CHƯƠNG 7: ĐIỀU ĐỂ BIẾT ƠN
Như thường lệ khi mọi người thức dậy sẽ hai người chuẩn bị bữa sáng. Theo những gì họ biết thì cuộc gặp với quân đội Paradis sẽ diễn ra sau hai ngày nữa.
Mọi người ăn uống và trò chuyện như thường lệ, cùng thảo luận về cuộc họp sắp tổ chức. Có thể một số người cảm thấy hoạt động sáng nay của họ có vẻ bình thường, nhưng với Annie thì không.
Cô ấy cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, không khí trên bàn ăn sáng nay thật nặng nề. Annie quan sát từng người bạn của mình trên bàn ăn cho đến khi cô ấy bắt gặp những sự lúng túng và bất thường của hai người trong bàn. Không khó để nhận ra, Annie biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Annie để ý thấy Jean luôn liếc nhìn Pieck và Pieck luôn cố gắng tránh né anh. 'Hai cái người này.' Annie không thoải mái với những gì cô ấy đã nhận thấy, cau mày và liếc nhìn hai người họ.
Annie không biết mình đã cau mày liếc nhìn hai người bao lâu, cho đến khi cô cảm thấy một bàn tay chạm vào cằm mình, buộc cô phải quay sang.
Cô ngạc nhiên trước việc Armin bất ngờ hôn lên trán cô, cô chớp mắt vài cái còn Armin mỉm cười.
Annie biết nếu bạn trai cô làm vậy nghĩa là Armin hiểu cô đang nghĩ gì. Cô hiểu ý Armin và không thèm nhìn hai người bạn nữa.
"Ughh... Nghiêm túc đấy à? Cậu có thôi làm việc đó ở bàn ăn được không." Connie gào lên khiến Armin quay mặt về phía Connie và thả tay chạm vào cằm Annie xuống.
" Nhớ Rosa của cậu hả?" Armin trêu đùa hỏi.
"Chính xác, tớ rất nhớ cô ấy. Rất nhớ. Nhớ tận xương tủy."
Câu nói của Connie khiến mọi người bật cười. Ít nhất thì cũng có điều gì đó khiến bầu không khí ở bàn ăn bớt ngượng nghịu hơn một chút và khiến Jean chú ý đến Connie.
"Huh... có vẻ đã đến lúc tôi cũng phải tìm ai đó rồi." Reiner, người chưa bao giờ nói điều như thế, khiến mọi người bị sốc.
"Chà, tôi tưởng anh sẽ tiếp tục phát cuồng vì Historia." Connie khịa.
"Cô ấy có một gia đình đáng yêu và tôi rất vui khi được gặp cô ấy." Reiner bình tĩnh đáp lại. Bằng cách nào đó anh ta vẫn trông buồn cười.
"Này.. Lúc đó anh khiêu vũ với Hitch phải không. Thế nào?" Connie nở một nụ cười ranh mãnh.
Reiner nghiêng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà bếp, cố gắng diễn đạt những gì đang nghĩ trong đầu, "Hmm... Cô ấy sao... tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy sẽ dễ dàng đẩy tôi lên giường và tôi sẽ không bao giờ có thể từ chối. Ngay khi cô ấy đề nghị tôi mời cô ấy khiêu vũ, tôi còn không thể từ chối." Anh ta quay đầu lại và nhìn những người bạn của mình, "Và tôi không biết tại sao."
Tất cả bọn họ ngoại trừ Annie đều nhịn cười trước vẻ mặt bối rối của Reiner.
"Hừm." Annie đáp lại Reiner một cách mỉa mai.
"Sao? Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ thôi." Reiner tự bào chữa, Annie chỉ khịt mũi lắc đầu.
Làm cho tất cả bọn họ phải bật cười.
Annie bắt gặp Jean nhìn Pieck đang cười ngọt ngào. Và bằng cách nào đó Annie cảm thấy mình phải làm điều gì đó.
***
Jean dọn bàn và rửa bát đĩa. Vẫn ở trong bếp một mình, anh đột nhiên cảm thấy có ai đang đứng ở cửa bếp.
Anh quay đầu lại và thấy Annie nhìn anh. Điều này khiến Jean có chút kinh ngạc, "Cô đang làm gì vậy?"
Annie vẫn đứng ở ngưỡng cửa, thở dài lớn tiếng "CẬU mới đang làm gì vậy?" Annie đáp lại câu hỏi của Jean bằng một từ đầy nhấn mạnh.
Jean đã hoàn thành nhiệm vụ của mình ở bồn rửa, quay lại và đối mặt với Annie, "Cái gì?" anh cau mày.
Lúc đầu Jean không hiểu ý Annie, nhưng dần dần não anh bắt đầu hiểu ra.
"Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và cô ấy vậy?" Annie hỏi rõ hơn.
"Không có chuyện gì xảy ra cả." Jean bước về phía cửa, định ra khỏi bếp nhưng đột nhiên một chân của Annie chặn đường.
Jean chỉ thở dài nhìn vào mặt Annie, "Bạn trai của cô có biết cô đang làm gì không?"
Annie chỉ nhún vai.
"Annie, để tôi đi."
"Trước tiên hãy trả lời câu hỏi của tôi."
Jean chỉ thở dài, nhìn Annie với vẻ hoài nghi.
***
Ngồi một mình trong bếp lúc hai giờ sáng với ly rượu trên tay, Pieck cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Với chuyện xảy ra đêm hôm trước, cô rất buồn, không biết phải làm sao.
"Không ngủ được à?"
Pieck đang ngồi quay lưng về phía cửa bếp, khi quay người lại, cô nhìn thấy Annie không nói gì, chỉ cầm chiếc ly trên kệ và tiến tới ngồi đối diện với Pieck.
Annie lấy chai rượu ở giữa Pieck và mình, rót vào ly.
"Annie? Hiếm khi thấy cậu thức một mình đấy." Pieck nói.
Annie chỉ mỉm cười và uống rượu.
Trong vài phút họ chỉ im lặng và không nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng rót rượu và những chiếc ly đặt lên bàn.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Pieck đột nhiên hỏi.
Annie chỉ nhướng mày: "Chỉ là nghĩ vu vơ thôi, đã lâu rồi hai chúng ta chưa cùng nhau uống rượu và tâm sự." Annie hơi nhếch khóe môi.
Pieck mỉm cười.
"Còn cậu, cậu đang nghĩ gì?" Annie trả câu hỏi lại cho Pieck.
"Không có gì." Pieck im lặng vài giây, "Cậu và Armin thế nào?" cô hỏi.
"Chúng tớ vẫn ổn. Tớ chỉ hy vọng chuyện này sẽ kết thúc và ít nhất tất cả chúng ta có thể sống trong hòa bình." Annie trả lời.
Pieck cảm thấy tác dụng của rượu bắt đầu khiến cô đặt ra một vài câu hỏi, "Annie, tớ luôn tò mò. Làm thế nào cậu và Armin vượt qua được tất cả những điều này?"
Annie nhướng mày, "Ý cậu là, làm sao chúng tớ vẫn có thể duy trì mối quan hệ này giữa cuộc chiến không hồi kết?"
Pieck mỉm cười và gật đầu.
Annie nhún vai: "Chỉ cần chúng tớ luôn biết ơn những gì mình đang làm bây giờ. Có nhau, hỗ trợ và bảo vệ nhau. Thế là đủ rồi".
" Hai người không sợ à?" Pieck buồn bã nhìn Annie.
Annie chỉ mỉm cười và đưa ly lên môi. "Chúng tớ luôn sợ hãi, Pieck à. Tớ và Armin luôn sợ rằng sẽ không thể mở mắt ra lần nữa, sợ không thể nhìn thấy nhau, sợ không thể chạm vào nhau, sợ không thể cảm nhận được hơi thở của nhau."
"Nhưng có một điều mà chúng tớ luôn khắc ghi, đó là chúng tớ chỉ cần biết ơn những gì mình đang sống hiện tại. Chúng tớ luôn biết ơn vì vẫn có thể nhìn, vẫn chạm và cảm nhận được hơi thở của nhau vào mỗi sáng thức dậy". Annie nhẹ nhàng giải thích.
Pieck vẫn tỏ vẻ lo lắng nhưng đã dịu xuống. Annie biết, có điều gì đó khiến Pieck vẫn còn nghi ngờ.
"Tớ sẽ kể cho cậu một bí mật. Nhưng xin đừng nói cho ai biết." Annie hơi nghiêng mặt, thì thầm một chút.
Pieck cau mày, hơi nghiêng đầu, "Bí mật gì?"
Annie ngoảnh mặt lại, "Thật ra thì, ừm.. Tớ và Armin đã đính hôn rồi."
Pieck ngạc nhiên, "Thật sao?"
Annie cười cười gật đầu: "Khi chúng ta quyết định đến Paradis, Armin đã cầu hôn tớ trước mặt bố. Lúc đó chúng tớ đã đính hôn. Không ai biết chuyện này ngoại trừ bố và cả cậu. Không có chiếc nhẫn nào cả", Annie tiết lộ. Ngón tay cô ấy hướng về Pieck "Bởi vì chúng tớ quyết định không nói cho ai biết cho đến khi ít nhất vấn đề ngoại giao trên hòn đảo này kết thúc. Và chúng tớ dự định kết hôn sau khi cuộc đàm phán với Paradis kết thúc."
Pieck vẫn nhìn Annie với ánh mắt hoài nghi.
Annie chỉ mỉm cười trước phản ứng của Pieck, "Thật khó tin phải không?" Annie nhướng mày, "Thành thật mà nói, chúng tớ không nghĩ sẽ cùng nhau bước những bước lớn trong cuộc đời. Nhưng chúng tớ cũng chỉ là con người, chúng tớ muốn sống lặng lẽ và bên nhau như những người bình thường mà không nghĩ đến chiến tranh cho đến khi cùng nhau già đi."
Pieck im lặng lắng nghe Annie bày tỏ những lời tỏ tình lãng mạn.
Annie mỉm cười dịu dàng nhìn cô, "Pieck, chúng ta đều sợ một điều gì đó. Nhưng, chúng ta chỉ cần một chút dũng cảm và điều gì đó để biết ơn, thế là chúng ta sẽ tiến về phía trước."
Những gì Annie nói khiến Pieck hơi ngẩn người. Cô cau mày, lộ ra vẻ mặt bối rối, nhìn xuống chiếc ly trên tay.
Annie quan sát cử chỉ của Pieck, "Cậu ta có yêu cậu không?" Câu hỏi của Annie khiến Pieck lập tức ngẩng mặt lên và ngạc nhiên nhìn Annie.
Biểu cảm mà Pieck dành cho Annie đủ để trả lời câu hỏi đó. Annie mỉm cười, "Còn cậu. Cậu có yêu cậu ấy không?"
Câu hỏi khiến vẻ mặt của Pieck thay đổi. Cô rời mắt khỏi Annie và cúi đầu xuống.
Annie nhìn Pieck với ánh mắt lo lắng nhưng dịu dàng, "Pieck, cậu có yêu cậu ấy không?"
Pieck có vẻ lưỡng lự không trả lời: "Lúc đầu... tớ chỉ ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy là một chàng trai tốt, giàu tình cảm, là người thực tế, luôn ở bên bạn bè và tớ rất tôn trọng anh ấy".
Annie chỉ im lặng để Pieck nói.
Pieck cầm ly rượu nhấp một ngụm, tiếp tục: "Thời gian trôi nhanh, tớ cảm thấy sự ngưỡng mộ của mình dành cho anh ấy ngày càng sâu sắc nên không biết tình yêu bắt đầu từ khi nào".
"Có một khoảnh khắc tớ chợt nhận ra điều đó. Chúng tớ ngồi cùng nhau ở quán bar, đột nhiên anh ấy vuốt tóc cho tớ và nói rằng tớ rất xinh đẹp. Lúc đó tôi mới nhận ra, tớ đã yêu anh ấy rồi".
Annie rất ngạc nhiên trước những gì Pieck nói, cô vẫn tựa vào ghế và giữ im lặng để Pieck tiếp tục câu chuyện của mình.
Pieck nhếch mép cười lên, nhìn chằm chằm vào bồn rửa phía sau Annie. "Và vào thời điểm đó, tớ đã tạo ra một trò chơi ngu ngốc. Trò chơi mà chúng tớ đã chơi gần ba năm. Tớ nghĩ nếu mình ép anh ấy chơi trò chơi đó, anh ấy có thể ghét tớ."
Annie kinh ngạc: "Tại sao? Tại sao lại muốn cậu ấy ghét mình?"
Pieck cười buồn bã: "Bởi vì tớ sợ anh ấy sẽ yêu mình. Annie, khi anh ấy vén tóc cho tớ và nói rằng tôi rất xinh đẹp, ngay lúc đó tớ đã thấy được điều mình không mong muốn sẽ xảy ra. Tớ không muốn anh ấy yêu mình."
"Nhưng, cậu yêu cậu ấy mà?" Annie ngắt lời.
"Thà chỉ có mình tớ yêu nhưng tớ không muốn anh ấy yêu tớ. Tớ sợ, nếu anh ấy yêu tớ mà xảy ra chuyện gì với tớ sẽ khiến anh ấy tổn thương, đau khổ. Tớ không muốn anh ấy phải trải qua chuyện đó. Bởi vì tớ biết cảm giác mất đi những người mình yêu thương như thế nào. Điều đó rất đau đớn và tớ không muốn anh ấy phải trải qua." Pieck giải thích cho Annie với vẻ mặt rất buồn bã và lo lắng.
"Bởi vì tớ biết cảm giác đó và cũng vì thế mà tớ quyết định tạo ra trò chơi ngu ngốc đó, cố gắng đùa giỡn với cảm xúc của anh ấy và khiến anh ấy ghét mình. Đặt ra luật cấm anh ấy yêu tớ, nhưng ..." Pieck hít một hơi thật sâu, "Chính tớ đã yêu trước khi trò chơi bắt đầu. Càng ngày càng khó khăn hơn vì tớ không thể nói dối anh ấy nữa. Anh ấy biết rằng tớ đang nói dối và ... anh ấy cũng biết tớ cũng yêu anh ấy." Pieck hít một hơi thật sâu, bực tức đặt một tay lên trán xoa xoa.
Pieck nhìn Annie, "Nghe Annie nói những điều cậu muốn, tớ càng thêm hy vọng. Nhưng tớ lại sợ điều đó."
Annie thở dài, "Pieck, hy vọng chẳng có gì sai cả." Annie chồm tới nắm lấy tay Pieck, "Như tớ đã nói, chúng ta luôn sợ hãi một điều gì đó nhưng chỉ cần một chút dũng cảm và một điều gì đó để biết ơn. Hãy luôn biết ơn những gì mình có, cậu có một người yêu mình và có những người bạn đáng tin cậy như chúng tớ. Đừng sợ, Pieck... vì cậu xứng đáng được như vậy".
Annie có thể thấy những giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện ở khóe mắt Pieck. Annie lùi lại, buông tay Pieck ra, "Tớ nghĩ cậu không cần phải giấu nữa đâu, vì cậu ấy đã nghe thấy rồi." Annie hướng ánh mắt về phía cửa bếp phía sau Pieck và ra hiệu cho Pieck nhìn theo ánh mắt của cô.
Pieck ngạc nhiên và cố gắng quay lại. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn Jean đang dựa vào cửa bếp. Jean chỉ nhìn Pieck bằng ánh mắt đắm say.
Annie đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "Được rồi." rồi bước ra khỏi bếp với nụ cười trên môi, để lại Pieck và Jean vẫn đang đứng nhìn nhau.
Annie tới phòng khách, nơi Armin đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. Cô bước tới ngồi cạnh Armin. Armin hạ cuốn sách xuống, dang một tay ôm lấy cô: "Em đang làm gì vậy?" Armin nhẹ nhàng hỏi.
"Không có gì. Chỉ mớm một chút rượu và một ít mồi thôi." Annie vẫn trả lời cậu với một nụ cười ranh mãnh, "Anh đã làm gì cậu ta vậy?" Annie chuyển câu hỏi lại cho Armin.
"Không có gì. Cậu ấy vừa rời khỏi phòng và vào bếp. Và anh chỉ nói, có lẽ cậu sẽ muốn dừng lại trước khi đến cửa bếp." Armin đáp.
"Em nghĩ bắt đầu giỏi ăn nói rồi." Annie nhướng mày, dịu dàng nhìn người yêu.
Armin chỉ cười và hôn lên môi Annie.
***
Hai người vẫn đứng nhìn nhau chằm chằm cho đến khi Pieck quyết định đi từ bếp ra ngoài.
Jean đuổi kịp cô, khi cả hai đã ra ngoài khoảng sân vườn, jean gọi, "Pieck .."
Pieck dừng lại, quay đầu cau mày nhìn anh, "Anh ở sau lưng em từ khi nào vậy?"
"Kể từ khi Annie hỏi tôi có yêu em không." Jean chỉ nhẹ nhàng trả lời và chú ý đến từng cử chỉ của người phụ nữ nhỏ nhắn đang có vẻ bực bội.
"Vậy là anh đã nghe thấy hết rồi."
"Tất cả mọi thứ." Jean gật đầu, khóe môi nhếch lên.
"Giờ thì anh đã biết lý do rồi, phải không?" Pieck nhìn Jean.
"Ừ.. Giờ tôi đã biết tại sao tôi luôn cảm thấy em đang giấu tôi điều gì đó." Jean nhìn cô, không phải vẻ mặt lo lắng mà là vẻ mặt ngơ ngác.
"Đừng nhìn chằm chằm vào em như thế nữa." Pieck nhìn Jean bằng ánh mắt sắc bén.
Jean bật cười, "Ngốc quá." Jean đến gần Pieck, đặt cả hai tay lên má Pieck, ôm lấy cô. Anh nhìn cô dịu dàng và ấm áp.
Pieck không từ chối, cô nghiêng đầu nhìn Jean, đặt cả hai tay lên cánh tay Jean rồi siết nhẹ, "Ừ.. Em là một cô gái ngốc nghếch." Pieck hít một hơi thật sâu, nhìn Jean với ánh mắt lo lắng, "Em thật ngu ngốc, bởi vì em sợ, Jean. Em sợ nếu có chuyện gì xảy ra với mình sẽ làm tổn thương anh. Em hiểu cảm giác đó, Jean... và em không muốn anh trải qua điều đó. Chúng ta đang ở giữa một cuộc chiến không hồi kết ..."
"Còn em thì sao? Lỡ như tôi có chuyện gì thì sao? Tôi cũng không muốn em lại đau lòng." Jean ngắt lời Pieck.
"Pieck, nhìn tôi này." Jean yêu cầu Pieck hãy nhìn vào mắt anh: "Đừng sợ. Chúng ta chỉ cần biết ơn những gì mình đang có. Chúng ta thuộc về nhau, chúng ta bảo vệ lẫn nhau và chúng ta có thể cùng nhau vượt qua, hãy dũng cảm lên Pieck." ."
"Em... em không muốn anh đau khổ." Pieck đặt tay lên bàn tay Jean đang ôm mặt cô. Bất giác, nước mắt rơi xuống, chảy dài trên má cô.
Jean nhẹ nhàng xoa xoa "Pieck, em có yêu tôi không?"
Pieck dịu dàng nhìn anh, "Anh đã nghe rồi đấy thôi. Em yêu anh trước cả khi trò chơi bắt đầu."
Jean mỉm cười dịu dàng, hôn lên trán cô.
Pieck siết chặt mu bàn tay của Jean, cô nhắm mắt lại để cảm nhận được một cái chạm nhẹ ấm áp trên trán cô.
Jean áp trán mình vào trán Pieck, "Đủ rồi, Pieck. Em không cần phải lo lắng về những chuyện chưa xảy ra." Jean nhìn Pieck, ngón tay cái vuốt ve má cô. "Hãy tận hưởng khoảnh khắc này vì cả hai chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhau, chạm vào nhau và cảm nhận được hơi thở của nhau. Đừng sợ nữa, được không?"
Trong lúc nhất thời, Pieck vẫn cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhìn thấy anh dịu dàng như vậy, cô lại chậm rãi gật đầu, mĩm cười với Jean.
"Tôi cũng yêu em, Pieck."
Pieck cười thật ngọt ngào.
Jean kéo cô lại, "Bây giờ tôi có thể hôn em được không?"
"Nghiêm túc hả? Anh còn phải hỏi về điều sao?" Pieck ngạc nhiên nhìn anh, "Cứ làm đi."
Jean cười khẽ, cúi người xuống, từ từ đưa mặt về phía cô, hơi nghiêng đầu hôn cô một cách nhẹ nhàng nồng thắm. Pieck đặt tay lên eo Jean. Cô đáp lại nụ hôn, Jean có thể cảm thấy Pieck đang mỉm cười.
Nụ hôn không kéo dài. Đặt một tay lên cánh tay Pieck, một tay đặt lên má Pieck nhẹ nhàng vuốt ve, "Ồ đúng rồi... còn một điều nữa tôi muốn hỏi."
"Hửm?"
Jean cau mày, suy nghĩ thật kỹ: "Thật ra thì em cao bao nhiêu thế?"
"Anh hỏi thật đấy à?" Pieck tức giận và đẩy Jean ra khỏi người cô.
Jean cười: "Tôi chỉ tò mò thôi." đồng thời giơ cả hai tay lên. "Bởi vì em rất dễ thương và nhỏ nhắn. Còn tôi thì rất thích điều đó." Jean cười tinh quái.
Pieck vẫn khó chịu nhìn Jean: "Em vào đây." Cô bắt đầu đi về phía lối vào nhưng Jean đã tóm được cô.
"Này.." Jean cười to trước hành vi của Pieck, "Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi." Jean ôm vai Pieck, nhìn cô với nụ cười nham hiểm. Pieck không đẩy anh ra nhưng mà vẫn tỏ vẻ khó chịu.
"Tôi thích nhìn em tức giận, em thật dễ thương." Jean dùng ngón tay cái vuốt ve má Pieck và véo nhẹ.
"Cái gì?" Pieck đánh vào bụng Jean và cố gắng đẩy Jean ra.
"Ow..." Jean cười, "Xin lỗi, xin lỗi. Lại đây." Jean bế Pieck.
Pieck quấn chân quanh eo Jean, ôm chặt anh.
Jean thở dài, "Tôi yêu em."
Pieck ôm chặt hơn và mỉm cười dịu dàng, "Em biết. Em cũng yêu anh."
***
Connie bối rối tỉnh dậy. Cậu ra khỏi phòng đi vào bếp thì thấy Annie, Armin và Reiner ở đó.
"Này... có ai thấy Jean không?"
"Không. Sao thế?" Reiner trả lời.
"Tôi biết tối qua cậu ấy đã ra khỏi phòng nhưng không biết có quay lại phòng hay không." Connie giải thích.
"Có lẽ cậu ấy đã quay lại và ra khỏi phòng trước khi cậu đứng dậy." Reiner thản nhiên trả lời, tay cầm tách trà.
Annie và Armin không nói gì, họ chỉ quan sát.
"Tôi sẽ biết nếu bạn cùng phòng mở cửa khi dù đang ngủ. Lỡ như cậu ấy bị 'bọn họ' bắt được thì sao." Connie bắt đầu lo lắng.
"Connie, cậu thử hỏi Pieck xem thế nào." Cuối cùng thì Armin cũng lên tiếng. Annie bật cười to.
"Được rồi... tớ sẽ hỏi chị ấy." Connie đứng dậy khỏi bàn ăn và đi đến phòng Pieck.
Connie gõ nhẹ vào phòng cô, "Pieck..." cậu ta gọi cô.
Connie nghe thấy tiếng bước chân sau cửa phòng Pieck, "Xin lỗi đã đánh thức chị, em chỉ muốn hỏi.." Connie nghe thấy tiếng khóa cửa được mở, "..chị có thấy J.." trước đó Connie nói xong thì cửa đã mở ra, "...ean.."
Lúc Connie nói ra tên Jean, cậu đã nhìn thấy Jean đang đứng ở ngưỡng cửa hơi hé mở. Connie ngạc nhiên há hốc miệng nhìn Jean đang mở cửa phòng Pieck với khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, còn không mặc áo để lộ nửa thân trên.
"Cái gì?" Jean buồn ngủ hỏi.
Connie vẫn há hốc miệng cố gắng thốt ra lời nhưng không nói được gì.
"Chào buổi sáng, Connie." Connie ngạc nhiên khi nghe thấy giọng Pieck chào mình từ trong phòng.
Jean chỉ liếc nhìn về phía giọng nói của Pieck vang lên sau lưng.
Connie do dự một lúc rồi thở dài, "Chào buổi sáng, Pieck." Rồi cố nhón người ngó đầu ra sau lưng Jean. Tuy nhiên, Jean đã chặn ý đồ bằng cơ thể của mình.
Connie nhìn Jean với vẻ mặt do dự không biết có nên hỏi gì đó hay không, "Ừm... Tớ sẽ không hỏi gì cả." Connie cuối cùng quyết định.
"Đúng đấy." Jean chỉ trả lời ngắn gọn và gật đầu.
"Được rồi." Connie cũng gật đầu: "Ăn sáng nhé?" Connie đề nghị Jean.
"Ừ .. chúng tớ sẽ theo sau ngay." Jean vẫn giữ nguyên tư thế và vẻ mặt của mình.
"Được rồi." Cuối cùng Connie cũng bước ra khỏi cửa phòng Pieck và quay vào bếp.
Câun bước vào bếp với vẻ mặt xa xăm: "Tôi đã tìm thấy Jean rồi."
"Ở chỗ nào?" Reiner vừa hỏi vừa nâng ly lên uống.
"Trong phòng của Pieck." Connie điềm tĩnh trả lời.
"Ồ.." Reiner vô thức đáp, rôic lập tức kinh ngạc quay đầu về phía Connie. "CÁI GÌ?"
Reiner muốn hỏi Connie, nhưng chưa kịp nói gì thì Connie đã ngắt lời anh: "Đừng hỏi."
Reiner còn đang há hốc mồm một lát, cuối cùng cũng hiểu ra: "Được."
"Tuyệt vời," Connie trả lời.
Armin và Annie vẫn không nói gì, chỉ nhịn cười.
"Cả hai người đều biết chuyện này phải không?" Connie hỏi Armin và Annie.
"Chuyện gì nhở?" Armin cuối cùng cũng lên tiếng.
Connie hít một hơi thật sâu, "Đừng bận tâm, quên nó đi."
Armin và Annie bật cười trước hành vi của hai người bạn.
***
Jean đóng cửa phòng ngủ khi thấy Connie đã quay vào bếp. Anh cảm thấy có hai cánh tay ôm lấy eo mình từ phía sau. Jean đáp lại bằng cách vuốt ve tay cô.
"Cậu ấy phản ứng ra sao?"
Jean nới lỏng cái ôm và quay lại nhìn Pieck, cơ thể cô chỉ quấn một chiếc chăn.
"Rất buồn cười. Connie trông có vẻ hoảng loạn." Jean cười khúc khích.
"Đừng trêu chọc người bạn thân nhất của anh nữa chứ." Pieck cười thích thú.
"Nhưng em cũng thích trêu mà." Họ cười cùng nhau.
Jean ngừng cười, nhìn Pieck đang ôm eo mình: "Chào buổi sáng." Nhẹ nhàng vuốt ve má người phụ nữ trước mặt anh.
"Chào buổi sáng." Pieck cười rạng rỡ.
***
-Ngày gặp mặt-
Họ sẽ có một cuộc họp với quân đội Paradis. Đứng trước cửa phòng họp, đợi Historia, kế hoạch của họ là cùng Historia vào.
"Haa... đây rồi. Hôm nay là ngày đó." Connie lên tiếng.
Pieck lo lắng về cuộc gặp này vì cô biết nó sẽ khó khăn. Cô nhìn từng người bạn của mình.
Armin đang nắm chặt tay Annie và cố gắng giúp cô bình tĩnh lại, khiến Pieck mỉm cười.
Pieck cảm thấy có ai đó chạm vào tay cô. Cô quay sang bên cạnh và thấy Jean đang nắm tay cô. Pieck móc ngón tay mình vào giữa những ngón tay của Jean.
Jean nhấc nắm của hai người đưa lên môi, hôn lên bàn tay Pieck đang ở trong tay mình rồi dịu dàng nhìn vào mắt Pieck, "Đừng sợ." Pieck mỉm cười và gật đầu.
Reiner và Connie phải ăn cơm chó 2 cặp này, thở dài.
"Tôi nhớ bạn gái quá."
"Hmm... họ đang nắm tay nhau." Reiner bình luận.
Reiner không hề nhận ra, đã có người đứng cạnh anh ta, "Tôi có thể nắm tay anh nếu anh muốn." Reiner quay sang thì thấy Hitch đã ở đó, khiến anh ta ngạc nhiên.
Hitch nở một nụ cười trêu chọc, Reiner không biết phải nói gì.
Hitch bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Reiner, "Anh thật dễ thương." khiến Reiner cảm thấy khó xử.
Hitch là vệ sĩ của Historia, giờ đây đang ở bên cạnh anh ta, điều đó có nghĩa là Historia đã đến.
Họ thấy Historia đang đi về phía họ.
"Các cậu sẵn sàng chưa?" Historia hỏi.
Họ gật đầu.
Cửa phòng họp mở ra, bên trong đã có vài sĩ quan quân đội cao cấp. Họ bước vào phòng họp.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, cuộc họp giữa các Thành viên Liên minh và Quân đội Paradis bắt đầu.
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro