Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4: CHỈ LÀ TRÒ CHƠI

Cảm giác này thật kỳ lạ, đã gần ba năm Jean mới đi lại trên đường phố ở Paradis. Anh cúi đầu, giấu mặt sau chiếc mũ fedora. Dù có vẻ như mọi người không chú ý đến anh nhưng anh vẫn phải cẩn thận.

Ai cũng biết, việc họ đến Paradis sẽ không được chào đón nồng nhiệt, đặc biệt là Yeagerists. Như Annie đã từng nói, "đừng ngạc nhiên nếu họ đánh chìm con tàu chúng ta đang đi." và điều đó khiến Jean nghĩ rằng "không có gì ngạc nhiên nếu ai đó bất ngờ tấn công mình".

Ngay cả khi không phải trong trung tâm thành phố, anh vẫn phải cẩn thận. Jean bước vào một con phố yên tĩnh hơn, có vẻ như khu vực này không có nhiều nhà. Anh đi đến bìa rừng. Nhìn từ xa có một ngôi nhà, một khu vườn và một trang trại nhỏ.

Jean im lặng một lúc, cẩn thận nhìn thứ trước mặt. Từ xa, anh nhìn thấy một người phụ nữ rất đỗi quen thuộc trong cuộc đời anh đang chăm sóc khu vườn nhỏ. Nhìn thấy bà khiến lồng ngực anh như thắt lại. Anh tiến lại gần người phụ nữ với những bước chân nặng nề và lồng ngực căng cứng.

Khi Jean đã ở một khoảng cách vừa đủ, người phụ nữ cảm nhận được sự hiện diện của anh và quay đầu lại.

"Mẹ... mẹ có nhớ con không?" Jean nhẹ nhàng nói, cố giữ giọng không run.

Người phụ nữ bật dậy, vẫn còn bàng hoàng, hai tay bịt miệng lại. Anh có thể nhìn thấy nước bắt đầu chảy ra từ khóe mắt bà, "Jean..."

"Mẹ, con về rồi." Jean vẫn cố gắng kìm lại giọng nói run rẩy của mình, dang tay ôm người phụ nữ vào lòng.

Mẹ chào anh bằng những tiếng kêu hạnh phúc và ôm Jean thật chặt, "Con trai của mẹ... Con trai của mẹ... con về nhà rồi.."

Jean hơi cúi xuống ôm mẹ thật chặt, cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp của mẹ ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của mình, "Con về rồi mẹ ạ." Jean lặp lại lời đó và vùi mặt vào vai mẹ.

Mẹ Jean từ từ rời khỏi vòng tay của Jean và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt con trai. Bà đưa tay lên má Jean, chậm rãi vuốt ve, nhìn khuôn mặt con trai bằng đôi mắt mệt mỏi.

"Mẹ rất nhớ con. Rất nhớ. Con trai của mẹ, con thật phi thường." Mẹ anh vẫn không nói nên lời, nước mắt chảy dài trên má.  "Mẹ thật sự .. thực sự .. nhớ con."

Cuối cùng, Jean cũng không kìm được nước mắt rơi trên vai mẹ: "Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm". Jean nói với giọng run run và ôm mẹ thật chặt.

***

Jean bắt đầu cảm thấy quen thuộc. Ngồi vào bàn ăn nhìn bóng lưng mẹ đang nấu món anh thích. Anh im lặng mỉm cười, ánh mắt dõi theo từng hành động của mẹ. Rất quen thuộc và khiến anh nhớ nhung.

"Mẹ, bố đâu rồi?"

"Hmm... bố con đang đi câu cá. Có lẽ ông ấy sẽ sớm về thôi." Mẹ anh trả lời.

Ánh mắt Jean bắt đầu buồn bã: "Mẹ.."

"Hmm.." Bà trả lời bằng giọng nhẹ nhàng.

"Con xin lỗi." Jean nói.

Mẹ Jean dừng lại một chút, quay đầu nhìn anh. Từ khuôn mặt của bà có thể thấy bà đang bối rối trước những gì con trai mình đang nói.

"Con xin lỗi vì đã gây ra tình huống khó khăn như vậy cho bố mẹ." Jean cúi mặt, "Con xin lỗi vì đã rời đi mà không nói lời nào. Con xin lỗi vì luôn gây rắc rối. Con-" Lời nói của Jean dừng lại khi đột nhiên mẹ đến bên cạnh và ôm lấy anh.

"Ssshhhh... con không cần phải xin lỗi. Bố mẹ thực sự hiểu mà. Dù con có quyết định gì đi nữa, chúng ta vẫn luôn ủng hộ con." Mẹ buông tay ra, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Mẹ luôn tự hào về con." rồi bà nhẹ nhàng đặt bàn tay thô ráp lên má anh.

Jean mỉm cười: "Cảm ơn mẹ."

Bà mỉm cười đáp lại.

"Thật ra có chuyện này mẹ muốn hỏi cậu."

"Hỏi gì vậy mẹ?"

"Con không mang theo bạn gái về à?"

"Haa.. mẹ ơi, con không có bạn gái." Jean nhẹ nhàng trả lời.

"Hmm.. Mẹ không tin. Con đã rời đảo mấy năm, ít nhất cũng phải mang về cho mẹ một đứa con dâu. Con trai mẹ đẹp trai thế này, sao không hút gái được chứ." Mẹ anh véo nhẹ vào má con trai.

"Mẹ..." Jean bắt đầu cau mày.

Mẹ anh bật cười khúc khích.

Jean nghe thấy tiếng cửa mở, "Ah .. có vẻ như bố con đã về rồi."

Jean đứng dậy đi ra phòng khách, bố anh đang thả cần câu xuống "Tôi có câu được con cá to n-".

"Chào bố." Jean đứng đó và nhìn bố mình.

Bố anh đánh rơi đồ đang cầm và lao về phía Jean, ôm chặt lấy anh.

Bố anh không nói gì, chỉ ôm anh thật chặt.

"Bố... con về rồi."

"Ừ. Chào mừng về nhà, con trai của bố." Bố vẫn ôm lấy anh và vỗ nhẹ vào lưng anh.

Mẹ anh nhìn hai người, mỉm cười với những giọt nước mắt rỉ ra nơi khóe mắt.

***

Jean quyết định quay trở lại nhà của Liên minh. Anh rất muốn ở lại nhà bố mẹ. Bố mẹ anh hiểu ý Jean và không ép buộc anh. Mang theo đồ ăn mẹ nấu cho những người bạn khác, Jean về đến nhà vào khoảng 8 giờ tối.

Connie về sớm hơn, hôm nay cậu ấy cũng đến thăm mẹ. Hiện tại cậu ấy đang thư giãn trong phòng khách cùng các thành viên khác.

"Chào Jean.. gia đình cậu thế nào?" Reiner hỏi.

"Họ ổn cả. Tôi rất vui khi được gặp lại họ."  Anh cười. "Tôi hy vọng mọi người vẫn còn đói vì mẹ tôi đã làm rất nhiều đồ ăn."

Họ bật cười.

"Nói thật là tớ đói quá. Chúng tớ đang đợi cậu về cùng ăn đấy. " Armin trả lời.

"Mẹ tớ cũng có làm đồ ăn đấy, vậy chúng ta cùng ăn nhé." Connie đứng dậy và mời những người khác vào bếp.

Họ vào trong bếp và ngồi ăn cùng nhau. Cười đùa. Kể những câu chuyện vui vẻ.

***

Jean vẫn đang ở trong bếp, anh chủ động dọn bàn và rửa bát. Có lẽ là do tâm trạng của anh đang rất tốt.

"Để em giúp nhé." Jean quay về nơi phát ra giọng nói.

Anh nhìn thấy Pieck đến gần mình và giúp dọn bát đĩa. Hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa, nhất thời không nói gì.

Jean dừng lại một lúc, mỉm cười, nhìn ra cửa sổ phòng bếp ngay trên bồn rửa. Pieck nhìn Jean.

"Này, có chuyện gì thế?" Pieck nói.

Jean chỉ ra hiệu cho Pieck nhìn ra ngoài cửa sổ. Pieck cũng làm theo.

"Ồ..." Pieck hiểu ra và mỉm cười.

Họ nhìn thấy Annie và Armin đang ngồi trên bãi cỏ ở bên hiên nhà. Hai người dựa nhau, Annie tựa đầu vào Armin, cùng nhìn lên bầu trời, trông rất yên bình. Họ có nhau, bảo vệ và hỗ trợ lẫn nhau.

Và... họ đang hôn nhau.

Pieck và Jean có chút ngạc nhiên rồi mỉm cười, quay trở lại nhiệm vụ của mình.

"Thật ngọt ngào." Pieck vừa nói vừa dọn bát đĩa.

"Ừ .. đôi khi tôi khá ghen tị với hai người đó."

Lời nói của Jean khiến Pieck dừng lại, quay sang anh, "Anh cũng muốn à?"

Jean chỉ cười khẽ, anh biết cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu. "Haaa .. đừng đùa, hôm nay tôi không muốn chơi đâu."

Pieck cười: "Được." và tiếp tục công việc của mình.

Pieck lén nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này cặp đôi đang nằm ngửa trên bãi cỏ và vẫn nhìn lên bầu trời.

"Jean này, em nghĩ em biết cô gái mà anh nhớ là ai rồi." Pieck mở đầu cuộc trò chuyện.

"Hở? Ý em là sao?" Jean đã làm xong phần việc của mình.

"Nào, em không muốn nói thẳng là 'ai' đã làm tan nát trái tim anh đâu."

Jean không trả lời cô mà chỉ nhướng mày.

"Bây giờ em đã hiểu, tại sao trái tim anh lại tan nát rồi."

Jean đi tới bàn ăn, trên tay cầm một miếng giẻ để lau bàn. Pieck cũng đi theo và ngồi đối diện với anh.

"Ừ... đại loại thế." Jean chỉ trả lời ngắn gọn.

"Nhưng nó làm em tò mò." Pieck nhìn Jean. "Làm sao anh có thể thích cô ấy được?"

"Hmm.. bây giờ em muốn thẩm vấn tôi à?" Jean nheo mắt, nghiêng đầu.

"Thôi nào, em chỉ tò mò thôi." Pieck mỉm cười dịu dàng,  tựa cằm vào tay.

Jean rời khỏi chỗ ngồi, bước tới kệ lấy một chai rượu.

"Muốn một ít không?" Jean hỏi.

"Tất nhiên rồi." Pieck cầm lấy chiếc ly trên bàn.

Jean ngồi xuống chiếc ghế cạnh Pieck, cả hai ngồi quay mặt về phía bồn rửa. Jean mở nắp và rót rượu vào ly "Đó là một câu chuyện cũ ... và tôi không muốn nhắc lại."

"Được rồi, em sẽ không ép buộc đâu." 

Jean mỉm cười.

Không ai nói chuyện, họ chỉ uống rượu cùng nhau.

"Nhưng... thực ra... còn có những chuyện khác cũng khiến em tò mò." Pieck đặt ly lên bàn và nhìn anh chằm chằm.

"Chuyện gì?" Jean nhìn cô.

"Tại sao lần đó anh lại đột nhiên nói 'Em thật xinh đẹp' và vén tóc cho em?" Pieck nhìn Jean.

Jean nâng ly lên, "Hmm...?" anh lại uống rượu.

"Em biết anh không quên. Em chỉ tò mò... Tại sao?" Pieck hướng ánh mắt về phía bồn rửa và uống đồ uống của mình.

Jean quay mặt nhìn chiếc ly mình đang cầm, thoáng nghĩ về chuyện đã qua, tại sao lại có thể nói như vậy? Anh cố nhớ lại.

À... lúc đó. Anh nhớ mình đã vô tình nhìn thấy Pieck đang nhắm mắt thưởng thức âm nhạc trong quán bar. Nhìn cô thật yên bình và đẹp đẽ. Hàng mi dài chạm vào làn da dưới mắt như thế nào, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười và mái tóc đen xinh đẹp của cô xõa xuống che đi một phần khuôn mặt ra sao. Nhớ tới điều đó, tim Jean lập tức đập nhanh.

Nó cũng nhắc nhở anh về cách họ bắt đầu trò chơi.

Jean chậm rãi nhìn Pieck bên cạnh, "Nhưng trước đó, em phải trả lời câu hỏi của tôi."

Pieck cau mày, không quay lại Jean, "Sao?"

"Tại sao em lại chọn quy tắc đó?"

Pieck dừng lại một lúc rồi đặt ly lên bàn, quay đầu về phía Jean. Vẫn không nói gì trong vài giây, cô chỉ nhìn vào mắt anh.

"Hmm.." Pieck rời mắt khỏi Jean, "Bởi vì, trò chơi này sẽ không còn vui nếu chúng ta yêu nhau và nó cũng không còn được gọi là trò chơi nếu liên quan đến tình cảm." Pieck đáp lại bằng cách nhún vai và hướng mắt về ly rượu của mình: "Đây chỉ là một trò chơi để chúng ta giải trí thôi."

Jean vẫn nhìn Pieck và chỉ mỉm cười nhẹ với câu trả lời của cô. "Bởi vì tôi thích những cô gái tóc đen." Jean trả lời câu hỏi trước đó của Pieck, mắt nhìn chai rượu trên bàn.

Pieck cười khẽ, " Em nghĩ mình đã biết tại sao anh lại thích 'cô ấy' rồi."

Jean chỉ nhún vai rồi cầm chai rượu rót lại vào ly của mình và của Pieck.

"Thế là mỗi khi anh nhìn thấy những cô gái có mái tóc đen, anh đều sẽ nói rằng họ rất xinh đẹp sao?" Pieck bắt đầu cười giễu anh.

"Không dễ dàng như vậy đâu, tôi sẽ chỉ hành động như vậy với người có thể lay động trái tim tôi." Jean thản nhiên trả lời.

Pieck dừng lại một lúc, suy nghĩ, "Ý anh là, em có thể lay động trái tim anh sao?"

Lời cô thốt ra khiến Jean dừng lại một lúc. "Em có biết tại sao tôi cũng chọn quy tắc đó không?"

Pieck chỉ hơi nghiêng đầu nhún vai, mắt vẫn nhìn vào bồn rửa rồi cầm lấy chiếc ly trên bàn đưa lên môi.

"Bởi vì tôi chưa sẵn sàng để yêu lần nữa sau lần đau lòng đó." Jean trả lời câu hỏi của chính mình, nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng trong ly. "Nhưng em biết đấy, trò chơi mà chúng ta đã chơi gần ba năm nay đang khiến luật chơi trở nên khó khăn hơn." Jean quay lại nhìn Pieck.

Pieck cảm thấy cơ thể mình căng lên một chút, cô có thể cảm nhận được ánh mắt Jean đang nhìn mình. Cô đặt ly xuống và đưa ánh mắt về phía Jean, cố gắng nhìn vào mắt anh. "Và anh định làm gì với nó?"

Mắt họ gặp nhau. Pieck có thể thấy ánh mắt nồng nhiệt của Jean hướng về phía cô.

Jean từ từ giơ một tay lên, đưa về phía Pieck, chạm vào những sợi tóc trên má cô, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chúng khiến Pieck cứng người và khiến tim cô đập nhanh.

Jean vén những lọn tóc của cô ra sau tai, mắt anh nhìn theo những sợi tóc, "Tôi không biết." Jean nhún vai, mắt vẫn không rời khỏi Pieck.

Lúc này Jean đưa tay ôm lấy mặt Pieck, dùng ngón tay cái vuốt ve nhẹ nhàng gò má cô, "Như những gì em đã nói, đây chỉ là một trò chơi."

Pieck cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, mở to mắt và hơi hé môi. Jean đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không buông tay chạm vào má Pieck. Cô chỉ im lặng, không rời mắt.

Jean hơi cúi người xuống, đưa mặt lại gần trong khi Pieck vẫn im lặng. Anh hôn lên ranh giới giữa tóc và trán cô, "Chúc ngủ ngon, Pieck." rồi anh buông tay ra khỏi mặt Pieck và bước ra khỏi bếp.

Pieck vẫn im lặng vài giây sau khi Jean bước ra khỏi bếp. Thở dài, cô chớp mắt vài lần để lấy lại ý thức. Pieck cúi mặt xuống, đưa ánh mắt về phía ly rượu: "Anh được 38 điểm."

Pieck cầm lấy ly của mình và uống hết rượu trong ly. Ngay lập tức cửa bếp lại mở ra. Cô quay lại thì thấy Annie và Armin đang đi vào.

"Xin chào..." Pieck chào họ một cách tự nhiên và mỉm cười.

"Chào Pieck, bọn em không biết chị ở đây." Armin chào lại cô.

"Ừ.. tôi chỉ uống một chút để giải khát thôi. Ồ đúng rồi, trong chai còn nhiều lắm. Uống đi, tôi về phòng đây." Pieck đứng dậy rời đi.

"Được rồi, cảm ơn. Chúc ngủ ngon nha Pieck." Armin bước về phía bàn.

"Chúc ngủ ngon, Armin, Annie." Pieck biến mất khỏi phòng bếp.

Annie và Armin mỉm cười.

"Có vẻ như cô ấy không uống rượu một mình." Annie nhìn hai chiếc ly nằm trên bàn.

"Hmm ... yaa... Anh nghĩ em cũng biết chiếc ly kia là của ai." Armin chỉ mỉm cười nhìn chiếc ly trên bàn rồi cầm lấy chai rượu.

"Hmm.. họ ổn chứ?" Annie cau mày.

Armin đến gần Annie, hôn lên trán cô, "Anh biết em nghĩ gì. Họ sẽ ổn thôi mà. Nào, cầm lấy cái này đi." Armin nâng chai rượu trong tay lên.

"Anh định uống nó ở đâu?" Annie chợt nhận ra điều gì đó khi nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Armin.

"Không, không, không, không." Annie lắc đầu nhưng Armin đã bắt cô phải cầm chai đi.

Armin tiến lại gần Annie và ôm cô, vẫn nở nụ cười ranh mãnh.

"Không được, anh biết phòng của chúng ta ở giữa phòng của Jean Connie và Reiner mà." Annie thì thầm, cố gắng thuyết phục Armin.

"Điều đó có nghĩa là em phải giảm âm lượng của mình lại đó." Armin vòng một tay ra sau lưng Annie và bế cô ấy lên.

"Armin, thả em xuống, nhỡ mọi người vẫn còn ở phòng khách thì sao?" Annie thì thầm.

"Không đâu, họ về phòng hết rồi." Armin cũng thì thầm, nhìn Annie bằng ánh mắt cuồng say.

Annie chỉ có thể trợn mắt rồi thở dài. Cô không nói gì, một tay vòng qua người Armin, tay kia vẫn cầm chai rượu.

Armin ôm chặt lấy cơ thể Annie và cười tươi.

Annie mỉm cười áp mặt vào cổ Armin. Hai người ra khỏi bếp cùng tiến về phòng của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro