CHƯƠNG 3: THỎA THUẬN
*Hai năm rưỡi trước, Marley*
Sau 'một ngày mệt mỏi', được thưởng thức một chút rượu và ngồi vài giờ trong một quán bar yên tĩnh với các thành viên Liên minh đã khiến Pieck cảm thấy như được giải tỏa.
Armin và Annie đã về nhà được nửa tiếng rồi. Có vẻ như mối quan hệ của họ bắt đầu rõ ràng. Mặc dù Pieck chưa bao giờ hỏi chi tiết nhưng cô biết Armin thường đến thăm Annie và bố cô ấy, ăn tối cùng nhau hoặc chỉ trò chuyện với ông ta.
"Huuuuaaaaa .... Historia ...." Pieck giật mình, quay lại chiếc bàn phía sau. Cô nhìn Reiner đang gục má xuống bàn và rên rỉ, có vẻ như anh ta bắt đầu phát điên vì rượu và mất kiểm soát.
"Nào Reiner, dừng lại đi. Xấu hổ quá." Connie cố gắng nhấc Reiner khỏi ghế. "Có vẻ như tớ phải quay về với tên khốn này. Mặc dù chúng ta đã nói với anh ấy từ lâu rằng Historia đã kết hôn và có một cô con gái, nhưng anh ấy vẫn không ngừng than vãn."
"Tôi sẽ ở lại đây thêm một chút." Jean giúp Connie ôm Reiner nửa tỉnh nửa mê.
"Tôi cũng vẫn muốn ở đây." Pieck ngay lập tức nói với Connie trước khi cậu hỏi.
"Được rồi." Connie bước về phía lối ra. Pieck chỉ nâng ly lên và gật đầu.
Jean bước tới bàn bar và ngồi cạnh Pieck. Trong chốc lát, hai người không nói lời nào. Họ chỉ im lặng và thưởng thức rượu trong ly của mình.
Jean quay sang Pieck đang nhắm mắt nghe nhạc jazz trong quán bar. Mái tóc đen che đi nửa khuôn mặt của cô. Jean chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Khi Pieck không hề nhận ra, Jean đã đưa tay về phía cô, chạm vào phần tóc che đi một phần khuôn mặt và vén ra sau tai. Pieck lập tức mở mắt và quay về phía Jean với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Em thật xinh đẹp." Jean thốt ra như thế.
Pieck vẫn thắc mắc và ngạc nhiên, "cái gì?" rồi cô cười khúc khích, "Đợi đã, anh đang tán tỉnh em à?"
Jean ngay lập tức nhận ra, rút tay lại, Pieck vẫn mỉm cười, "Xin lỗi .. tôi không có ý đó."
"Anh say à?" Pieck vẫn cười.
"Tệ đến thế sao? Thế nên em cười nhạo tôi à." Người đàn ông cao lớn quay lại nhìn Pieck.
"Thành thật mà nói, trông anh như một người đàn ông đang đau khổ. Đợi đã... anh có đang đau lòng không?" Pieck dịch người ra khỏi ghế một chút để có thể quay mặt về hướng Jean đang ngồi.
"Cái gì? Không... Tôi không đau lòng." Jean phủ nhận.
"Nào... nói cho em biết. Chúng ta là bạn phải không. Cô gái ấy là ai?" Pieck tò mò.
"Được rồi, tôi sẽ không nói cho em biết là ai. Nhưng đúng là tôi rất đau lòng. Nhưng cũng đã lâu rồi." Jean cuối cùng cũng lên tiếng, vẫn nhìn vào ly rượu, xoay tròn.
Người phụ nữ nhỏ nhắn vẫn cười, "hmm .. điều đó giải thích tại sao anh rất tệ trong việc tán tỉnh và trông anh giống như một người đàn ông thực sự muốn được làm tình nhưng lại không thể." Pieck quay mặt về cùng hướng với Jean.
Jean mỉm cười, "Tôi chỉ muốn được làm tình với người tôi yêu. Tại sao em lại nghĩ tôi tán tỉnh tệ vậy?" người đàn ông quay mặt về phía Pieck và đặt câu hỏi.
"Không phải tất cả phụ nữ đều có thể bị cám dỗ bởi câu nói 'em thật xinh đẹp'. Nếu anh tán tỉnh một người phụ nữ thích mình ngay từ đầu, cô ấy chắc chắn sẽ sa vào. Nhưng anh nói với em điều đó rõ ràng sẽ không ảnh hưởng đến em."
"Vậy tôi nên làm gì?" Jean hỏi với giọng đùa cợt và tiếp tục uống ruouej của mình.
Jean không hề nhận ra rằng Pieck đã ở gần, gần đến mức chỉ cách vài cm "Để em nói cho anh biết." Jean quay đầu lại và ngạc nhiên trước giọng nói của Pieck, người đang ở rất gần mình.
Pieck từ từ tiến lại người đàn ông cao lớn, cô đưa mặt lại gần và nhìn vào mắt anh một cách nghiêm túc, cười quyến rũ. Pieck có thể nhận ra từ ánh mắt của Jean rằng anh ấy đang cảm thấy lúng túng và bối rối.
Trong một lúc, người phụ nữ không nói một lời, chỉ từ từ đưa mặt mình lại gần Jean và nhìn chằm chằm vào anh.
Khi khoảng cách giữa mũi họ ngày càng hẹp lại, Pieck có thể thấy mặt Jean ngày càng đỏ hơn.
"Nó là như thế đấy." Pieck cuối cùng cũng lên tiếng, trở lại chỗ ngồi. Jean vẫn im lặng với khuôn mặt đỏ bừng. Pieck cười khúc khích, cầm lấy ly và uống cạn.
"Đợi đã, cái gì cơ? Em đang tán tỉnh tôi đấy à?" Jean nhận ra.
Pieck cười trước phản ứng mà cô nhận được từ người đàn ông cao lớn, "Em không phải đã nói sao? Em sẽ nói cho anh biết mà. Từ phản ứng mà anh thể hiện, em đã làm được. Tôi đã thắng."
"Đợi đã, từ khi nào mà chuyện này trở thành một trò chơi vậy?"
"Kể từ lần đầu tiên anh trêu chọc em. Aaa... chúng ta chơi một trò chơi nhé? Nếu anh có thể thắng em một điểm thì chúng ta sẽ kết thúc trò chơi."
"Đợi tí." Jean đưa tay ra. "Ý em là muốn chúng ta tán tỉnh nhau để kiếm điểm. Trò chơi này là sao vậy? Vậy thì nó có lợi gì cho tôi?"
"Anb có thể có thêm kinh nghiệm và em có thể vui vẻ."
"không, không, không, không." Jean lắc lắc ngón trỏ.
"Nào, điều này sẽ thực sự thú vị đấy. Arkh .. Anh biết hoạt động hàng ngày của chúng ta nhàm chán như thế nào với vấn đề ngoại giao này, thì ít nhất chúng ta có thể vui vẻ một chút."
Jean chỉ im lặng, nghe những gì Pieck nói với vẻ hoài nghi.
"Được rồi.. được rồi. Jean, anh có thích em không?"
"Cái gì?" Anh vẫn nhìn cô với vẻ hoài nghi.
"Nào, trả lời đi."
"...Có, tôi thích em nhưng với tư cách là đồng đội không có gì hơn. Hơn nữa, chúng ta không thể thành lập Liên minh này nếu chúng ta không thích nhau."
"Được rồi, có vẻ như em đã đặt sai câu hỏi rồi. Hmm... Jean, anh có yêu em không?"
"haa... tất nhiên là không rồi."
"Em cũng vậy. Vì thế không có gì phải lo lắng cả. Thôi nào.. chuyện này sẽ vui lắm đây."
"Nếu đã nói đây là một trò chơi thì chúng ta cần có luật lệ."
"Công bằng là vậy mà.. luật lệ là gì?"
"Không được yêu." Pieck và Jean đồng thanh nói.
"Haa .. chúng ta đồng lòng nhỉ. Hôn thì sao?" Pieck hỏi mà không cần suy nghĩ.
"Hmm.. Tôi có thể hôn người lạ nhưng tôi không thể làm tình với người tôi không yêu." Jean bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
"Em cũng không muốn làm tình với người em không yêu."
Jean quay sang Pieck, "hmm.. Tôi đã đoán tôi là người duy nhất nghĩ như vậy."
Pieck cười khúc khích, "Jean à, hầu hết phụ nữ chỉ muốn quan hệ với người họ yêu. Nhưng nếu đàn ông chỉ muốn quan hệ với người họ yêu thì điều đó rất hiếm đấy."
Jean cười, "vậy... tôi đồng ý." Jean đưa tay ra mời cô gái nhỏ bắt tay.
Pieck nắm lấy tay Jean, họ bắt tay nhau "Đồng ý, nếu anh hơn em một điểm. Trò chơi sẽ kết thúc."
"heh .. em rất tự tin nhỉ?"
"Tất nhiên rồi. Bởi vì tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, Jeanboy." Pieck đưa mặt lại gần Jean và hôn nhanh lên má anh.
Jean ngạc nhiên, lập tức quay sang ôm má nhìn Pieck.
Pieck cười nói: "Đã hai giờ sáng rồi. Nhìn mặt anh đỏ quá."
"Tôi say nên mặt đỏ đấy. Sao nào?"
"Bởi vì phản ứng của anh quá rõ ràng."
"Vậy tôi được bao nhiêu?" Jean khó chịu vì Pieck đã lừa anh.
"0, bởi vì lần đầu tiên anh cố tán tỉnh đã thất bại." Pieck cười lớn.
"Tôi không thể tin được là mình đã đồng ý với điều này." Jean bắt đầu hối hận về thỏa thuận này vì anh vừa nhận ra rằng Pieck sẽ giở trò đồi bại với anh thường xuyên hơn.
Pieck chỉ cười.
***
Jean cảm thấy đầu nặng trĩu, tỉnh dậy với cảm giác nôn nao rất khó chịu. Anh thậm chí còn không nhớ tối qua mình đã uống bao nhiêu rượu. Người đàn ông cao lớn muốn rời giường, nhưng cơ thể lại không làm theo điều mà bộ não mách bảo.
Jean vừa thay đổi tư thế, xoay sang trái. Bỗng anh ngửi thấy một mùi không nên có trên giường của mình, mùi hoa oải hương thơm ngát.
'Mình đang ở trên giường phải không?' Jean nghĩ, vẫn nhắm mắt. 'Mình nhớ rất rõ khi vừa vào phòng đã ngay lập tức ngã xuống giường. nhưng...' tâm trí anh dừng lại một lúc.
Đôi mắt vẫn còn nặng trĩu, nhưng Jean cố mở mắt ra. Điều đầu tiên anh nhìn thấy là 'Đen...? hmm..haa..mái tóc màu đen. '
Jean ngay lập tức mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong tầm mắt của mình. Một người phụ nữ.
"Aaaaaaa..." Anh lập tức bật dậy, hét lên kinh ngạc rồi ngã khỏi giường.
"Hmm.. anh có thể đừng hét lên như con gái nhà lành được không?" Người phụ nữ vẫn nhắm mắt, nói.
Anh cố gắng nhìn rõ ai đang ở trên giường mình.
"Pieck..?" Người đàn ông khẽ gọi, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng.
Pieck chống tay ngồi dậy, "Này, đừng hét lên đột ngột như vậy." Đôi mắt cô ấy vẫn nhắm nghiền, ôm đầu.
"Đợi đã... chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao em lại ở trên giường của tôi?" Jean chỉ vào Pieck.
"Tsk.. không có chuyện gì xảy ra cả." Pieck cuối cùng cũng từ từ mở mắt. "Nhìn này, quần áo chúng ta mặc vẫn còn đầy đủ."
Jean nhìn lại, anh vẫn mặc bộ quần áo cũ từ tối qua. Ngoại trừ cà vạt và áo khoác nằm trên sàn. Sau đó anh hướng ánh mắt về phía người phụ nữ nhỏ nhắn vẫn đang nằm trên giường anh, Pieck cũng vẫn đang mặc quần áo, ngoại trừ áo khoác của cô cũng đang nằm trên chiếc ghế cạnh giường.
"Vậy làm sao em lại tới đây?"
Pieck ngã lưng xuống giường sau khi nghe câu hỏi của Jean.
"Có vẻ như anh không nhớ rồi. Tối qua em đưa anh về vì anh đã khá say rồi. Nhưng sau khi đến đây, em cũng ngấm mệt, cũng không thể đi bộ về nhà. Em có hỏi anh rằng có thể ở lại không? Và anh đồng ý. Mọi chuyện là như thế." Pieck nhắm mắt giải thích.
"Aaa... tôi vừa nhớ ra lúc tôi về phòng và ngã xuống giường." Jean ôm đầu, vẫn cảm thấy nặng nề.
Pieck cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái ngái ngủ, ngồi dậy trên giường. "Có vẻ như đêm qua chúng ta đã đạt được một thỏa thuận rất nực cười trong lúc say rượu."
"Tôi nhớ ra rồi."
"Haaaahhh.." họ đồng loạt thở dài.
"Em chỉ là muốn vui vẻ thôi nhỉ. Nghe cũng giống như một người phụ nữ đang đau lòng vậy." Jean vẫn đang ngồi trên sàn và xoa đầu.
Pieck chỉ cười rồi quay sang nhìn Jean, "Đó là bí mật của phụ nữ."
Từ xa hai người đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, rồi cửa phòng Jean đột nhiên mở ra. Hai người đều kinh ngạc, lập tức quay đầu về phía cửa.
"Jean ... thức dậy m-" Connie khựng lại, ngây người với những gì cậu nhìn thấy.
"Chào buổi sáng, Connie." Pieck thản nhiên chào và mỉm cười với Connie.
"aarkkhh .." Jean khịt mũi, nhìn xuống sàn và lại xoa đầu "Sẽ có rắc rối lớn đây."
"Aaaaaaaaaa ......" Connie lập tức hét lên, lùi lại, đóng cửa phòng Jean và bỏ chạy.
"Hmm... cậu ấy sẽ nói gì với những người khác nhỉ?" Pieck vẫn giữ nguyên tư thế, thản nhiên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín.
"Hmm.. Sau này sẽ biết." Bây giờ Jean cảm thấy đầu mình nặng trĩu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro