
Chương 30: Sự Thật Dưới Lớp Trầu Xanh
---
Từ ngày bé Gạo bước chân vào nhà, mọi chuyện như bị xáo trộn. Trong ánh mắt người trong làng, ai cũng nhìn Đăng với sự tò mò xen lẫn nghi hoặc. Dù bé Gạo ngoan ngoãn, dễ thương, nhưng cái tiếng “con rơi” thì chẳng dễ gì rửa sạch bằng dăm ba câu thanh minh.
Chung, như đã hứa, âm thầm đưa Đăng và bé Gạo xuống huyện để làm xét nghiệm huyết thống. Suốt buổi ngồi đợi kết quả, Đăng ngồi im như tượng, tay bóp chặt vạt áo, còn Chung thì chỉ đặt tay lên vai vợ mình, không nói một lời, như một trụ đá vững chãi.
---
Ba ngày sau, giấy kết quả được gửi về. Ông bác sĩ nhìn qua, gật đầu:
– Là con ruột. Không nghi ngờ gì cả.
Đăng như rụng rời. Còn Chung… lại chỉ khẽ nhắm mắt, gật đầu một cái rồi quay đi. Dọc đường về, anh không trách, cũng không hỏi. Chỉ siết chặt tay Đăng một chút lâu hơn bình thường.
– Em không nhớ gì thật sao? – Chung hỏi khi ghe về tới bến.
– Không… Làm sao có thể? Em... – Đăng ngập ngừng – Em chưa từng thân mật với ảnh lần nào sau khi chia tay…
Chung quay sang, ánh mắt trầm ngâm:
– Có lẽ… còn có chuyện gì đó mình chưa biết.
---
Và chuyện đó tới ngay chiều hôm sau.
Trời vừa tắt nắng, thì một người đàn bà mặc áo nâu sồng, gương mặt hốc hác, tay dắt một chiếc vali cũ kỹ, đứng trước cổng nhà bá hộ Trương. Bà không nói không rằng, chỉ ngước mắt lên nhìn Đăng đang bồng bé Gạo trên tay rồi cất giọng khàn khàn:
– Con tôi…
Đăng khựng lại, Chung bước ra chắn phía trước:
– Xin lỗi, cô là ai?
Người phụ nữ cúi đầu, lôi từ túi ra một xấp giấy:
– Tôi tên Hương. Tôi từng sống với Tín. Con bé này… tôi sinh ra. Nhưng Tín lấy đi khi nó mới vừa thôi nôi.
Đăng lùi lại, mặt trắng bệch:
– Cái gì?
Hương tiếp lời, đôi mắt đỏ hoe:
– Tôi nghèo, Tín không tin tôi có thể nuôi con nên giật nó bỏ đi. Nói là đem cho nhà giàu nào đó. Nhưng giờ… tôi biết nó để con ở đây, và còn bịa là con anh. Tôi xin lại con tôi…
Cả nhà như có tiếng sét đánh ngang tai.
Chung rút xấp giấy trong tay bà Hương ra xem: giấy khai sinh có tên mẹ là Hương, không đề tên cha. Giấy khám bệnh từ trạm xá huyện cũng có tên này. Tất cả đều khớp tuổi, khớp ngày sinh của bé Gạo.
– Tại sao… Tín lại làm vậy? – Đăng lắp bắp.
– Để trả thù anh đó. – Hương mím môi. – Ảnh biết anh đã có gia đình, có con. Ảnh muốn để một đứa trẻ vào nhà anh, làm rối tung mọi thứ lên.
Chung quay sang nhìn Đăng, ánh mắt anh dịu xuống, pha chút xót xa:
– Vậy là em bị vu một cú rất đau.
Đăng gật đầu, vẫn chưa thể hoàn hồn.
Bé Gạo lúc này đã bám chặt lấy cổ Đăng, mắt rơm rớm nước:
– Con không muốn đi…
– Con… gọi ai là ba vậy? – Hương hỏi.
Gạo chỉ tay vào Đăng:
– Ba Đăng.
Hương lùi lại một bước, nước mắt rơi lã chã.
---
Tối hôm đó, cả nhà họp lần nữa. Ông bá hộ châm trà, giọng trầm xuống:
– Chuyện này… phải tính sao?
Chung nhìn sang Hương, nói nhẹ:
– Cô có thể đi xét nghiệm với bé. Nếu đúng là mẹ ruột, tôi nghĩ… cô có quyền quyết định.
Nhưng Đăng cắt ngang:
– Khoan đã. Dù là mẹ ruột… nhưng đứa nhỏ gắn bó với nhà này từ đầu. Nếu cô thương con, tôi xin một lời thôi: Đừng ép bé rời đi đột ngột.
Hương nhìn con gái mình đang ngủ ngon trong lòng Đăng, rồi nhìn cả gia đình bá hộ – nơi từng gồng mình bảo bọc đứa nhỏ mà không chút phân biệt – thì bà bật khóc:
– Tôi… không có nổi cái giường cho nó nằm. Vậy thôi… nếu anh chị chấp nhận, tôi xin làm vú nuôi cho con, để mỗi ngày được ở bên con.
Chung nhìn Đăng, rồi quay sang gật đầu:
– Nhà này không thiếu người thương con. Nhưng nếu có thêm một người mẹ nữa, thì bé càng hạnh phúc.
---
Đêm hôm đó, trăng sáng rực. Đăng ngồi bên giàn trầu, Chung vòng tay ôm eo vợ từ sau lưng:
– Anh nợ em một lời xin lỗi. Vì anh đã nghi ngờ.
– Em cũng nợ anh một lời cảm ơn. Vì anh không bỏ rơi em, dù giông tố kéo tới.
– Cây trầu khô rồi, nhưng anh sẽ trồng lại. Đất này còn màu mỡ, chỉ cần người vun xới.
Đăng mỉm cười, tựa đầu vào vai chồng. Đêm nay, không còn bóng ma quá khứ nào có thể chen chân vào giữa họ nữa.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro