296
1
"Jay à, tí mày rảnh không em?"
"Em rảnh cả ngày, anh nhờ gì em à?"
"Ừ anh nhờ, tí nữa Sunghoon nó gửi đồ cho anh ở đường E ấy, cơ mà lát anh phải họp rồi nên không ra lấy được, mày đi lấy hộ anh nhé"
"Thế hả, ừ vậy để tí em đi lấy hộ cho, khổ quá cứ nhờ gì là tìm đến tôi ý"
~
Dưới cái nắng của Sài Gòn, thay vì được bật máy lạnh và nằm phè phởn ở nhà thì hắn, Park Jongseong phải ngồi đợi Park Sunghoon ra điểm hẹn để lấy đồ.
Biết thế thì từ chối cho rồi
Jongseong nghĩ thầm, nghĩ lại nếu Heeseung đền bù cho hắn thì một bữa ăn không đủ cho hôm nay đâu nhé, trời nắng gay gắt, mồ hôi hắn chảy nhễ nhại từ trên trán xuống tận cổ. Jongseong đang rất hối hận!
Hắn muốn phát cọc và tự nhủ sau hôm nay hắn sẽ nhốt bản thân ở trong phòng 2 ngày. Hắn chắc chắn sẽ xé xác Sunghoon ra sau khi gặp nó, bảo 1 giờ rưỡi sẽ có mặt và bây giờ là 2 giờ rưỡi, Jay tự thấy bản thân mình thật kiên nhẫn rồi.
Bận lẩm bẩm chửi thầm Lee Heeseung và Park Sunghoon trong miệng nên Jongseong không nhận ra rằng nãy giờ có người gọi mình. Thấy gọi mãi không được, người kia dùng tay vỗ vỗ hai cái nên vai anh.
Jongseong cảm nhận được cái chạm kia, lại nghĩ là Sunghoon đến rồi, định quay ra mắng nó một trận thì hắn lại sốc vô cùng. Ai đây?
Crush của hắn chứ ai.
Thấy người đối diện như thể bị đóng băng sau khi thấy mình, Jungwon có hơi ngại ngùng mà đưa tay quơ quơ trước mặt anh. Gì vậy trời, bộ tui làm gì anh hả?
Jongseong sực tỉnh lại, thoát ra khỏi đống suy nghĩ của mình. Tự nhiên gặp crush ở đây và người ta tiếp cận mình thì ai mà không ngơ chứ. Lấy lại sự bình tĩnh, hắn hỏi em một cách bình thường như thể bản thân chưa từng hoảng loạn
"Cậu gọi tôi có chuyện gì?"
"À anh chạy xe ôm đúng không ạ? anh ơi anh chở em đến trường B ở đường H với, em muộn học rồi anh ơi bao tiền em cũng trả ạ"
Sau khi nghe anh hỏi thì Jungwon liền sực nhớ về lí do em gọi anh là gì.
Em ngố này hồi trưa mắt nhắm mắt mở mà đặt báo thức, vì quá buồn ngủ nên em chẳng thèm check lại cho kĩ mà cứ thế tắt máy đi ngủ thôi. Rồi khi giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ thì thấy 14:30, em muộn 30 phút rồi!! Jungwon muốn phát hoảng, tự hỏi bản thân đặt báo thức kiểu gì thế kia??, với tinh thần đi học 1 năm không nghỉ buổi nào thì em đây không thể cúp học được, có muộn 1 tiếng thì em cũng phải đi!
Hình như trời không độ Jungwon, em đứng đây bắt Grab mãi mà chẳng thấy ai nhận cả, đứng đó cũng hơn 10 phút. Nhưng em để ý anh xe ôm đẹp trai đằng kia lâu rồi, chỉ là em không nghĩ người ta chạy xe ôm đâu, nhìn giống thiếu gia thế kia mà. Đánh liều, em lấy hết sự hướng nội gộp lại để hướng ngoại một chút rồi chạy đến chỗ anh. Mà cái người này kì ghê! kêu mãi không nghe gì hết, làm em không hướng ngoại nổi.
Sau khi nói một mạch không nghỉ thì em leo thẳng lên xe hắn ngồi, hối hắn đi mau lên. Jongseong cũng chịu thôi, được crush ngồi sau lưng thì quá tuyệt vời luôn ấy chứ.
Chỉ là hắn cũng không ngờ rằng em lại tưởng hắn là xe ôm thôi, ở trường hắn nổi như này mà em lại không biết á? đúng là mọt sách chính hiệu rồi
Sau khi cố chạy nhanh nhất có thế thì Jongseong đã chở em đến nơi rồi, cất nón bảo hiểm lại vào cốp xe. Thấy Yang Jungwon đứng đối diện đang mò túi lấy tiền (trông có chút ngốc xít) thì hắn lên tiếng
"Không phải em trễ học à? vào học lẹ đi chứ"
"Em phải trả tiền cho anh rồi mới vào được chứ"
"Thôi khỏi, anh cho đấy. Vào học lẹ đi, sắp 3 giờ rồi kìa"
"Ơ.."
"Anh đi nhé"
"Vâng anh đi"
Người đã đi xa mà em mới rặn ra được 1 câu Vâng anh đi, thật vô nghĩa.
Rồi chợt nhớ đến tiết học, Jungwon lại chạy thẳng vào lớp như thể bị ma đuổi vậy, em mèo này ngố vậy đó.
2
Jongseong cả ngày hôm nay cứ ngẩn ngơ mãi, thời gian thì đang ở hiện tại mà đầu hắn hình như muốn sống mãi ở ngày hôm qua rồi. Chiều hôm qua, sau khi chở em đến trường, Jongseong về nhà mà cứ cười tủm tỉm một mình mãi thôi. Lee Heeseung nhìn vào còn tưởng hắn ngồi nắng lâu quá nên sảng mất rồi.
Hôm qua Jongseong đến nhà Heeseung, anh còn nghĩ rằng Jongseong nó giận anh đến độ tìm tận nhà mà xử lí anh. Vậy mà cái người kia, vừa bước vào nhà đã không ngừng nói cảm ơn anh, Lee Heeseung em yêu anh, như kiểu Heeseung vừa cứu hắn ra khỏi cái chết vậy đó.
Anh kể hắn rằng hôm qua thế mà lúc bốn giờ Sunghoon lại đến nhà để đưa đồ cho anh. Xong xuôi hết thì anh lấy máy ra nhắn tin cho hắn liền, nhưng mà cái người kia có thèm xem tin nhắn hay gì đâu.
Không phải lỗi của Lee Heeseung tôi đây nhé.
Nghe anh kể xong Jongseong chỉ lườm anh một cái rồi thôi, Jongseong bỏ qua vụ này nhé. Mà không phải tự nhiên hắn vui chỉ vì được chở em crush đâu, bị nhầm là xe ôm thì có gì mà vui cơ chứ. Hôm qua lúc chở em crush, trên đường cứ có đèn xanh đèn đỏ mãi thôi. Mà vì hắn chạy với tốc độ khá cao, cứ thắng gấp một cái là được em ôm 1 lần, hắn khoái quá trời. Thế nên anh chỉ lườm Heeseung một cái thôi đó, chứ không gặp em Yang là anh đã đánh Heeseung rồi nhá.
Hôm nay tâm trạng của Jongseong đặc biệt vui vẻ, hắn cảm thấy nhìn cái gì cũng thấy dễ chịu. Cơ mà ngày đẹp trời như này lại phải ở nhà thì phí quá, Jongseong nghĩ vậy liền đi thay đồ. Cả ngày hôm nay hắn sẽ đi chơi, đi ăn sáng, qua nhà Heeseung chơi vài ván game và cuối cùng là chill chill ở quán cà phê, lên sẵn kế hoạch trong đầu luôn rồi nhé.
Nhà hắn ở trong một con hẻm, ra khỏi hẻm rẽ phải sẽ đi ngang một công viên, ở chỗ này hay có các cô chú tuổi trung niên thường ngồi tám chuyện hay là tập thể dục thể thao, hoặc cũng có những đứa con nít rủ nhau tụ tập ở đây cùng chơi trò các trò chơi tuổi thơ.
Và rồi kế hoạch vỡ tan khi hắn đi được chừng nửa đường, hắn lại gặp em crush xinh yêu rồi. Em ngồi trên ghế đá trong công viên, cúi đầu xem gì đó ở chân. Hắn nhận ra được trước đó có gì xảy ra nên thấy xót em vô cùng, nhìn thấy trên đôi chân trắng của em, nơi đầu gối xuất hiện máu thì hắn chịu không có nổi, em crush của hắn bất cẩn để bản thân bị té rồi.
Jungwon đang loay hoay không biết phải làm gì, em không có băng cá nhân, cũng chẳng có khăn giấy luôn, sao số em xui quá vậy nè. Rồi nhận ra có người đã tiến đến trước mặt mình. Jungwon ngẩng đầu lên xem thử thì ô kìa ai như cô thắm, anh đẹp trai chạy xe ôm hôm bữa chứ đâu!
Chưa kịp hỏi hay gì hết thì Jungwon thấy hắn lấy khăn giấy ướt ra, lau qua vết thương cho em, lại móc ra chai thuốc đỏ mà xức, cuối cùng là dán băng cá nhân lại. Jungwon ngơ người nhìn hắn từ nãy đến giờ, thấy em nghệch mặt ra nhìn mình, Jongseong lại nở nụ cười vì em dễ thương quá. Mở miệng chọc em
"Số em xui nhỉ?"
"Em á?"
"Anh gặp em hai lần rồi, lần nào cũng có chuyện hết"
"Em cũng thấy số em xui"
Em nói xong liền nở nụ cười, hắn thấy em cười lại cười tươi hơn nữa, crush của hắn không cười đã xinh lắm rồi, bây giờ cười lên nữa làm hắn muốn tan chảy luôn. Cứ nhìn nhau cười vậy hoài thì không được, Jongseong lên tiếng hỏi
"Em ăn sáng chưa?"
"Em chưa, em tính đi ăn nè nhưng mà lại bất cẩn vấp té nên em lại lết vào đây ngồi"
"Lần sau cẩn thận hơn nhé. Đi ăn sáng với anh đi, anh khao" Jongseong đề nghị, hắn không nghĩ là mình có thể can đảm đến vậy để rủ em đi ăn sáng đâu, khen hắn đi
"Ơ thôi ạ, anh cứ đi đi, em cảm ơn vi đã giúp em ạ"
"Vậy em trả ơn đi"
"Dạ?"
"Trả ơn, anh giúp em mà. Đi ăn với anh để trả ơn nhá"
"Vâng..."
Thế rồi một lớn một nhỏ lại dẫn nhau đi tìm quán ăn sáng, trông dễ thương hết sức.
Sau khi ăn uống no nê, bước ra khỏi quán thì Jongseong hỏi em
"Giờ em đi đâu đấy?"
"Em về nhà ạ"
"Thế à? để anh đưa em về nhá"
"Thôi khỏi ạ, như thế thì phiền anh lắm"
"Em thấy phiền à?"
"Không em sợ anh thấy phiền ạ"
"Không anh không phiền, em có chịu hay không cũng vậy thôi, anh sẽ đi theo em ở đằng sau"
"Vâng anh như nào cũng được..."
Jungwon cạn lời rồi, cái anh đẹp trai này lạ quá! Nhưng hình như là em chưa biết tên anh, nhớ vậy em liền lên tiếng hỏi người đi đằng sau em.
"Hình như bọn mình chưa nói tên cho nhau, em tên Yang Jungwon ạ. Anh tên gì thế?"
"Anh tên Park Jongseong, gọi anh là Jay là được rồi"
"Vâng"
...
"Anh Jay có Instagram không ạ?"
"Anh có"
"Thế hai đứa mình theo dõi nhau đi, em muốn kết bạn với anh"
Jongseong sốc vô cùng, crush em 3 tháng mãi không bắt chuyện được, vậy mà giờ đây em lại bảo muốn kết bạn với hắn. Jongseong đã bảo hôm nay là ngày đẹp trời rồi còn gì.
"Em cứ lên instagram ghi Park Jongseong là ra ấy"
"Vâng"
"Em muốn kết bạn với anh hả?"
"Vâng, nếu anh không thích thì-"
"Anh tên Park Jongseong, học lớp 12 trường cấp 3 Belift, sinh năm 2002"
"Ơ anh học trường Belift á? em cũng thế, em học lớp 10 ấy, sinh năm 2004"
"Em không biết anh à? anh buồn đấy nhé"
"Ở trường em chẳng biết ai là hết ấy, hì hì em xin lỗi"
"Anh đùa thôi"
...
"Anh chạy xe ôm ạ? công việc part time hả anh?"
"Không anh không chạy xe ôm, hôm bữa anh đợi người thôi"
Em nghĩ lại thì thấy nhục quá rồi, người ta không phải chạy xe ôm gì hết, vậy mà phóng lên xe ngồi như đúng rồi, cái đồ Yang Jungwon ngốc nghếch!!
"Không phải ngại đâu em, chở em xong tự dưng anh thấy chạy xe ôm cũng vui ấy"
Vui cái đầu anh.
3
jung1_yang muốn nhắn tin cho bạn
đồng ý || từ chối
jung1_yang
anh ơi, anh Jay đúng không ạ
pjs_04
ừ anh đây, sao thế?
jung1_yang
em hỏi thôi ấyy, em sợ không phải anh
pjs_04
=))))))))))
em kỹ tính nhờ
jungwon này, mai anh chở em đi học nhá?
jung1_yang
ơ thôi ạ ToT, thế thì phiền anh nhắm
pjs_04
giời ạ phiền cái gì hả em,
đừng khách sáo
bọn mình là bạn rồi còn gì
thế nhá, mai anh qua đón
jung1_yang
vâng, thế anh ngủ đi ạ, muộn rùi
anh Jay ngủ ngon nhá
pjs_04
ừ em ngủ ngon
Như tin nhắn hôm qua hắn đã nhắn, Jongseong sáu giờ sáng đã có mặt ở trước cổng nhà em rồi đây. Gọi một tiếng Jungwon ah xong lại quay sang ngắm trời ngắm mây, hôm nay trời đẹp thiệt đó. Rồi nghe thấy tiếng động ở sau lưng, Jongseong quay đầu lại thì thấy được bóng dáng em mèo đang khoá cửa, công nhận người đẹp thì nhìn từ đằng sau cũng thấy đẹp nữa.
"Em Won ăn sáng chưa?"
"Em chưa, em định để vào trường rồi tìm đồ ăn sau ạ"
"Hôm nào em cũng thế à? Thồi không được đâu, bây giờ còn sớm chán, hai đứa mình đi ăn phở đi" Nói rồi Jongseong khởi động xe đi luôn mà chẳng thèm để ý xem em có đồng ý hay không.
4
Chuyện này diễn ra được 3 tháng rồi, Jongseong bây giờ như là anh xe ôm riêng của Jungwon vậy đó, không cần phải trả tiền mà còn được đèo đi ăn sáng mỗi ngày, sướng nhất Jungwon rồi.
Hôm nay cũng như thường lệ, em Yang đứng trước cửa nhà cứ đợi để được nghe thấy tiếng xe của anh "xe ôm" mãi, hôm nay Jay hyung đến trễ rồi. Nghĩ vậy, Jungwon định đi bộ đến trạm xe buýt thì lại thấy bóng hình quen thuộc. Jay hyung của em hôm nay không đi xe, có lẽ anh vừa chạy bán sống bán chết trên đường nên hiện tại anh đang chống tay lên đầu gối mà thở phì phò như chưa từng được thở
Jongseong vừa tiến lại gần em vừa mở miệng gọi em
"Jungwon à, anh xin lỗi, anh đến muộn. Sáng nay định dắt xe ra thì anh nhận ra xe hư mất rồi, sợ em đợi lâu nên anh chạy đến đây liền nè, anh xin lỗi em mèo nhá"
"Sao không nhắn em 1 câu chứ, anh chạy để làm gì rồi giờ đứng thở? lần sau có như vậy nữa thì phải nhắn tin cho em nghe chưa. Chạy chi rồi đổ mồ hôi nhễ nhại đây này"
"Hì hì anh quên, Jungwon lo cho anh hả?"
"Lo cái đầu anh" Jungwon nói xong liền bỏ đi một mạch, em giận hắn quá trời, em không giận vì hắn đi trễ mà em giận vì hắn lại chạy nhanh đến đây, chạy nhanh như thế lỡ mà vấp té một cái thì sao? em xót lắm đó.
"Ơ kìa, cơ mà lo cái đầu anh thì vẫn là lo cho anh mà em ơi" Nói rồi hắn lại đuổi theo em, người gì nhỏ mà đi nhanh quá vậy?? anh chạy chưa đủ mệt sao?
Sau khi đuổi theo kịp em, hắn chỉ đi kế bên mà chẳng nói gì, chắc đang mệt. Rồi em lên tiếng phá tan sự im lặng, hỏi hắn
"Anh không chạy xe ôm thế anh còn chở em làm gì thế? em thấy chỉ tốn xăng chứ chả được gì hết"
"Nếu em muốn thì anh chở em cả đời còn được ấy chứ cần gì phải là xe ôm hả em"
"Thế sao anh lại chịu chở em cả đời thế?"
"Tại anh thích em"
"Hả?"
"Yang Jungwon" Jongseong dùng giọng nghiêm túc mà nói, vừa nãy là do hắn vô tình nói ra, thôi thì lỡ rồi. Hắn quyết định tỏ tình em luôn, được ăn cả ngã về không.
"Anh thích em, anh thích em lâu rồi. Anh thích em từ cái lúc nhìn thấy em ngơ ngác bước vào trường, thích cái dáng vẻ đáng yêu có chút ngốc nghếch của em. Anh thích em lắm ấy, em làm người yêu anh nhá?"
Jungwon sốc lắm, em cũng thích hắn, được hắn tỏ tình lại tuyệt quá ấy chứ, mà em không ngờ rằng hắn cũng thích em đâu, em cảm thấy bất ngờ và vui điên lên đi được
"Anh thích em thật ạ?"
"Anh bày tỏ chân thành cỡ đó thì chắc chắn là thật rồi em ơi" Jongseong đang chờ câu trả lời lắm rồi mà em mèo này hỏi câu vô tri quá đi thôi ấy, trả lời mau lên đi em ơi
Rồi bỗng nhiên cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm đặt lên môi mình, thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước thôi nhưng nó vẫn tuyệt vời lắm, hôm nay Jongseong là người hạnh phúc nhất rồi
"Em cũng thích anh" Vừa gây án xong thì Jungwon bỏ lại một câu trả lời cho anh rồi vọt đi mất, Jungwon đang thấy ngượng lắm rồi nè!! ai xui khiến em hôn Jay hyung vậy không biết nữa.
Jongseong liền chạy theo em, kéo người em lại và ôm em vào lòng, hôn cái chóc vào má em một cái, điều mà anh rất muốn làm bấy lâu nay, anh làm được rồi
"Jungwon, cảm ơn em, cảm ơn vì đã chấp nhận ở bên anh. Anh yêu em lắm, Park Jongseong yêu Yang Jungwon nhất trên đời!!"
"Sến quá đi"
"Em thích không?"
"Có..."
"Vậy em cũng làm gì đó đi chứ"
"Yang Jungwon yêu Park Jongseong nhất trên đờiii"
Thế rồi hắn và em lại nhìn nhau và phì cười. thế giới mất đi hai người độc thân rồi nè~
end
cảm ơn vì đã đọc đến đây ạaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro