Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3-4

Tuần học đầu tiên đã trôi qua, việc học cũng dần trở nên nặng hơn.

So với trước đây thì bài tập về nhà và bài kiểm tra nhiều hơn đáng kể, dường như đây chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành.

Yang Jungwon không còn để ý tới chuyện của Park Jongseong nữa, ngày nào cậu cũng có một bài kiểm tra trắc nghiệm, sau khi về nhà ngoại trừ việc ôn lại bài còn có một đống bài tập về nhà phải làm.

Trong mắt hàng xóm láng giềng, Yang Jungwon là một cậu bé ngoan, không chỉ ngoan ngoãn mà còn nghe lời bố mẹ nên việc cậu phải tự giác học hành là lẽ đương nhiên, không thể để phụ huynh nhọc lòng.

Nhưng có mình cậu biết bản thân ghét làm bài tập về nhà đến mức nào, chỉ là cậu không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Mọi người đều nói rằng trẻ con sau mười tuổi sẽ bước vào thời kì nổi loạn, sẽ ngỗ ngược với cha mẹ và bắt đầu hư đốn, vì vậy càng phải dạy dỗ nghiêm khắc hơn nữa.

Từ nhỏ Yang Jungwon đã nghe người lớn nói thế trước mặt trẻ con một cách huỵch toẹt, hệt như đang truyền đạt bí quyết nào đó, từng lời nói hết sức rõ ràng và mạch lạc.

Yang Jungwon cười thầm bọn họ trong lòng, người lớn ai cũng cho rằng trẻ con chẳng biết gì, nào ngờ càng nói vậy sẽ càng kích thích tâm lí nổi loạn của lũ trẻ.

Thật ra Yang Jungwon cũng muốn nổi loạn nhưng sự nổi loạn của cậu có thể không giống những người khác, cậu chỉ chán ghét bản thân mình ngoan ngoãn, cậu không thích lúc nào người ta cũng nói mình rất vâng lời.

Yang Jungwon đã ngoan từ nhỏ tới lớn như thể được gán mác là thế, khiến cậu phải đi theo con đường này suốt đời nhưng chỉ có điều cậu muốn được là chính mình mà thôi.

Trên thực tế Yang Jungwon đã từng nổi loạn đôi chút, chẳng qua chưa làm nên trò trống gì đã thất bại.

Vào năm lớp 5 tiểu học, có một khoảng thời gian cậu không hề thích làm bài tập về nhà tí nào vì cậu cảm thấy việc đó quá lãng phí thời gian.

Chính vì vậy Yang Jungwon muốn biết không làm bài tập về nhà là như thế nào, nhưng giáo viên chủ nhiệm của cậu lại đặc biệt chú trọng bài vở của học sinh nên đã gọi điện trực tiếp để trao đổi với phụ huynh cậu.

Khi ấy Yang Jungwon không biết chuyện này, lúc đi học về, mẹ đã đợi cậu trong phòng khách với dáng vẻ sắp mắng cậu đến nơi.

Vừa thấy Yang Jungwon, Lee Sonhae lập tức quát to: "Giáo viên gọi điện thoại tới nói mày không làm bài tập về nhà. Tại sao mày không làm bài tập?"

Yang Jungwon đứng ngoài huyền quan, ngay cả giày cũng chưa kịp cởi mà đã bị mẹ dọa đến mức sợ sệt.

Cậu mấp máy miệng muốn cố gắng giải thích: "Con..."

Nhưng Lee Sonhae nào cho cậu cơ hội này, bà lại tiếp tục mắng xối xả: "Bố mẹ kiếm tiền nuôi mày vất vả như thế mà sao mày không biết phải ngoan ngoãn chút nào hết. Lúc mẹ còn nhỏ nhà nghèo rớt mồng tơi, có muốn học cũng đành chịu, mày thì lại chẳng biết quý trọng gì cả... Cả lớp có hai mươi mấy bạn, giáo viên chỉ gọi điện riêng cho nhà mình, mày thế này làm mẹ cảm thấy xấu mặt lắm ấy... Thôi chết mày rồi, tao phải nói với bố mày mới được."

Yang Jungwon im bặt ngay tức khắc.

Cậu ngơ ngơ ngác ngác vì bị mắng.

Cậu thừa nhận không làm bài tập về nhà là lỗi của mình nhưng mẹ cậu thậm chí còn không nghe cậu nói một câu nào, cứ như cậu đã phạm sai lầm tày trời vậy.

Yang Jungwon rất sợ bố vì bố cậu rất hung dữ, lúc dữ dằn trông đáng sợ khủng khiếp, không chỉ bảo cậu đứng tấn mà còn cầm gậy tre đánh cậu.

Ở vùng quê này trẻ con nhà nào cũng từng bị ăn gậy tre, đánh con cái đã là chuyện thường tình ở huyện nhưng Yang Jungwon rất ít khi bị đánh vì hầu như cậu không chọc bố mẹ nổi trận lôi đình bao giờ.

Thật ra đến bây giờ Yang Jungwon vẫn không hiểu, trước đó mình đã ngoan ngoãn lâu như vậy nhưng lần mắc lỗi ấy dường như đã bù trừ cho tất cả.

Trước bữa tối, bố Yang Jungwon đã về nhà.

Yang Seokhyung là một công nhân làm việc trong nhà máy chế biến thực phẩm ngoài làng.

Ở nông thôn không có cơ hội việc làm, nếu có thể làm việc ở đó, dù lương không cao nhưng ưu điểm là cố định, dịp lễ tết nào cũng có quà và cả tiền thưởng cuối năm thì được người dân trong làng gọi là công ăn việc làm ổn định.

Yang Seokhyung chỉ tốt nghiệp cấp hai, khi ấy có thể làm việc ở nhà máy này là nhờ người ta giới thiệu vào.

Cũng chính vì vậy mà ban đầu Lee Sonhae mới lấy ông, ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc.

Yang Seokhyung biết chuyện Yang Jungwon không làm bài tập về nhà cũng không hề thích chút nào.

Ông dạy bảo Yang Jungwon với những câu từ y hệt của Lee Sonhae nhưng đổi lại cách nói: "Mày không học bài cũng không làm bài tập về nhà, sau này muốn làm công nhân giống tao à? Lao động chân tay vất vả lắm, đâu phải mày không biết. Những gì mày muốn làm thì chưa chắc người ta đã cần mày. Bảo mày chăm chỉ học hành là vì tốt cho mày, đừng có mà không biết điều, bây giờ mày thấy ghét nhưng về sau mày sẽ phải cảm ơn bố mẹ thôi."

Yang Jungwon không có ý định phản bác.

Cậu không hiểu, cậu chỉ không làm bài tập về nhà vài lần thôi đã bị bố mẹ nói thành vô ơn và không có chí tiến thủ.

Thảo nào ai ai cũng nói giữa cha mẹ và con cái có sự khác biệt thế hệ, Yang Jungwon từ bỏ bàn luận, không phải cậu sợ bị đánh hay mắng mà là không thích nghe bố mẹ nói những lời như vậy.

Từng câu từng chữ nghe có vẻ giống như tất cả đều vì tốt cho mày nhưng chẳng qua là đang đặt kì vọng của bản thân vào con cái, nghĩ con cái nhất định phải thích những điều bản thân không thích như một lẽ đương nhiên, bởi vì đây cũng là vì tốt cho mày.

Ngày hôm ấy Yang Jungwon vẫn ăn đòn, bị đánh rất đau nhưng cậu không khóc.

Cậu nghĩ thầm trong lòng rằng lớn lên nhất quyết không được giống bố mẹ mình.

Sau lần đó Yang Jungwon đã ngoan trở lại.

Bởi sự nổi loạn của cậu không đạt được sự trao đổi thiện chí, đồng thời cậu cũng nhận ra hành vi đó của mình thực sự khá nhàm chán.

Lúc đầu bố mẹ còn để mắt tới cậu, kiểm tra bài vở của cậu, sợ có phải cậu kết thân với bạn xấu hay không.

Sau một thời gian quan sát, cuối cùng bố mẹ cậu cũng yên tâm, thấy Yang Jungwon chỉ nhất thời nghĩ không thông, con nhà bọn họ thì tự bọn họ biết thời kì nổi loạn đã tới rồi.

Dường như bốn chữ này cũng đủ để giải thích mọi vấn đề, không cần phải tìm tòi và nghiên cứu nguyên nhân sâu xa hơn.

Vì vậy Yang Jungwon hoàn toàn không có cơ hội đổ đốn, vẫn một mực ngoan ngoãn như thế đến khi lên cấp hai.

Bây giờ Yang Jungwon vẫn không thích bài tập về nhà và bài kiểm tra nhưng cậu hiểu đó là những thứ không thể tránh thoát, mọi người ai cũng vậy.

Cậu chỉ coi như hoàn thành nhiệm vụ, làm tốt những chuyện cần phải làm.

Ngày đó Yang Jungwon tan học, chiếc bút hay dùng đã hết mực nên cậu tới cửa hàng văn phòng phẩm, về đến nhà hơi muộn một chút, không ngờ lại gặp được hai mẹ con Park Jongseong trước cửa nhà.

Yang Jungwon biết mẹ Park Jongseong sẽ đến trường đón hắn muộn hơn một chút, lí do cũng tương tự, không muốn để người khác trông thấy.

Yang Jungwon thường tránh những khoảng thời gian như vậy để hai bên không quá xấu hổ nhưng hôm nay cậu quên mất, chạm mặt đúng lúc này.

Yang Jungwon cố tỏ ra thản nhiên, chào hỏi: "Cô ạ."

Không ngờ mẹ Park Jongseong lại không tránh như trước nữa mà cười với cậu trông có vẻ ân cần và niềm nở: "Jungwon đấy à, sao giờ mới về nhà vậy?"

Tuy mẹ Park Jongseong đã bước vào độ tuổi trung niên nhưng khi nở nụ cười vẫn rất đẹp, lớp trang điểm trên khuôn mặt bà cũng hết sức tỉ mỉ, dường như tâm trạng đang cực kì tốt.

Sự tương phản trước và sau của người phụ nữ trung niên hơi lớn khiến Yang Jungwon ngẩn người trong chốc lát sau đó ngoan ngoãn đáp lại: "Cháu đi mua bút ạ..."

Mẹ Park Jongseong cười gật đầu: "Chịu khó thật đấy, vậy tạm biệt nhé."

"Chào cô ạ."

Yang Jungwon nhìn người phụ nữ trung niên kéo Park Jongseong vào nhà như thể vừa đổi tính nóng vội trước kia của mình.

Nhưng thái độ của Park Jongseong vẫn y nguyên chẳng hề thay đổi, rõ ràng là thấy cậu nhưng lại không nhận ra.

Yang Jungwon hoàn toàn không lần được manh mối.

Không biết tại sao chỉ mới một tuần mà thái độ của mẹ Park Jongseong đã khác một trời một vực.

Lúc ăn tối, cuối cùng Yang Jungwon cũng biết lí do tại sao.

Trên bàn ăn, bố mẹ cậu đang tám chuyện về nhà đối diện.

Lee Sonhae rất thân với những người hàng xóm quanh đây, hầu hết chuyện lớn chuyện nhỏ đều biết cả, nói chuyện về láng giềng dường như đã trở thành thói quen hàng ngày của bà: "Hình như nhà Minha định sinh đứa nữa thật, buổi sáng đi chợ gặp bác Go, bả nói mấy ngày trước Minha lén tìm bả xin đơn thuốc."

Minha chính là mẹ của Park Jongseong, họ Lee.

Trong thế hệ của cha mẹ thì đây là một cái tên con nhà khuê các.

Lee Minha gả tới đây, nghe nói xuất thân khá tốt.

Bố Park Jongseong kinh doanh bên ngoài, tình cờ quen biết mẹ Park Jongseong và định cư ở đây sau khi kết hôn.

Khi còn trẻ, tình cảm đôi vợ chồng vô cùng đằm thắm khiến người khác ghen tị nhưng kể từ khi Park Jongseong ra đời thì mọi thứ đã dần khác xưa.

Yang Seokhyung là đàn ông nên thật sự không quá hứng thú với những chuyện phiếm này.

Nhưng có lẽ do thói quen, nếu Lee Sonhae muốn nói thì ông cũng không ngại lắng nghe, bèn hỏi: "Đơn thuốc gì?"

"Thuốc sinh con trai con gái ấy." Lee Sonhae đáp lại với nụ cười bí ẩn, "Bác Go nói là gia truyền nhà bọn họ, nhiều người tìm bả xin lắm, thử lần nào là dính lần đấy."

Yang Seokhyung không có bất cứ cảm tưởng nào về chuyện này, chỉ cảm thán: "Jongseong đã lớn vậy rồi..."

"Chính vì thế nên vợ chồng bọn họ mới muốn mau mau sinh con nhân lúc vẫn còn sinh được... Mặc dù Jongseong như thế... Ầy, nhưng vợ chồng bọn họ về già vẫn phải có chỗ nương tựa chứ..."

Yang Jungwon lặng lẽ ăn cơm của mình, nghe bố mẹ bàn chuyện nhà người khác.

Cậu nghĩ đến lúc chập tối gặp được hai mẹ con họ trước cửa nhà, vậy nên hôm nay mẹ Park Jongseong mới vui thế sao?

Mặc dù Yang Jungwon không thể quản chuyện nhà người khác nhưng lại không khỏi thở dài khi chợt nghĩ đến hồi chiều nhìn thấy dáng vẻ hờ hững và lặng yên của Park Jongseong.

*

Những ngày tẻ nhạt cứ thế trôi qua, một tháng sau, Yang Jungwon sắp đón kì thi tháng đầu tiên.

Sau khi lên cấp hai, không khí trong lớp khác hẳn so với hồi tiểu học, căng thẳng hơn một chút.

Cho dù trước đây làm ăn cẩu thả thế nào cũng không quan trọng nhưng kể từ lúc bắt đầu học lên bậc trung học cơ sở, chắc hẳn đã có rất nhiều phụ huynh đòi hỏi điểm số của con mình.

Đối với kì thi tháng đầu tiên, các bạn trong lớp ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Yang Jungwon tự nhận mình hiểu hết những nội dung giáo viên dạy trên lớp.

Về điểm số và thứ hạng, cậu đánh giá bản thân đại khái ở mức trên trung bình, có phần nhỉnh hơn một tẹo so với học sinh bình thường.

Yang Jungwon không có động lực gì, bố mẹ cũng không yêu cầu cậu nhất định phải thi vào top đầu của lớp, chỉ cần không quá kém so với những người khác là được.

Kể từ lần trước nhìn thấy Park Jongseong trong phòng học lớp Bốn, mỗi khi đi vệ sinh, Yang Jungwon đều hơi để ý một chút, chỉ là đi ngang qua tiện thể nhìn xem mà thôi.

Park Jongseong luôn ngồi ở góc trong cùng hàng cuối lớp học, tay cầm chiếc bút chì viết lung tung vào vở bài tập, chẳng ai biết hắn viết những gì.

Hết tiết Park Jongseong cũng không chơi đùa với các bạn trong lớp, thậm chí còn không một ai để mắt tới hắn.

Có lẽ vài cậu bạn bắt nạt Park Jongseong lần trước cảm thấy phản ứng của hắn quá nhàm chán nên cũng không tới trêu chọc nữa.

Dần dà, Park Jongseong tự nhiên bị các bạn trong lớp cô lập, có bất kì hoạt động tập thể nào cũng sẽ không tính thêm phần của hắn vào, ngay cả giáo viên cũng ngầm thừa nhận hành vi này, bởi vì Park Jongseong sẽ không đáp lại nên mọi người đều cảm thấy không cần thiết.

Yang Jungwon nghe nói Park Jongseong không cần học tiết Thể dục, ngay cả khi kiểm tra nộp giấy trắng, giáo viên cũng không hề quan tâm.

Không phải Yang Jungwon muốn để ý tới hắn quá nhiều mà là các bạn trong lớp cậu đều bàn tán về chuyện này, lan truyền đến mức tất cả mọi người ai cũng biết.

Thích tám chuyện dường như là bản tính của con người, đi đến đâu cũng có thể tùy ý thấy được nhưng có lẽ mẹ cậu - Lee Sonhae thích buôn chuyện về nhà người khác nên trái lại, Yang Jungwon rất ghét hành vi ấy.

Cậu không tự nhận mình thanh cao, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng mỗi người tự lo cho bản thân thật tốt là được rồi, lo chuyện của người khác làm gì chứ.

Nhưng khi tan tiết hôm nay, Yang Jungwon đi qua lớp Bốn mà không thấy Park Jongseong đâu, vở bài tập vẫn bày y nguyên trên bàn mà không thấy bóng dáng đâu cả.

Đi đâu vậy?

Không biết tại sao Yang Jungwon lại cảm thấy hơi lo lắng, khuôn viên trường chỉ rộng chừng ấy, không đến mức đi lạc mới phải.

Nhưng dường như Park Jongseong chẳng khác nào người tàng hình trong lớp, không một ai quan tâm hắn đi đâu, ngay cả khi hắn rời khỏi chỗ, các bạn trong lớp cũng thờ ơ.

Yang Jungwon từ từ đến gần cửa sau phòng học lớp Bốn, nhìn chằm chằm vào chỗ trống như thể muốn tìm kiếm manh mối từ nơi đó.

Cậu hoàn toàn không hay biết có người vẫn luôn đứng đằng sau mình mãi cho đến khi một người bạn lớp Bốn nhìn cậu với ánh mắt kì lạ.

Nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, không một ai tiến lên dò hỏi Yang Jungwon có chuyện gì hay là muốn tìm ai?

Cuối cùng Yang Jungwon cũng nhận ra có gì đó sai sai, quay đầu lại nhìn thì thấy Park Jongseong đang đứng sau lưng mình, nhìn cậu đăm đăm không lên tiếng như thể cậu đang chặn đường hắn vậy.

Lần đầu tiên Yang Jungwon thấy Park Jongseong nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú như thế.

Cậu giật bắn mình lùi về sau một bước dài.

Ai đó trong lớp Bốn nhìn thấy cảnh này liền cười phá lên.

Có lẽ là do phản ứng sợ hãi của Yang Jungwon quá lớn khiến mọi người đều cảm thấy thích thú, nhưng đối tượng chính bọn họ cười nhạo không phải Yang Jungwon mà là Park Jongseong.

Tuy nhiên Park Jongseong vẫn làm lơ như thường lệ, sau khi Yang Jungwon nhường đường, hắn bèn tự đi vào lớp và trở lại chỗ ngồi của mình, không nhìn Yang Jungwon thêm một giây phút nào nữa.

Đột nhiên Yang Jungwon cũng cảm thấy hết sức bẽ mặt về bản thân mình, chẳng khác nào lén la lén lút làm gì chuyện gì đó đáng xấu hổ.

Cậu vội vàng bỏ đi rồi trốn vào nhà vệ sinh, vào nhà vệ sinh xong mới phát hiện hình như Park Jongseong vừa đi từ chỗ này ra.

Trong đầu Yang Jungwon lóe lên một ý nghĩ, hóa ra Park Jongseong cũng tự đi vệ sinh hay sao?

Lúc Yang Jungwon nghĩ đến chuyện này hết sức tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai.

Sau khi nghĩ lại một lần nữa, cậu chợt thấy hơi hổ thẹn.

Yang Jungwon quên mất là Park Jongseong tự kỉ chứ không phải thiểu năng trí tuệ.

Nhưng bởi vì có quá nhiều người nói hắn như vậy, ngay cả các bạn cùng lớp cũng coi hắn là thế nên cậu đã xem Park Jongseong như đối tượng đó như một lẽ tất nhiên.

Chính cậu còn thế thì hoàn toàn không có tư cách nói người khác.

Từ trường học đến xã hội sẽ chỉ dạy cho chúng ta cách để hòa nhập với người bình thường, hợp thì đến không hợp thì đi; nhưng không ai dạy rốt cuộc chúng ta nên làm gì để hòa hợp với những người dị tật bẩm sinh và dùng thái độ như thế nào để đối xử với họ.

Sau chuyện cỏn con đó vài ngày, vào một ngày nọ khi Yang Jungwon đi học về, cậu bỗng gặp Park Jongseong và mẹ hắn trước cửa nhà.

Có lẽ mẹ Park Jongseong mới đón hắn đi học về xong, Yang Jungwon còn chưa kịp nghĩ tại sao hôm nay bọn họ lại về sớm vậy, cũng chưa kịp tránh đi thì mẹ Park Jongseong đã bắt chuyện trước: "Này... Jungwon này, cô có chút chuyện..."

Yang Jungwon hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn lễ phép quay người lại đối mặt với bọn họ: "Chuyện gì ạ?"

Park Jongseong vừa về đến nhà liền tự vào phòng mình như thể phớt lờ Yang Jungwon, chẳng hề quan tâm tiếp theo bọn họ nói chuyện gì.

Lee Minha cũng không ngăn cản Park Jongseong, hiện giờ bà đặt tâm tư của mình vào Yang Jungwon nhiều hơn, có vẻ thoáng chút khó xử không biết nên nói sao mới phải.

Cuối cùng bà sờ sờ bụng mình như đang ám chỉ, nở một nụ cười hơi xấu hổ rồi nói có chút ngượng ngùng: "Cô có em bé rồi, vì chưa đầy ba tháng nên nếu nói cho mọi người thì không hay lắm... Nhưng mà chính vì thế nên chắc cô không thể đưa đón Jongseong đi học hàng ngày được... Cháu cũng biết đấy, Jongseong không có bạn bè gì cả... Nên cô muốn hỏi cháu xem có thể giúp cô được không? Chỉ... Chỉ cần đi học với về nhà cùng Jongseong là được. Jungwon, cô biết cháu rất ngoan mà cũng không ghét bỏ gì Jongseong, lại còn học bằng lớp với nó nữa... Thế nên người cô có thể nghĩ đến chỉ có mình cháu thôi..."

Có vẻ Lee Minha thật sự ngại vô cùng tận khi nói điều này với một đứa trẻ, mặt bà ửng đỏ.

Lúc nói chuyện với Yang Jungwon, thỉnh thoảng bà lại đưa mắt nhìn cửa nhà cậu chẳng khác nào đang lo lắng sẽ bị Lee Sonhae nghe thấy, bị mẹ cậu ngăn cản.

Hình như Lee Minha đoán được rằng khả năng ngăn cấm sau khi Lee Sonhae biết sẽ khá cao nên mới tìm riêng trẻ con để nói điều này vì dễ nói chuyện hơn, muốn dùng tình hàng xóm và tình bạn để thuyết phục Yang Jungwon.

Suy cho cùng, bà sinh được một đứa con như vậy, mọi người chẳng ai muốn chơi với nó cả.

Ở tuổi này, Yang Jungwon vẫn hồn nhiên hoàn toàn không nghĩ tới phương diện ấy.

Chỉ là chuyện Mẹ Park Jongseong mang thai tác động đến cậu khá mạnh, tựa như Tương lai thảm thương của Park Jongseong cậu từng tưởng tượng sắp xảy đến.

Hơn nữa ở nông thôn có vô vàn phép tắc kì lạ, ví dụ như mang thai chưa đầy ba tháng không được nói với người khác là điều cấm kị, vì Thai Thần*rất hẹp hòi, nếu công khai chuyện mang thai sẽ có nguy cơ bị sảy.

*Trong dân gian, Thai Thần còn được gọi là Thai khí.

Mặc dù cơ sở khoa học sau này có thể giải thích nhận định này một cách tương đối rằng trong giai đoạn đầu tiên của thai kì, bản thân phôi thai ở trong trạng thái không ổn định và khả năng sảy thai tự nhiên là 15% nhưng ở làng quê nhỏ khép kín của bọn họ, quan niệm bất kể đúng sai vẫn được lan truyền, rất nhiều người có khuynh hướng mê tín và mang tâm lí Thà tin là có còn hơn không.

Thật ra, đó là một khái niệm y học, do y học phương Đông sáng tạo ra để nói về sự chuyển đổi phức tạp về khí trong sinh lý của phụ nữ có thai.

Mới đầu, do kiến thức hạn hẹp nên không mấy người biết và hiểu ý nghĩa thực sự của Thai khí nên mới thần thánh hóa và tạo ra Thai Thần, coi đó là vị thần chủ quản việc mang thai, sinh nở.

Người xưa cho rằng, trong khoảng thời gian bắt đầu mới mang thai cho đến khi sinh nở, Thai Thần luôn túc trực bên cạnh thai phụ.

Vì thế mà quan niệm truyền thống có rất nhiều điều kiêng kị đối với thai phụ như không được chuyển nhà, không được trèo cao, không được cầm kim chỉ, dao kéo, không được để người khác vỗ lưng từ phía sau...

Thai Thần có thể ở bên cạnh hoặc ở trong phòng thai phụ, trú ngụ ở các đồ đạc trong nhà nên phải đặc biệt chú ý để tránh mạo phạm đến Thai Thần, ảnh hưởng đến thai phụ và đứa trẻ trong bụng.

Yang Jungwon khá để ý tới Park Jongseong, ngoài lí do là hàng xóm, thật ra trong lòng cậu vẫn có chút xíu khao khát về công bằng.

Lúc vừa bắt đầu nghe những lời Lee Minha nói, cậu thực sự hơi giận, giận mẹ Park Jongseong đẩy hắn sang cho mình hệt như muốn trốn tránh trách nhiệm.

Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu cậu cũng từ chối, vậy thì một mình Park Jongseong phải làm sao đây?

Vả lại, suy cho cùng thì đấy thật sự chỉ là những gì Yang Jungwon tự tưởng tượng ra.

Mẹ Park Jongseong hoàn toàn chưa phát sinh hành động vứt bỏ hắn, tất cả đều là những bịa đặt bâng quơ của cậu, không có bằng chứng nào có thể chứng minh điều cậu nghĩ là đúng.

Sắc mặt của trẻ con tương đối dễ hiểu.

Thấy bộ dạng khó xử của Yang Jungwon, Lee Minha lập tức bước tới nắm tay cậu: "Jungwon à, cô chỉ có thể nhờ vả cháu thôi."

Bị người lớn nhờ một cách chân thành như vậy, Yang Jungwon thật sự khó mà từ chối nổi, nói tiếp: "Nhưng... Nhưng mà hình như Jongseong không biết cháu."

"Thật ra Jongseong khá lạ người." Lee Minha tiếp lời cậu, "Nhưng tiếp xúc nhiều sẽ quen thôi. Cô cũng sẽ nói cho cháu biết nên làm thế nào..."

Cuối cùng Yang Jungwon không còn cách nào từ chối nữa, đành phải đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro