
86
Yang Jungwon nghe được cái giọng đó, chút do dự vừa mới có liền biến mất tăm.
Yang Jungwon trợn mắt: “Anh nghiêm túc một tí cho tôi được không, chuyện trên mạng...là do anh làm à?”
“Chuyện gì cơ? Đối với em, có chuyện gì mà tôi không nghiêm túc à?” Rõ ràng anh rất nghiêm túc muốn ngủ với cậu, cũng trêu cậu một cách rất nghiêm túc, Park Jongseong cảm thấy khi đối diện với Yang Jungwon, bản thân anh không thể nghiêm túc hơn được nữa.
Park Jongseong bỏ lại tất cả mọi người đang trong phòng họp cầm điện thoại đi ra ngoài, nụ cười trên mặt chỉ có thể dùng một từ để miêu tả ---"mở cờ trong bụng’.
Những cổ đông còn lại ngây người tại chỗ, cái vị này lại chơi trò gì nữa? Vừa nãy khi đối mặt với bọn họ biểu cảm của anh ta còn u ám muốn chết, hận không thể đá một phát cho bọn họ bay từ cửa số xuống dưới. Thế mà, không biết ai gọi điện đến liền thay đổi luôn thái độ, cười còn tươi hơn cả hoa, so với kịch “đổi mặt” còn khiến người khác kinh ngạc hơn.
Ánh mắt cửa Key đầy hiếu kì đuổi theo bóng dáng của Park Jongseong.
Key chọc chọc Jun: “Này, người đó đó hả...”
Jun trợn mắt liếc anh ta một cái: “Anh nói thử xem...”
Key vuốt vuốt cằm: “Chậc, chậc... Cậu nói xem, người đó thì có gì tốt, tôi thấy trên mạng, chẳng có một cái tin tức tốt đẹp nào về cậu ta hết, hôm qua còn có tin nói rằng cậu ta còn xử lý luôn sư đệ đồng môn của mình ấy chứ, hai người bọn họ còn cùng vào khách sạn kìa.
Jun quay sang chân thành nhìn Key: “Giám đốc Key, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, anh cứ như này, thì cách cái chết cũng không xa đâu.”
“Khụ, khụ...tôi cũng chỉ nói với một mình cậu thôi mà...”
Trên gương mặt Jun hiện lên một nụ cười âm hiểm: “Nhưng tôi sẽ mách lẻo đấy! Còn nữa, tối hôm đó, cậu Jungwon với sư đệ mình đến tham dự tiệc, công ty chúng ta cũng đã nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này, người sáng suốt chỉ nhìn quần áo cậu ấy mặc là biết hai người đến để tham dự bữa tiệc, còn một chân đạp hai thuyền, tai tiếng tình cảm? Nếu mà đại boss biết được, anh chết sớm là cái chắc.”
Bởi vì trong bức ảnh có thể nhìn thấy một cách rõ ràng trang phục họ đang mặc lúc đó là lễ phục, lén lút vụng trộm ấy hả? Ai lại ăn mặc thế này đi vụng trộm bao giờ không, đâu phải não ai cũng có vấn đề.”
Key: “Ôi chao, tôi chỉ nói vậy thôi mà, cậu đừng có mà bán đứng tôi đấy.”
...
Park Jongseong bước thẳng ra ngoài, tâm trạng vui vẻ không tả được, đây là lần đầu tiên Yang Jungwon chủ động gọi điện cho anh đấy.
Park Jongseong nghĩ thầm, có phải là tiểu yêu tinh này đã phát hiện ra điểm tốt của anh rồi đúng không?
Yang Jungwon thở dài, cái tên này đúng là chẳng nói được câu tiếng người nào, cậu nói: “Anh đừng có giả vờ, chuyện của Kang Jihyun chứ chuyện gì, trong một đêm mà đã được xoá sạch cái tiếng xấu làm bồ nhí, đừng có bảo tôi là anh không làm gì đấy.”
Chuyện này ngoài Park Jongseong ra Yang Jungwon không nghĩ ra ai khác nữa cả, càng nghĩ càng không ra, còn ai đang giúp đỡ mình.
Trong lòng cậu đột nhiên thấy có chút không biết nói thế nào, cho dù có không muốn nghĩ đến nhưng người đầu tiên cậu nghĩ đến lại chính là Park Jongseong, thực ra, nếu xét trên một phương diện nào đó, thực ra cậu cũng có lòng tin với anh.
Park Jongseong tưởng cậu đang không vui, anh nói: “Là tôi làm, em không vui sao? Kang Jihyun được gột sạch tai tiếng, không những thế còn khiến cho Sáng Hoon phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, cũng khiến cho Kang Jihyun có được càng nhiều sự đồng tình, để cho cô ta sau này không bị người khác coi thường, những điều này là không phải là những điều em muốn sao?”
Yang Jungwon không phủ nhận, cậu nói thẳng: “Đúng, Park Jongseong, không, Yang Jongseong, tôi muốn cảm ơn anh.
Không phải Yang Jungwon không muốn bảo vệ Kang Jihyun, nhưng mà năng lực của cậu còn chưa đạt đến trình độ đó, nhìn thấy Kang Jihyun chịu khổ sở như thế mà cậu không làm được gì, cậu đã kéo cô ấy vào trong vũng bùn này lại không có cách nào để khiến cô ấy thoát thân một cách an toàn.
Park Jongseong ra tay, cuối cùng cũng khiến cho Yang Jungwon thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, có thể trả lại cho Kang Jihyun một chút công bằng.
Câu cảm ơn này của Yang Jungwon là phát ra từ tận đáy lòng, không có châm chọc, cũng chẳng phải cười đùa, rất chân thành.
Bỏ qua tất cả, Park Jongseong là người đầu tiên chìa tay ra giúp đỡ cậu, cậu nghĩ, cho dù sau này hai người đường ai nấy đi nhưng phần ân tình này cậu sẽ nhớ mãi.
Ngược lại Park Jongseong nghe thấy thì kinh ngạc cực kì, anh thấy cậu cứ là lạ thế nào, hình như có chuyện gì thế nên tự động bỏ qua ba chữa Yang Jongseong: “Em, hừm...không cần cảm ơn, coi như là món quà mà ông chủ tôi đây tặng cho em nhân dịp em gia nhập Park thị, ai bảo em là người của tôi, sao có thể khoanh tay đứng nhìn người của mình bị ức hiếp thế được.”
Yang Jungwon cong môi: “Tôi còn phải quay phim, cúp máy trước nhé.”
“Từ từ đã...”
“Có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có việc rồi, tối nay có bận không?”
Yang Jungwon trả lời lại anh rất thẳng thừng: “Không có thời gian lên giường với anh đâu.”
Park Jongseong nghe được câu này mặt bỗng đen sì, nghiến răng nói: “Em coi ông đây là loại người gì, lẽ nào trong đầu tôi từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến việc lên giường với em à?”
Câu nói đó của anh khiến Yang Jungwon bật cười, cậu hắng giọng nói với Park Jongseong: “Tối hôm đó mẹ anh nói với tôi rằng, nhân lúc còn có thể bòn rút được của anh thì cứ việc lấy thật nhiều, nếu không đợi đến lúc anh chán tôi rồi, sẽ cho người xử lí tôi, dù sao anh cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Park Jongseong câm nín, anh còn có thể nói gì được nữa đây? Mẹ anh đào cái hố còn bé lắm à.
Anh nghiến răng nói: “Tôi...đêm hôm đó hai người còn tán gẫu những chủ đề sâu sắc như thế nữa à?”
Vốn dĩ Park Jongseong nghĩ, mẹ anh ngủ cùng một phòng với cậu cũng được, để hai người bọn họ trao đổi không vấn đề, kết quả, ầm ĩ nửa ngày hoá ra toàn là hố anh.
Nếu như biết trước, anh nói gì cũng sẽ không để Yang Jungwon ngủ cùng mẹ anh, anh chỉ muốn nói một câu: Mẹ, chiêu ngáng chân sau này của mẹ giỏi lắm.
Yang Jungwon đang tưởng tượng ra biểu cảm của Park Jongseong vào giờ phút này: “Đúng thế, sâu sắc lắm.”
Park Jongseong hung ác nói: "Ông đây không lắm lời với em nữa, em trả lời tôi một câu, có muốn gặp Kang Jihyun hay không?"
Yang Jungwon ngẩn ra, sau đó lập tức trả lời: “Muốn!”
“Thế tối nay có ra ngoài với tôi không?”
“Có!”
“Thế mới phải chứ, nói câu em nhớ tôi xem nào.”
Tút tút tút, đầu dây bên kia là tiếng máy bận, Park Jongseong...
Anh nhìn điện thoại: “Ông đây cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến chuyện lên giường với em đấy, thì sao nào? Có ảnh hưởng đến em à, có quản được ông không?”
...
9h tối, quay phim xong, để Timon rời đi, Yang Jungwon thay quần áo rồi ra ngoài một mình thì đúng lúc gặp chị Milla đi đến.
Chị Milla nhìn cách ăn mặc của cậu lập tức hỏi: “Đi đâu đấy?”
Yang Jungwon nhìn chị đầy ý tứ: “Đi tìm ông chủ của chị nói chuyện tình cảm.”
“Hì hì, không cần lo lắng thời gian đâu, bên Thekla chị sẽ xin phép hộ em, tóm lấy Park Jongseong, em mới có thể đi lên đỉnh cao của cuộc đời.”
Yang Jungwon để chị Milla ở lại, vừa bước ra khỏi studio đã nhìn thấy xe của Park Jongseong, cậu trực tiếp mở cửa vào xe, ngồi còn chưa yên đã bị người bên cạnh lôi qua, ôm lấy đầu, hôn thật sâu.
Yang Jungwon bị hôn bất ngờ không kịp đề phòng, ngây người mất hai giây, rổi sau đó cậu đẩy thật mạnh, đè Park Jongseong lên cửa xe.
Yang Jungwon nâng cằm Park Jongseong lên: “Cứ vui vẻ hưởng thụ đi, chuyện này để chị làm.”
Trong chuyện này, Yang Jungwon thật không quen để Park Jongseong chủ động, cậu không thích bị người khác đè.
Biểu cảm trên mặt Park Jongseong rất đặc sắc, chỉ là trong xe tối quá, nên Yang Jungwon không nhìn rõ.
Yang Jungwon nắm chặt lấy cằm của Park Jongseong, cúi đầu hôn anh.
Park Jongseong lập tức vòng tay ôm lấy cậu, trong lúc hôn anh nghĩ thầm, dù sao chuyện đổi vai này cũng chẳng phải là lần một lần hai nữa, quen rồi thì tốt, chỉ cần kết quả như nhau, chỉ cần hôn được cậu là được rồi.
Giờ Park Jongseong cảm thấy, cũng không cần thiết phải kén cá chọn canh như thế, dù gì thì có còn hơn không.
Bị ngược đãi nhiều thành quen, giờ được chấm mút tí anh cũng thấy đủ.
Nếu để người khác biết chuyện này, đường đường Park thiếu gia, mà phải ủy khuất đến thế, thật là không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Yang Jungwon ôm chặt lấy gương mặt của Park Jongseong, cắn lên môi anh, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Cái tay đừng có sờ loạn, nếu không...tôi chặt luôn đi bây giờ.”
“Ông đây đến để giúp em đấy, khách khí với tôi một chút, tôi là ông chủ của em đấy, ông chủ đấy em biết không hả?” Park Jongseong âm thầm khinh bỉ, nhưng mà cái tay chui vào trong áo của Yang Jungwon đâu chịu chui ra, cùng lắm thì không động đậy là được chứ gì.
“Cho nên...đây là món quà cảm ơn của tôi tặng lại cho anh đó?” Yang Jungwon cười xinh đẹp, cậu cúi đầu, chữ cuối cùng của câu nói biến mất giữa đôi môi của hai người.
Bầu không khí trong xe dần dần nóng lên, qua một lúc lâu, Yang Jungwon buông Park Jongseong ra, ngồi về ghế lái phụ, ngón tay cậu quệt qua đôi môi, đôi mắt lấp lánh nước tràn đầy vẻ lưu manh, “Sướng rồi thì đi thôi.”
Khoé miệng Park Jongseong giần giật, sao anh cứ cảm giác mình như thiếu nữ nhà lành bị ác bá khinh bạc thế nhỉ, cảm giác này nó sai sai thế nào ấy.
Park Jongseong bất động nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng của Yang Jungwon, sự buồn bực trong lòng vơi bớt vài phần, anh âm trầm nói: “Gan cũng to lắm, không sợ tôi bắt cóc em à?”
Yang Jungwon quay sang nhìn anh, một tay nâng cằm Park Jongseong lên: “Tôi sợ cái gì chứ, anh đã đổi tên thành Yang Jongseong rồi, người cũng là của tôi rồi, tôi còn sợ cái gì nữa chứ?”
Quá khứ đen tối không ngờ lại bị nhắc đến, thoáng cái mặt Park Jongseong đã đen xì, bốp một cái, anh đánh vào tay của Yang Jungwon, “Ngồi yên, nghịch cái gì mà nghịch, vừa lên xe đã quyến rũ tôi, tôi nói cho em hay, ông đây mỹ nữ có ngồi trong lòng cũng không loạn, đừng có coi tôi là người tuỳ tiện, tôi là chính nhân quân tử đấy, biết không?”
Yang Jungwon liếc anh một cái: “Ồ...ngồi trong lòng mà không loạn à, đúng là nhìn không ra.”
Park Jongseong tức đến mức nghiến răng, tiểu yêu tinh này, thủ đoạn trêu chọc người khác đúng là số một, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể khiến người khác chết mê chết mệt, “Giờ em đừng có nói gì cả, đừng có mở mồm, tâm trạng của sếp đây đang không vui, giờ là em đang nhờ cậy tôi, tốt nhất em nên nghĩ cách làm cho tôi vui đi, nếu không, ông đây không đưa em đi nữa.”
Yang Jungwon chống cằm, cười quyến rũ: “Có phải tôi chủ động tìm anh đâu mà, nhỉ?”
Park Jongseong nghiến răng ken két: “Được, là ông đây tự chuốc lấy phiền phức.”
Nói chuyện với Yang Jungwon, anh vĩnh viễn không bao giờ chiếm thế thượng phong.
Park Jongseong khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lao xe vọt ra ngoài.
Yang Jungwon bỗng cảm thấy tâm tình vui vẻ, nhìn thấy cái vẻ tức sắp chết của Park Jongseong, cậu lại càng cảm thấy vui vẻ.
Giờ mỗi khi tiếp xúc với Park Jongseong, vô hình chung đã thay đổi rất nhiều so với ban đầu.
Cậu cũng không miêu tả được rõ ràng, cứ quấn quýt với nhau như vậy, giống như loanh quanh mãi trong một cái ngõ cụt, những điều duy nhất cậu có thể chắc chắn, sự phản cảm của cậu đối với Park Jongseong hình như đã vơi đi một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro