Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

77

Đêm đó Park Jongseong về đến nhà.

Park phu nhân vừa nhìn thấy anh đã xáp lại hỏi: “Con trai, gần đây con bận lắm à?”

Park Jongseong cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc: “Cũng bình thường, sao vậy?”

Park phu nhân liền kéo anh ngồi xuống sofa, “Tiểu yêu tinh Yang Jungwon kia chạy đi làm ngôi sao luôn rồi, con biết không?”

Park Jongseong kéo cà vạt, thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”

“Con biết không, cậu ta cặp với một ca sĩ khác rồi, con nói xem mắt cậu ta kiểu gì vậy chứ, một tên ca sĩ thì sao tốt được bằng con trai mẹ nhỉ? Ờ, còn nữa, giờ khắp nơi trên mạng đều toàn là scandal của cậu ta, nào là phá thai rồi làm bồ nhí được bao nuôi này nọ, mấy cái tin này cũng ác thật.”

Park Jongseong đen mặt: “Những chuyện đó chỉ là giả thôi, mẹ đừng có nghe linh tinh, làm diễn viên có ai mà không bị bôi nhọ đâu, mẹ cũng là người từng học tới đại học, sao có thể như người ta vậy chứ?”

“Sao lại giả được, mẹ thấy người ta bảo có chứng cứ mà, con nói giúp cậu ta như vậy, chắc không phải cũng từng ăn ngủ với cậu ta rồi đấy chứ?”

Park Jongseong đứng dậy: “Vâng, con vừa mới lăn lộn với cậu ấy về đây.”

Park phu nhân nghe thấy xong vội nói: “Con trai à, con mau cắt đứt với tiểu yêu tinh đó đi, không cần nói về con người cậu ta, chỉ cần thấy đống lu bù của cậu ta với nhà họ Yang thôi đã đủ rồi, Yang Somin chúng ta không cần, cậu ta chúng ta càng không thể chấp nhận được.”

Park Jongseong lắc đầu: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, chuyện của con mẹ đừng có hỏi, quản cũng không quản được đâu, hà tất phải tự chuốc lấy phiền phức thế làm gì?”

“Con...con, có ai nói chuyện với mẹ như con không hả?”

Park Jongseong cởi cúc tay áo ra: “Chẳng phải con toàn nói chuyện với mẹ như thế à, đáng ra mẹ phải sớm quen với việc đó rồi chứ, chuyện giữa con và Yang Jungwon như nào trong lòng con tự hiểu rõ, nếu mấy tin đồn trên mạng là thật, không cần mẹ phải nói con cũng sớm đá cậu ta rồi, trên thế gian này, làm gì có ai có thể khiến con trai mẹ chịu thiệt được.”

“Con mệt rồi, lên lầu trước đây.”

Park Jongseong vẫy tay rồi lên lầu, Park phu nhân cũng chẳng biết phải làm sao.

Đóng cửa lại, Park Jongseong lấy điện thoại ra gọi cho Yang Jungwon, điện thoại thông nhưng chỉ một lát sau đầu dây bên kia liền dập máy.

Park Jongseong nhìn chằm chằm vào điện thoại, hận không thể nhìn tới nỗi số điện thoại của Yang Jungwon nở hoa luôn.

Dám dập máy của ông chủ, cậu không muốn sống nữa à.

Park Jongseong gọi cho Jun, bảo anh tra xem tối nay Yang Jungwon có việc gì không.

Jun rất nhanh liền tra rõ “Park tổng, tôi vừa mới hỏi đạo diễn Thekla xong, tối nay cậu Jungwon không có cảnh quay.”

“Biết rồi.”

Park Jongseong khó chịu, nếu đã không có cảnh của Yang Jungwon, vậy tại sao cậu lại không bắt máy?

Nửa đêm nửa hôm, cậu lại đi làm cái chuyện “tốt đẹp” gì rồi?

Gặp đàn ông? Hay là...

...

Đêm hôm khuya khoắt, Yang Jungwon ngang nhiên dập điện thoại của Park Jongseong, cậu hỏi Kang Jihyun: “Tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô chắc chắn không cần đứa trẻ này chứ?”

Kang Jihyun lắc đầu, trả lời rất kiên định: “Không cần.”

“Được, vậy chuyện này cứ theo kế hoạch của chúng ta, ngày mốt tùy cơ ứng biến, ngàn vạn lần không được xảy ra sai sót.”

“Được, yên tâm, nhất định sẽ không xảy ra sai sót gì đâu, tôi nhất định sẽ nắm chắc lấy cơ hội này, cảm ơn cậu.”

“Mục tiêu của chúng ta đều như nhau cả thôi, không ai phải cảm ơn ai hết.”

Sau khi Yang Jungwon tạm biệt Kang Jihyun, cậu lấy điện thoại ra xem, đã có bốn cuộc gọi nhỡ của Park Jongseong.

Khóe miệng dưới lớp khẩu trang của Yang Jungwon nhếch lên, Park Jongseong à Park Jongseong, để tôi xem anh còn có thể tiếp nổi mấy chiêu của tôi đây.

Giờ Yang Jungwon đã có thể chắc chắn một việc chính là Park Jongseong không chỉ còn đơn giản là cảm giác hiếu kì đối với cậu, là một người đàn ông, khi bắt đầu biết ghen, vậy khoảng cách tới yêu còn xa nữa sao?

Yang Jungwon dám chắc chắn rằng, cho dù cậu không gọi lại, chỉ một lát nữa thôi Park Jongseong cũng sẽ lại gọi tới.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, điện thoại của Park Jongseong lại gọi tới thật.

Yang Jungwon đợi khoảng chục giây mới bắt máy, cậu hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Em lại làm gì rồi?”

Giữa tháng sáu, nhiệt độ ban đêm ở Seoul cũng không thấp nữa, nhưng dù có cách qua một chiếc điện thoại Yang Jungwon vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời Park Jongseong.

Yang Jungwon nhếch khóe môi: “Muộn thế rồi, tất nhiên là...đi phóng hỏa giết người.”

Yang Jungwon nói vậy, Park Jongseong cũng có thể xác định được cậu không phải có hẹn với đàn ông, chắc cậu lại đi chuẩn bị kế hoạch trả thù của mình rồi.

Park Jongseong có cảm giác muốn kéo cậu lại, đôi khi, anh thật sự cảm thấy kinh hãi với sự bất chấp điên cuồng trả thù của cậu, lại có một cảm giác gì đó khó nói thành lời.

Ban đầu, khi anh thấy cậu ra tay tàn nhẫn, anh còn cảm thấy thú vị.

Nhưng giờ càng ngày anh càng không muốn cậu ra tay nữa.

Park Jongseong nói: “Dừng tay đi, không cần cứ phải cố chấp như vậy, công ty của nhà họ Yang tôi đã đánh sập giúp em rồi, em không cần phải làm gì nữa.”

Bước chân của Yang Jungwon chững lại, cậu bỗng cảm thấy thật nực cười, có một người đàn ông nói trả thù giúp cậu!

Yang Jungwon ngẩng đầu lên, cười lạnh lẽo: “Nhưng tôi không quay đầu lại được nữa rồi, tay tôi sớm đã không còn sạch sẽ nữa.”

Park Jongseong cảm thấy lo lắng, anh luôn có một cảm giác không thể kéo cậu về được, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị vùi lấp.

Park Jongseong lạnh lùng nói: “Yang Jungwon, tôi từng nói, em muốn gì tôi đều có thể cho em hết.”

Yang Jungwon đứng trên đường đón lấy cơn gió đêm: “Những thứ tôi cần, tôi tự biết lấy về.”

Mối thù của cậu, mối thù của mẹ cậu, sao có thể để người khác trả được chứ?

Có những chuyện buộc phải tự mình ra tay, cậu mặc kệ sau này có thế nào, mặc kệ nó có kéo cậu vào hay không, cậu chỉ muốn người nhà họ Yang... Chết.

Park Jongseong bực bội: “Em đang ở đâu.”

Yang Jungwon dập điện thoại, rồi tắt hẳn máy luôn.

Cậu đã quen với việc vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng, quen với sự lạnh nhạt của người đời, quen với những ác ý của họ, cậu có thể dễ dàng phán đoán được ai nguy hiểm với cậu, nhưng lại không thể nào đoán ra được ấm áp mà người khác trao cho cậu, vì, cậu không biết nên tiếp nhận nó thế nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro