Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59

“Ông đây mua bánh bao cho cậu cũng không chỉ bằng mấy đồng bạc này? Yang Jungwon, cậu còn có thể keo kiệt được hơn nữa không hả?”

Park Jongseong miết hai đồng bạc, hận không thể bóp vụn nó ra.

Cửa vẫn không có động tĩnh gì, Yang Jungwon rõ ràng sẽ không mở cửa cho anh.

“Cậu có giỏi thì cứ đợi đấy cho tôi, bánh bao tôi mua rất đắt, lần sau bắt cậu trả tiền.”

Park Jongseong tức giận buông lại một câu, hùng hổ xoay người rời đi.

Lúc đi qua thùng rác, Park Jongseong theo phản xạ ném luôn mấy đồng bạc trong tay vào đó, típ mẹ mày chứ, ông đây là người thiếu tiền chắc?

Nhưng anh ném mạnh quá, đồng xu không rơi vào trong mà bị bắn ra ngoài, rơi xuống đất kêu lên mấy tiếng trong trẻo rồi lăn xa ra mấy mét.

Park Jongseong bĩu môi cười, con mẹ nó, ai cần mày chứ.

Anh bước vào thang máy, cửa thang máy vừa khép lại, còn mấy centimet nữa là đóng lại hoàn toàn, anh lại thò tay ra.

Cửa thang máy lại tự động mở ra, Park Jongseong đen mặt bước tới.

Mặt anh hầm hầm sát khí, anh bước tới nhặt mấy đồng xu dưới đất lên nhét vào túi.

Thân là một công dân chuẩn mực, anh không thể tùy ý làm tổn hại đến tiền tệ nước nhà được, đây là hành vi kém văn hóa.

Park Jongseong thật sự rất buồn bực, rốt cuộc anh bị cái gì nhập vậy chứ, mới có mấy ngày mà cứ như trúng tà, như bị tiểu yêu tinh Yang Jungwon kia yểm bùa vậy.

...

Ôm nguyên cục tức về nhà, vừa hay lại gặp Park phu nhân mới đi mua sắm về.

Park phu nhân nhìn thấy con trai, bất ngờ gọi lớn: “Con trai, sao trông con phờ phạc như ma vậy, con không ngủ bao lâu rồi, sao lại thành thế này.”

Hiện tại, Park Jongseong đang trong trạng thái gắt gỏng cực độ, phát điên hết cả người, anh lạnh lùng đáp: “Bị người ta lợi dụng xong rồi đá.”

Park phu nhân khiếp sợ: “Con... Con mà cũng bị người ta lợi dụng á? Còn... Bị người ta đá? Ôi trời ơi!”

Park phu nhân cảm thấy quá shock với tin này, con trai bà, bà hiểu rõ lắm chứ, xấu xa bại hoại từ trong ra ngoài, trước giờ chưa thấy nó bị thua thiệt bao giờ, thế mà hôm nay... Không ngờ lại chịu thiệt, kì diệu ghê.

Park Jongseong: “Sao, mẹ vui thế cơ à?”

Park phu nhân ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, tất nhiên là không... Không có rồi, Jongseong à, con không sao chứ.”

“Không sao, chỉ bị coi là thằng ngốc thôi.”

Park Jongseong cảm thấy giờ anh chẳng phải là một tên ngốc thì gì?

Rõ ràng biết Yang Jungwon chán ghét anh vô cùng, chán từ trong tâm khảm chán ra, thế mà anh còn tự tin xông tới, làm như hay lắm, giờ thì hay chưa.

Park phu nhân nhỏ giọng nói: “Con trai à, không sao, ít ra con còn chưa thất thân mà...”

Park Jongseong: “MẸ...”

Anh còn đang muốn thất thân đây, mà người ta có cho anh cơ hội đó đâu.

Cơn giận chuốc đầy một bụng, một nửa lại là dục hỏa, anh làm gì còn mặt mũi nào mà nói ra, con mẹ nó thật đúng là mất mặt.

Park phu nhân vội khua tay: “Được được, mẹ không nói nữa, con lên nhà ngủ đi.”

Park Jongseong lên lầu, đi được vài bước lại đi xuống, nhìn cổ Park phu nhân: “Mẹ vẫn còn qua lại với Yang Somin đấy à.”

Vành mắt Park Jongseong đỏ hoe, lúc này cả người anh đều đang bốc hỏa, hừng hực sát khí, anh nhìn Park phu nhân, chỉ khiến bà run lên, bà vội che chiếc vòng trân châu trên cổ: “Không có, không có thật, từ lần con nói xong mẹ không để ý tới cô ta nữa, chỉ là hôm nọ đang đi shopping thì mẹ lại gặp cô ta, cô ta nói chiếc vòng này hợp với mẹ nên cứ khăng khăng đòi mua cho mẹ, khi đó có nhiều người như vậy, đùn đẩy nhau không tốt lắm nên mẹ mới nhận, hơn nữa cái này cũng không đáng bao nhiêu tiền.”

Park Jongseong lạnh giọng quát: “Tháo xuống ngay.”

Anh biết Park phu nhân rất ít khi mua vòng trân châu, bà thường thích đá quý phỉ thúy các kiểu hơn, giờ trân châu toàn là trân châu nhân tạo nên Park phu nhân rất ít khi đeo, thế nên chiếc vòng này chắc chắn không phải do bà mua.

Tất cả những người Park phu nhân quen khi tặng bà đồ trang sức bà sẽ rất ít khi nhận, kể cả có nhận cũng phải là mấy đá quý hợp với ý bà.

Loại dây chuyền trân châu kiểu này, chỉ có Yang Somin mới tặng, vì người phụ nữ này thích những thứ mới mẻ.

Quan trọng không phải có đáng tiền hay không, mà “món quà nhỏ” này sẽ khiến Park phu nhân khó mà từ chối.

Park phu nhân nhỏ giọng nói: “Mẹ... Mẹ thích chiếc vòng này... Nó được gia công rất tinh xảo... Mẹ chỉ đeo chơi thôi mà.”

Park Jongseong nheo mắt lại: “Mấy cái dây vớ vẩn này con mua cho mẹ còn ít hả? Tháo ngay, mẹ tự vứt ngay cho con, đừng có lôi thôi.”

Park Jongseong mà điên lên thì không có nhận họ hàng thân thích gì hết, bà có là mẹ anh hay không anh cũng chẳng màng.

Park phu nhân căn bản không dám chống lại, bà nghiến răng: “Vứt thì vứt... Hứ.”

Park phu nhân giận dỗi tháo xuống, tiện tay vứt luôn xuống đất: “Thím Song, cầm đi, cầm ra chỗ khác đi, đừng để chướng mắt đại thiếu gia.”

Thím Song vội chạy tới, nhặt sợi dây chuyền lên rồi chạy ra ngoài.

Park phu nhân quát: “Vứt xa ra.”

“Aiz, bà chủ, tôi biết rồi.”

Park Jongseong lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ nhớ cho kĩ những lời con nói đây, tránh xa cô ta ra, mẹ mà cứ dính lấy cô ta là kiểu gì cũng bị lợi dụng đấy.”

Park phu nhân hừ một tiếng ngồi xuống: “Mẹ... Mẹ... Chỉ là mẹ thấy chán thôi, cả ngày con chẳng ở nhà lúc nào, mẹ chẳng có ai để nói chuyện cả.”

“Vậy mẹ ra nước ngoài sống với ba con đi.”

Mặt Park phu nhân chợt lạnh xuống: “Ông ta chưa chết thì con đừng có nhắc ông ta trước mặt mẹ, những chuyện liên quan tới ông ta, ngoài việc báo tang ra, các chuyện khác đừng có mà nói với mẹ.”

Park Jongseong gật đầu: “Được.”

Chuyện của cha mẹ, anh chẳng quan tâm, dù sao thì từ nhỏ cũng đã như vậy, cũng không thay đổi được gì.

Park phu nhân nói: “Phải rồi, hôm qua lúc đang chơi bài, bà Lee có hỏi mẹ, con gái nhà họ sắp 18 tuổi, chuẩn bị làm lễ trưởng thành rồi, muốn mời con tham gia đấy.”

Park Jongseong day day trán: “Để sau hãng nói.”

Park phu nhân lại gọi giật anh lại: “Đợi đã, vứt sợi dây chuyền đó đi rồi, con mua cho mẹ sợi khác đi, mẹ mặc kệ, mẹ muốn sợi đẹp nhất, tốt nhất.”

Park Jongseong bực bội thở dài, anh móc hai đồng xu của Yang Jungwon ra đưa cho Park phu nhân: “Mẹ đi mua đi.”

Park phu nhân thật sự rất muốn tống anh lại vào bụng.

Mẹ mày muốn trang sức châu báu, mày lại đưa mẹ mày tiền xu?

Nhìn bóng lưng Park Jongseong lên lầu, bà tức giận đập bàn đứng bật dậy: “Mày quay lại đây cho tao.”

Không ngờ, Park Jongseong quay lại thật, nếu như bình thường anh sẽ không nghe lời vậy đâu.

Park Jongseong quay lại bước nhanh tới trước mặt Park phu nhân, giật lại hai đồng xu trong tay bà: “Không cần thì thôi, trả con.”

Park phu nhân: “Mày... Mày...”

Rốt cuộc bà đã gây nên tội nghiệt gì thế này? Nuôi một thằng con trai lớn tới từng này đã không chịu nghe lời thì thôi, cho bà hai đồng mà cũng đòi giật lại.

Có điều, con trai bà trước giờ không hề cầm tiền xu theo người.

Park phu nhân đuổi theo sau hỏi: “Con trai, con trai... Đây chắc không phải là tiền người ta đưa để đuổi con đi đấy chứ.”

Park Jongseong quay phắt lại: “Mẹ, con thấy chắc bộ trang sức phỉ thúy kia mẹ không cần nữa đâu.”

“Khụ khụ... Cái đó... Mẹ vừa nhớ ra, bà Vu hẹn mẹ đi đánh bài, mẹ ra ngoài trước đây.”

Park phu nhân quay người chạy mất dép.

Park Jongseong lên tầng gọi điện thoại: “Jun, mua cho tôi một căn nhà ở Seongbuk-dong, không cần biết bao tiền, lấy tiền đập chết nó cho tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro