Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

39

Park phu nhân trong lòng tràn đầy đau đớn: “Cậu, cậu... Không được nói lung tung.”

“Có nói lung tung hay không, bà tự về hỏi con bà ấy.”

Park phu nhân hất cằm: “Tôi tự biết hỏi, hừ, con trai tôi sẽ không để ý đến loại yêu tinh như cậu đâu, cậu muốn uy hiếp tôi sao, đừng hòng tôi sẽ thỏa hiệp.”

Yang Jungwon cười lạnh: “Nhưng loại yêu tinh như tôi lại mang thai cả cháu nội bà rồi đấy, tiếc là không có sinh ra.”

Park phu nhân lại quặn hết cả ruột gan, bà quả thật không thể chống đỡ nổi trước mặt Yang Jungwon nữa, bà cầm túi ngẩng đầu ưỡn ngực, hừ lạnh đi thẳng qua mặt Yang Jungwon.

Timon nhỏ giọng hỏi: “Anh, tại sao phải lừa bà ta?”

Yang Jungwon: “Bà ta cũng dễ lừa thật.”

So với Park Jongseong, mẹ anh ta có vẻ dễ đối phó hơn nhiều.

Sao Yang Jungwon không nhìn ra được Park phu nhân muốn có cháu nội tới nhường nào chứ, hôm nay cậu chỉ tiện mồm nói phét vài câu thôi, nhưng đảm bảo cũng đủ khiến cho nhà họ Park náo loạn vài hôm.

Park Jongseong, anh không để tôi sống yên, thì cũng đừng hòng mong tôi để anh được yên ổn.

...

Park phu nhân tức tốc chạy tới khoa sản tìm bác sĩ.

Đúng lúc có một cô y tá XX chạy ra hô: “Người tiếp theo, vào đi!”

Park phu nhân vội vàng chạy qua hỏi: “Chị y tá này, vừa nãy có cậu trai đẹp đẹp nào tới kiểm tra thai không? Người mà trông vô cùng xinh đẹp ấy?”

XX gật đầu: “Có.”

Ngày nào mà chẳng có bao nhiêu người trẻ đẹp tới đây chứ.

Park phu nhân lại hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

XX tức giận: “Haiz, tên bạn trai của cậu ấy thật chẳng ra sao, cứ ép cậu ấy phải phá thai, mấy 'top' bây giờ thật đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

XX hết lần này tới lần khác mắng tên đàn ông đó không ra gì, Park phu nhân bỗng thẫy lòng lạnh buốt.

Vì trong lòng bà hiểu rõ, con trai bà đúng là không ra gì thật.

Park phu nhân ôm ngực, hết rồi... Bà mất cháu nội mất rồi.

XX thấy Park phu nhân hồn bay phách lạc thất thểu đi ra, lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Thằng nào cũng chỉ muốn sướng mình, có thằng nào quan tâm tới sống chết của người khác đâu, những chuyện thế này, hôm nay tôi cũng đã gặp tới bốn lần rồi.”

...

Tài xế ở phía sau hỏi: “Bà chủ, chúng ta có đi tìm viện trưởng Lee nữa không?”

Park phu nhân tức giận cắn răng: “Tìm viện trưởng Lee làm cái gì, về, về nhà!”

Hôm nay bà tới đây vốn muốn để viện trưởng Lee kiểm tra tim cho bà, nhưng hiện tại làm gì còn tâm trạng mà khám với chả xét nữa.

Lên xe, Park phu nhân càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng đau lòng.

Tiểu yêu tinh đó, bà nhìn cũng thấy phiền, nhưng bà đâu có thấy đứa nhỏ phiền đâu.

Về tới nhà, Park phu nhân đã tức đến buốt hết cả óc, bà bưng đầu, nói với thím Song giúp việc: “Mau gọi điện cho thằng ranh kia về gặp tôi ngay, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi...”

Thường ngày, Park phu nhân cũng không phải là người hay tức giận, nhưng hôm nay lại giận tới nỗi nhăn nhó, già hết cả người, đây là lần đầu tiên thím Song thấy bà tức như vậy. “Bà chủ đừng giận nữa, để tôi gọi thiếu gia về, tôi đi gọi luôn đây.”

Khi thím Song gọi điện cho Park Jongseong, anh đang ở cùng với Lee Heeseung.

Thím Song hỏi: “Thiếu gia, có phải cậu làm chuyện gì chọc giận bà chủ rồi không, giờ bà ấy đang giận lắm, cậu mau về đi.”

Vốn dĩ Park Jongseong đã thấy loạn lắm rồi, giờ thím Song còn hỏi như vậy, anh lạnh lùng nói: “Nói với mẹ tôi, giờ tôi đang bận.”

Vừa nói dứt lời, giọng thím Song từ đầu dây bên kia liền đổi thành giọng của Park phu nhân: “Mày về ngay cho tao, về ngay lập tức, lăn ngay về đây, nếu mày dám không về thì cứ đợi đấy mà dọn xác mẹ mày.”

Nói xong Park phu nhân liền dập máy, Park Jongseong ngây cả ra, đây là lần đầu tiên mẹ anh cáu với anh tới vậy, thường ngày bà sợ anh lắm mà.

Park Jongseong dự là có biến, anh nói: “Tôi về nhà một chuyến, mẹ tôi có việc tìm.”

Lee Heeseung gật đầu: “Được, cậu về trước đi, chuyện tìm người cũng không phải là chuyện chốc lát, trong nước cậu quen biết nhiều người, giúp mình chú ý một chút.”

“Yên tâm đi.”

Park Jongseong rời đi.

Về tới nhà, vừa vào tới phòng khách, thím Song đã lén ra hiệu cho anh.

Park Jongseong thấy mẹ dựa trên sofa, trên trán còn đắp túi chườm lạnh, sắc mặt thật sự rất kém.

“Gọi con về làm gì?”

Tức khắc, Park phu nhân nhích người ngồi dậy, bà cầm túi chườm đá ném lên người Park Jongseong, “Làm gì à? Mày xem mày đã làm ra cái chuyện tốt đẹp gì rồi?”

Park Jongseong nhíu mày: “Mẹ, mẹ ăn phải cái gì à?”

Park phu nhân tức tới độ đau hết cả ngực: “Giờ tao muốn ăn đất luôn rồi đây, mày giải thích rõ cho tao xem hôm nay mày đã làm gì.”

Park Jongseong lạnh mặt: “Chuyện của con, mẹ không cần quan tâm.”

“Không quan tâm? Có phải hôm nay mày đã đi gặp tiểu yêu tinh kia rồi không?”

“Ai?”

Park phu nhân đập bàn: “Chính là tiểu yêu tinh lần trước gặp ở chỗ mày ấy.”

Park Jongseong nghĩ tới nụ cười trên gương mặt Yang Jungwon, anh càng lạnh lùng hơn: “Ờ... Mẹ gặp ở đâu?”

Park phu nhân thấy dáng vẻ khinh khỉnh của Park Jongseong, bà phát cáu: “Ờ, mày ờ nữa xem, tất nhiên là gặp nó trong bệnh viện rồi.”

Park Jongseong ngẩng đầu lên: “Bệnh viện?”

“Không phải bệnh viện thì gì, thằng ranh này, mày trả lại cháu nội cho tao.” Park phu nhân cứ tóm được cái gì liền nện lên người Park Jongseong cái đó.

Park Jongseong tránh đi, anh thật sự chưa từng thấy mẹ mình phát điên thế này bao giờ.

Anh quát lên: “Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Cháu nội nào?”

Park phu nhân chỉ vào anh, tức tới mặt mũi trắng bệch: “Mày còn không chịu thừa nhận à, tiểu yêu tinh đó mang thai con của mày, mày còn bắt nó đi phá thai nữa có đúng không? Mày ngay đến cả con mình cũng không cần, mày có còn là người nữa không thế hả?”

Từ trước tới giờ, đây có lẽ là lần Park phu nhân tức giận với Park Jongseong nhất.

Park Jongseong cảm thấy thật đau đầu, anh sắp xếp lại một lượt: “Cậu ta... Nói với mẹ là cậu ta mang thai rồi sao?”

“Không thì sao?”

Lúc này, Park Jongseong cảm thấy đầu anh có chút rối bời, anh nói: “Cậu ta nói... Đứa bé là của con?”

Park phu nhân đánh mấy cái lên người Park Jongseong. “Mày dám làm mà không dám nhận? Mày dám nói mày chưa từng ngủ với nó?”

Tâm trạng của Park Jongseong lúc này quả thật không biết nên dùng từ gì để diễn tả: “Mẹ, chẳng phải mẹ ghét cậu ta sao?”

Park phu nhân đỏ hết cả vành mắt, bà nói: “Tao có ghét  tiểu yêu tinh đấy, tao không thích hạng người quỷ quyệt như nó, nhưng trong bụng nó có cốt nhục của Park gia, mày bảo phá là phá sao, mày... Mày, tao không thiết sống nữa.”

Park Jongseong: “Hừ...”

Park phu nhân trừng mắt: “Mày còn hừ nữa à?”

Park Jongseong cắn răng, người này lại dở trò gì nữa đây.

Anh chưa vội vạch trần Yang Jungwon, đại khái anh có thể đoán ra được cậu muốn dở trò gì, chắc muốn anh sống không yên thôi.

Park Jongseong nói: “Mẹ gấp cái gì, chẳng phải chỉ là cháu nội thôi sao? Con đảm bảo với mẹ sau này mẹ còn có thể có rất nhiều cháu nội nữa.”

“Thế mày sinh luôn một đứa ra đây cho tao!”

Park Jongseong: “Chuyện sớm muộn thôi mà...”

Yang Jungwon, người này thật bản lĩnh.

Con, con sao...

Con mẹ nó, từ hồi cậu về nước tới giờ, anh còn chưa thật sự ngủ với cậu lần nào, lấy đâu ra mà con với chả cái?

Park Jongseong hỏi: “Mẹ ghét yêu tinh đó như vậy, đứa bé không còn nữa, cậu ta sẽ không thể còn gì uy hiếp để gả và nhà chúng ta, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Người như cậu ta, lỡ mà có vào gia đình mình thật, mẹ còn sống yên được không?”

Park phu nhân hầm hừ nói: “Có sống được hay không là chuyện của tao, mày đừng có nói mò, cũng đừng hòng lấp liếm cho qua, mày đã hơn ba mươi tuổi rồi, tưởng con muốn có lúc nào cũng được chắc? Mày giết chết con đẻ của mình thì cẩn thận tương lai mày... Mày... Hừ...”

Park Jongseong vân vê trán, Park phu nhân cứ nhắc đi nhắc lại mãi khiến anh cũng thấy đau cả đầu.

Yang Jungwon thật đúng là một con yêu quái, anh bật dậy: “Mẹ, con có việc, đi trước đây.”

Park phu nhân ở phía sau quát lớn: “Park Jongseong, tao nói cho mày hay, mày đừng tưởng tao sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này.”

Park Jongseong đi được vài bước lại đứng lại: “Mẹ, sau này mẹ cũng nên để ý mắt nhìn người của mình đi.”

Park phu nhân...

“Mày nói ai không có mắt nhìn người hả? Mày đứng lại cho tao.”

...

Park Jongseong gọi điện cho Jun: “Jun, cậu điều tra cho tôi xem hôm nay Yang Jungwon tới bệnh viện làm gì?”

Park Jongseong nghĩ một đằng làm một nẻo, tuy nhiên, trong lòng anh vẫn thiên về phía Yang Jungwon không muốn để anh sống yên thân hơn.

Nhưng, lỡ như thật thì sao?

Park Jongseong hận không thể xông ngay tới trước mặt Yang Jungwon hỏi cho rõ ràng.

Cuối cùng, đợi tới sáng hôm sau, trong văn phòng của Park Jongseong.

Jun hai tay đưa cho Park Jongseong một tập tài liệu: “Park tổng, hôm qua cậu Jungwon tới viện để khám bệnh, cậu ấy bị đau dạ dày, hôm qua còn ở viện truyền nước, còn nữa, đây là tài liệu lần trước anh bảo tôi điều tra cậu Jungwon ba năm nay ở nước ngoài, vì... Cậu ấy di chuyển rất nhiều nơi, nên điều tra hơi tốn thời gian, với cả... Tư liệu cũng không được đầy đủ lắm.”

Park Jongseong nghe thấy Yang Jungwon bị đau dạ dày, khó chịu trong lòng liền dịu xuống, đừng có đi phá thai thật là được.

Nhưng, nhìn xong, giật cả mình, nhiều như vậy mà còn kêu chưa đầy đủ ấy hả?

Park Jongseong nói: “Cậu ra ngoài đi.”

Tập tài liệu rất dày, cảm giác như có thể đóng thành sách luôn được, Park Jongseong ban đầu chỉ tính xem qua, nhưng càng xem sắc mặt càng khó coi, xem đến cuối cùng, tay Park Jongseong cũng run lên không ngừng.

Khoảng thời gian ba năm, cuộc sống của Yang Jungwon thật ra có thể cô đọng thành bốn chữ: Làm công, trốn chết!!!

Ba năm qua, người nhà họ Yang chưa từng bỏ qua cơ hội hãm hại cậu.

Bị hãm hại, bị tính kế, bị đánh, bị đuổi giết.

Lang thang đầu đường xó chợ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Lúc ốm sắp chết, cũng không ai cho cậu chút ấm áp, không ai chịu đưa tay ra với cậu, không ai che mưa hứng gió cho cậu.

Người như cậu, một thân một mình ở nơi đất khách quê người, khi bị những người thân nhất liên tục hãm hại, khi hấp hối giãy dụa, giống một con thú bị dồn tới chân tường, liều mạng tới đầu rơi máu chảy, vùng vẫy muốn sống dậy.

Không ai biết được cuộc sống của Yang Jungwon chật vật đến chừng nào, cũng không ai biết rốt cuộc cậu đã khổ sở ra sao.

Park Jongseong không rõ, rốt cuộc phải thâm cừu đại hận đến mức nào mới khiến người nhà họ Yang truy sát Yang Jungwon tới độ cậu không chết thì họ không chịu ngừng như vậy?

Trước đây, Park Jongseong chưa từng hiểu kĩ về mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Yang, anh chỉ biết rằng, Yang Jungwon ôm hận với từng người trong gia đình, chắc là vì chuyện của mẹ đẻ cậu.

Lần đó, tình cờ cứu được Yang Jungwon khi bị Yang Somin hãm hại, về sau anh cũng lười quan tâm tới những chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro