35
Park Jongseong nhướng mày không nói câu nào, dùng cái kéo trong tay cắt nát quần áo trên người Yang Jungwon.
Anh ta chẳng có vẻ gì là đang giận dữ, nhưng những gì mà anh ta nói ra lại chọc đúng vào nỗi đau trong lòng Yang Jungwon.
Park Jongseong lạnh lẽo nói: “Bị hắn ta chơi qua rồi, tôi cũng chẳng thèm động đến nữa đâu.”
“Nào, nói tôi nghe thử xem, cảm thấy không quyến rũ nổi tôi nên quay sang dụ dỗ hắn đấy hả?”
Vốn dĩ hôm nay Yang Jungwon đã cảm thấy không được khỏe cho lắm, cậu còn chưa ăn sáng, ba năm ở nước ngoài, có lúc không có một đồng nào để ăn cơm đành chịu đói, ngay cả một ngụm nước ấm cũng không được uống, cứ thế kéo dài thành bệnh đau dạ dày. Yang Jungwon cũng không biết giờ cậu đang đau dạ dày hay bị những lời nói của Park Jongseong chọc cho đau đớn.
Trên thế giới này, không một ai tin cậu, không một ai...
Tất cả đều nghĩ, Yang Jungwon cậu là một hồ ly tinh, không làm kẻ thứ ba thì không chịu được, chỉ cần là đàn ông thì cậu sẽ lên giường với họ, không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ... Ai ai cũng đều cho rằng cậu là người như thế.
Kể cả Park Jongseong, anh ta cũng nghĩ như thế.
Yang Jungwon cứ tưởng bản thân đã quá quen với điều này rồi, sẽ chẳng lãng phí sức lực cho những chuyện như vậy nữa, nhưng đến giờ cậu mới phát hiện ra rằng, mình vẫn để ý đến những gì người ta bàn tán, vẫn thấy đau đớn vì những lời nói đó, thì ra cậu không mạnh mẽ như cậu tưởng tượng.
Yang Jungwon cậu từ lúc sinh ra đã phải chịu quá nhiều đau khổ, trong hoàn cảnh ác liệt đó cậu học được cách làm cho mình mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Hoàn cảnh càng tồi tệ, cậu càng phải khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Cậu cười lạnh, quay đầu đi mặc kệ anh ta, giờ có nói gì với anh ta cũng vô dụng cả thôi, anh ta là một thằng điên.
Park Jongseong siết cằm Yang Jungwon, bắt cậu quay mặt lại nhìn anh.
Đôi mắt phượng của Park Jongseong lạnh lùng nhìn cậu: “Nói chuyện.”
Yang Jungwon cười, gương mặt kiều diễm quyến rũ đến chết người, có lẽ là, cậu mà muốn quyến rũ ai thì sẽ không bao giờ thất bại:
“Vậy, Park thiếu, anh muốn nghe tôi nói gì?”
“Trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi?”
Quần áo trên người Yang Jungwon đã bị cắt nát, để lộ làn da mịn màng như ẩn như hiện, cực kì mê hoặc.
Yang Jungwon nhìn chằm chằm vào Park Jongseong, cho dù trên người không có cái gì che đậy cũng chẳng khiến cậu phải xấu hổ, cậu nói: “Anh là người đàn ông của Yang Somin, tên kia là người yêu của Yang Minhee, ngủ với anh hay anh ta thì có gì khác nhau? Dù sao từ trước đến nay tôi vốn đã phóng đãng, lại chuyên đi làm kẻ thứ ba, chuyên ngủ với đàn ông của người khác, điều nay không phải anh đã biết từ lâu rồi sao? Năm đó, ngay từ lúc bị bắt gian, anh phải hiểu rõ hơn bất cứ ai chứ?”
Từng câu từng chữ mà Yang Jungwon nói ra đều tràn ngập châm chọc và khiêu khích.
Những lời này của Yang Jungwon khiến cho Park Jongseong cảm thấy chói tai vô cùng, chỉ muốn bịt ngay mồm cậu lại, người này, chưa bao giờ nói được câu nào dễ nghe.
Park Jongseong bóp chặt cằm của Yang Jungwon: “Yang Jungwon cậu còn muốn chống đối tôi nữa à? Có tin tôi đánh chết cậu không?”
Yang Jungwon hất cằm đưa mặt sát về phía anh ta, “Đánh đi, anh mà không đánh thì phải gọi tôi là mẹ.”
Park Jongseong không kiềm chế được nữa, cúi đầu cắn thật mạnh lên môi Yang Jungwon, “Yang Jungwon, có lúc tôi thật rất muốn biết, cậu có thể hèn hạ đến mức nào.
Park Jongseong dùng lực cắn đến nỗi bật cả máu, rất đau, đúng là rất đau nhưng đối với những nỗi đau mà Yang Jungwon từng trải qua không đáng để nhắc đến.
Yang Jungwon vươn lưỡi liếm vết máu, cười đến yêu nghiệt, nhưng ngữ điệu lại khiến người ta tức chết: “Đến mức nào ấy à? Cái này tôi cũng không nói rõ được, nhưng anh có thể thể thử bẳng cách đưa cha anh đến trước mặt tôi, nói không chừng tôi lại thành mẹ kế của anh, còn có thể sinh thêm cho anh một đứa em trai.”
Yang Jungwon biết thực ra ở trước mặt Park Jongseong cậu cũng chỉ bé nhỏ như một con kiến, cậu làm thế chỉ để phô trương thanh thế mà thôi. Ít nhất cũng phải khiến cho anh ta không dễ chịu gì.
Anh ta dựa vào cái gì mà dám sỉ nhục cậu.
“Roẹt” một tiếng, áo cậu bị xé thành hai nửa.
Park Jongseong lạnh băng nhìn cậu: “Xin lỗi, trượt tay.”
Lúc này trên người Yang Jungwon chỉ còn lại chiếc quần lót, ngoài ra thì chẳng còn gì khác, nằm trên giường như một con dê đang đợi người ta làm thịt.
Yang Jungwon cũng lạnh lùng đáp trả: “Không sao, dù sao Park thiếu có rất nhiều tiền, bồi thường ngang giá là được, còn cả áo nữa, Park thiếu đừng có hòng quỵt nợ.”
Park Jongseong không để ý đến cậu, anh đang thưởng thức, anh không thể không thừa nhận dáng người của Yang Jungwon rất đẹp, không quá gầy hay quá béo, đúng kiểu thêm một phần thì béo mà bớt một phần thì gầy, vòng eo thanh mảnh nhỏ nhắn.
Nói ra thì, Park Jongseong cũng chỉ ngủ với Yang Jungwon có một lần, dù sao đó cũng đã là chuyện của ba năm trước.
Giờ nghĩ lại, Park Jongseong cảm thấy, đêm hôm đó, quả thật là rất khoan khoái, cả tâm hồn và thể xác đều vui sướng.
Người này cũng chỉ có thân thể là khiến người ta yêu thích.
Bàn tay Park Jongseong lướt qua vùng bụng dưới của Yang Jungwon: “Làm mẹ kế của tôi ấy à, kế hoạch không tồi, nhưng sinh cho tôi một đứa em ư? Tôi sợ cậu không sinh được.”
Bởi vì cha anh giờ không còn khả năng trồng người nữa rồi.
Yang Jungwon nhăn mày, lạnh lẽo nhìn anh ta.
Park Jongseong cong môi: “Muốn làm mẹ kế của tôi cũng được thôi, nhưng muốn sinh thì cũng phải mượn giống từ tôi.”
Nghe thế Yang Jungwon liều hiểu, cha của Park Jongseong chắc là không sinh đẻ được nữa rồi, chẳng trách anh ta không tức tối như lúc nãy.
Yang Jungwon nhìn Park Jongseong: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Chạy đến đây hỏi tội tôi chỉ vì tôi dụ dỗ tên kia? Park Jongseong, anh dựa vào cái gì mà quản lí tôi, chúng ta chẳng có quan hệ gì hết? Cùng lắm tôi chỉ là một đứa từng ngủ với anh một đêm, không, nên nói thế này mới phải, anh chỉ là một trong số những người đàn ông mà tôi đã ngủ cùng mà thôi, tôi ngủ với biết bao nhiêu là đàn ông, người nào cũng như anh thì tôi đã sớm phiền chết rồi.”
Cậu gần như lõa thể nằm ở đó trong một tư thế vô cùng nhục nhã, Yang Jungwon mở to mắt nhìn chằm chằm vào Park Jongseong, không để lộ ra bất cứ sự chật vật nào.
Park Jongseong bật cười, đó là nụ cười đẹp nhất Yang Jungwon từng thấy, nhưng nụ cười đó, chỉ khiến cậu cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Park Jongseong nghiêng người nằm cạnh Yang Jungwon: “Những thứ mà tôi đã dùng qua, kể cả tôi có không cần nữa, nhưng đó phải là của tôi. Rất nhiều năm trước đây tôi có nuôi một con mèo, nuôi được một tuần thì nó bỏ đi mất, tôi huy động rất nhiều người đi tìm nó về, em đoán xem hiện giờ nó đang ở đâu?”
Yang Jungwon không trả lời, Park Jongseong lại tiếp tục: “Ngay cái hôm mà tôi tìm được nó, tôi cho nó ăn một bữa no nê, hiện giờ, trong sân nhà tôi có một cây đào cứ đến mùa xuân là nở đỏ rực, nhìn trông rất đẹp.”
Yang Jungwon run rẩy, người đàn ông này, mẹ nó chứ, anh ta là một thằng điên.
Trong thế giới của Park Jongseong, chỉ có một nguyên tắc duy nhất, đồ thuộc về anh ta, đã in lên dấu ấn của anh ta, thì đó là của anh ta, không một ai có thế chạm vào, kể cả khi anh ta không cần, cũng thế.
Ngang ngược, cố chấp, dục vọng chiếm hữu rất mạnh, ý thức lãnh địa điên cuồng.
Yang Jungwon thật hối hận, trước kia hiểu biết về Park Jongseong quá ít, không ngờ được anh ta lại có cái tật xấu này.
Yang Jungwon tuyệt đối không muốn tiếp tục một mình chung đụng với Park Jongseong nữa, cậu thật hối hận đã để Timon về trước, có quỷ mới biết tên khốn này sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro