Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

162

Ăn tối xong, cả ba người ra về.

Park Jongseong đang lái xe, Park phu nhân lôi kéo Yang Jungwon cùng ngồi ở ghế sau, hai người dựa sát vào nhau: "Cảm giác này giống như chúng ta là một gia đình ba người đang đi du lịch ấy nhỉ?"

Yang Jungwon nghe được câu "Một nhà ba người" thì bỗng cảm thấy mắt mình ươn ướt, gật đầu qua loa một cái: "Dạ..."

"Mẹ, chờ Jungwon quay xong bộ phim này, ông chủ con quyết định sẽ cho em ấy nghỉ ngơi một thời gian, con cũng xin nghỉ phép, mẹ muốn đi đâu cũng được."

Park phu nhân vui vẻ: "Được được..."

Yang Jungwon cảm thấy cậu thật có lỗi với Park phu nhân, bà thật lòng đem cậu trở thành người một nhà, mà cậu thì còn giữ quá nhiều bí mật, rất nhiều, hơn nữa cậu lại không muốn phơi bày nó ra.

Yang Jungwon hít sâu một hơi, đè nén những chua xót trong lòng xuống, nói: "Vâng! Con cũng đang muốn nghỉ ngơi một thời gian."

Park Jongseong cười nói: "Em nên nghỉ ngơi từ lâu rồi."

Ba người nói chuyện với nhau, chẳng mấy chốc đã về đến khách sạn.

Dừng xe lại, Park Jongseong đem chìa khóa ném cho người giữ xe, để anh ta lái xe vào chỗ đậu xe.

Ba người đang định đi vào, đột nhiên nghe được tiếng bước chân sau lưng, Park phu nhân quay đầu lại nhìn thấy một bóng đen đang xông tới, trong tay người đó còn cầm một con dao sáng loáng, nhằm thẳng Yang Jungwon xông vào.

Park phu nhân hoảng hốt, hét lên: "Thanh Ti, cẩn thận..."

Bóng đen kia xông tới thét to: "Yang Jungwon, mày đi chết đi."

Yang Jungwon xoay người muốn tránh cũng đã không kịp, Park Jongseong biến sắc, đưa tay kéo cậu ra.

Cả người Yang Jungwon đột nhiên bị đẩy mạnh một cái ngã nhào sang bên cạnh, Park phu nhân đang chắn trước mặt cậu.

Bóng đen kia lao thẳng vào người Park phu nhân, Yang Jungwon trơ mắt nhìn ánh sáng lạnh của con dao kia lóe lên rồi biến mất.

Con ngươi Yang Jungwon co rút lại, mọi thứ đột nhiên trở nên thật xa xôi, tất cả những động tác cũng trở nên chậm lại như một thước phim quay chậm.

Cậu nghe tiếng Park Jongseong hô lên: "Mẹ..."

Cậu nhìn thấy thân thể Park phu nhân y như con diều đứt dây chậm chạp ngã xuống.

Một khắc kia, trong đầu Yang Jungwon trống rỗng, dường như cậu đã bị đá ra khỏi thế giới trước mặt này.

Park Jongseong lao nhanh tới, đỡ lấy thân thể của Park phu nhân, đạp văng bóng đen kia ra.

Bảo vệ khách sạn chạy tới nhanh chóng khống chế hung thủ, báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.

Sảnh khách sạn vào ban đêm vốn rất yên tĩnh, đột nhiên ồn ào náo loạn hết lên.

Hung thủ bị khống chế vẫn điên điên khùng khùng hét: "Cậu ta chết rồi, chết... tôi giết được cậu ta rồi..."

Trên bụng Park phu nhân cắm một con dao, máu không ngừng chảy ra, sắc mặt bà trắng bệch như tờ giấy, đau đớn kịch liệt khiến cho toàn thân bà co quắp, mặt mũi cũng đau đến vặn vẹo.

Lý trí của Park phu nhân dường như cũng theo dòng máu trôi ra ngoài.

Tay chân Park Jongseong lạnh ngắt, anh ôm Park phu nhân bằng đôi tay đang run lẩy bẩy, anh cố gắng cười nhưng không sao cười nổi. Anh nói: "Mẹ, đừng sợ... không sao, chỉ chảy chút máu thôi, không sao, không sao..."

Park phu nhân đau đến không nói được một chữ nào, thừa lúc vẫn còn một chút lí trí, bà nghiêng đầu nhìn xem Yang Jungwon như thế nào.

Park Jongseong liếc mắt nhìn Yang Jungwon đang ngẩn ra, vội vàng nói với Park phu nhân: "Mẹ, Jungwon không sao... em ấy không sao, mẹ đừng có chuyện gì là được, xe cứu thương sẽ tới nhanh thôi..."

Park Jongseong dùng tay che lại miệng vết thương, cố gắng ngăn dòng máu chảy ra ngoài.

Mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng đậm, cả người Yang Jungwon như rơi vào trong nước, không có chỗ bám, chỉ có cảm giác càng ngày càng chìm xuống, nỗi sợ hãi quấn chặt quanh cậu, hình ảnh Park phu nhân nằm giữa vũng mãu với hình ảnh mẹ cậu nằm trong vũng máu nhiều năm trước dần dần đan xen, chồng chéo lên nhau.

Yang Jungwon rất muốn hét lên: "Mẹ, mẹ đừng chết, đừng bỏ con lại, con sợ lắm..."

Cậu há mồm, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào, cổ họng giống như bị ai bóp chặt, nghẹn đến khó chịu, cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn...

Park Jongseong nhìn thấy sắc mặt Yang Jungwon càng ngày càng khó coi, vừa trắng lại vừa xanh, cả người run rẩy, anh cắn răng hô: "Yang Jungwon, em tỉnh lại... Yang Jungwon, mẹ anh muốn thấy em, mau đến đây."

Tiếng nói của Park Jongseong truyền đến đánh thức Yang Jungwon, cậu rùng mình, thở gấp mấy cái rồi từ từ đứng lên.

Yang Jungwon muốn tới gần Park phu nhân, nhưng cậu không dám, cậu sợ... cậu không dám nhìn Park phu nhân.

Yang Jungwon quay đầu nhìn về phía hung thủ đang bị khống chế, ánh mắt lạnh xuống, sát khí trên mặt càng dày đặc.

Yang Jungwon không một tiếng động tiến gần lại hung thủ, đẩy người đang đè hung thủ ra, vén mái tóc của người đó lên để lộ ra khuôn mặt quen thuộc: "Hóa ra là mày..."

Yang Jungwon hoàn toàn không ngờ hung thủ lại là Yang Minhee, không ngờ cô ta lại trốn ra được?

Yang Minhee tựa như một kẻ điên, cô ta cười hệch hệch, luôn miệng lẩm bẩm vài câu: "Yang Jungwon chết rồi, chết... tao giết được nó rồi... cuối cùng tao cũng giết được nó rồi."

Giọng nói của cô ta vì suốt ngày gào thét trong trại thương điên cộng thêm tác dụng của nhiều loại thuốc nên biến thành khàn khàn. Chính vì thế mà lúc nãy Yang Jungwon mới không thể nhận ra.

Ánh mắt Yang Jungwon càng ngày càng đỏ, càng lúc càng hung tàn, cậu siết chặt mớ tóc của Yang Minhee trong tay, hận sao không thể kéo cả cái đầu của cô ta xuống.

Yang Jungwon chậm rãi nói: "Đúng là hối hận... tại sao lúc đó lại mềm lòng mà để lại cho mày một cái mạng."

Tại sao cậu không giết chết nó? Tại sao lại không giết chết nó? Đáng lẽ cậu phải làm từ lâu rồi mới phải, nếu cậu làm thì việc ngày hôm nay sẽ không xảy ra, Park phu nhân cũng không vì cứu cậu mà bị thương.

"Mày nên chết từ lâu rồi mới phải." Yang Jungwon lẩm bẩm.

Đột nhiên cậu nắm lấy đầu của Yang Minhee dùng hết sức mà nện xuống đất, cậu dùng sức rất mạnh, trên mặt có vẻ như vẫn giữ được lí trí, nhưng hành động điên cuồng của cậu lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Toàn bộ thềm khách sạn đều được lát đá hoa cương, vô cùng cứng rắn, Yang Minhee bị đập đầu, đau đớn gào thét.

Bảo vệ xung quanh muốn cản lại, nhưng nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Yang Jungwon không một ai dám tiến lên. Ánh mắt của cậu quá đáng sợ.

Park phu nhân đã đau đến hôn mê, Park Jongseong nghe tiếng xe cứu thương chạy tới cùng với tiếng còi xe cảnh sát, anh quát lên: "Jungwon, em không thể giết cô ta... Em mau buông ra. Cô ta chưa được phép chết, có chết cũng không được chết trong tay em."

Bấy lâu nay Park Jongseong vẫn luôn cố gắng, cố gắng để Yang Jungwon càng tránh xa những chuyện phạm pháp càng xa tốt, nhất là những chuyện có liên quan đến mạng người.

Mẹ ruột của anh bị Yang Minhee đâm bị thương, chính anh ta còn muốn giết Yang Minhee hơn bất cứ ai. Nhưng anh biết, không thể, cho dù có muốn giết chết cô ta nhưng cũng không phải vào lúc này, muốn báo thù thì phải để cô ta sống.

Anh vừa mới đồng ý với Park phu nhân chờ Yang Jungwon quay xong bộ phim này, cả nhà ba người sẽ cùng đi du lịch, anh không thể nuốt lời.

Yang Jungwon dường như không nghe thấy lời của Park Jongseong, máu từ trán Yang Minhee bắn lên mặt cậu, khuôn mặt vốn xinh đẹp trong nháy mắt trở nên cực kì đáng sợ.

Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng tiến đến gần, Park Jongseong lập tức nói với những bảo vệ xung quanh: "Ngăn cậu ấy lại cho tôi, bằng không toàn bộ các anh sẽ bị sa thải."

Mấy người bảo vệ nghe thấy thế cũng không quan tâm Yang Jungwon đáng sợ như nào, lập tức kéo cậu ra.

Quả thực khí lực lúc này Yang Jungwon lớn hơn bình thường rất nhiều, mấy người bọn họ tốn thật nhiều công sức mới kéo được cậu ra.

Vừa kéo được Yang Jungwon, xe cảnh sát với xe cứu thương cũng tới.

Trên đầu Yang Minhee máu thịt lẫn lộn, nhưng có bác sĩ tâm thần cũng đến, cho cô ta uống chút thuốc an thần rồi để cảnh sát còng tay cô ta vào giải đi.

Lúc bị kéo lên xe, trong miệng Yang Minhee vẫn còn đang gào lớn: "Yang Jungwon chết rồi, ha ha, Yang Jungwon chết rồi, tao giết chết Yang Jungwon rồi, nó chết rồi, cuối cùng nó cũng chết rồi."

Yang Minhee điên điên khùng khùng bị mang đi, Park phu nhân cũng đã được đưa lên xe cứu thương từ lâu.

Yang Jungwon muốn đi cùng lên xe cứu thương, nhưng cậu lại sợ, từ đầu đến cuối cậu đều không dám tiến đến gần... Rõ ràng là nghiệt của cậu gây ra nhưng lại để một người hiền lành như Park phu nhân đến gánh thay.

Cửa xe đóng lại, cậu thấy Park Jongseong hình như đang nói với cậu một câu gì đó, nhưng cậu không nghe rõ.

Nhìn vết máu của Park phu nhân còn lưu lại trên mặt đất, cậu cảm giác như toàn bộ dũng khí của mình đã mất đi rồi!

Yang Jungwon nhìn vào lòng bàn tay mình, trên đó vẫn còn có vết máu của Yang Minhee.

Yang Jungwon không thể không tự hỏi, rốt cuộc cậu đang làm cái gì?

Sau khi trở về nước, chỉ vì báo thù cậu cũng có thể coi như là không chừa bất cứ thủ đoạn nào, cậu khiến cho Yang gia nhà tan cửa nát, con đường báo thù dường như vô cùng thuận lợi, nhưng... cậu lại sơ sót để lại một tai họa ngầm lớn đến như vậy, là cậu cho Yang Minhee cơ hội giết người.

Đáng lẽ cậu không nên mềm lòng, lại càng không nên hi vọng vào thứ tình cảm ấm áp xa vời kia.

Cậu xấu xa như vậy, thì làm sao có thể có được tình yêu của người khác?

Một mình cô đơn độc đi trên con đường đen tối, không nên có cái gọi là bạn hay người yêu.

"Anh, anh không sao chứ? Anh..." Yeson liên tục gọi mấy tiếng Yang Jungwon đều không trả lời. Nhìn sắc mặt Yang Jungwon càng ngày càng trắng, ánh mắt càng lúc càng tuyệt vọng, dường như sắp khóc tới nơi.

Timon lắc lắc Yang Jungwon: "Anh... anh... anh đừng có chuyện gì mà."

Hai người bọn họ là trợ lí của Yang Jungwon, người của khách sạn đều biết, cho nên sau khi có chuyện xảy ra bọn họ lập tức gọi điện báo cho hai người, Yeson với Timon vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ mà chạy đến.

Suy nghĩ của Yang Jungwon bị cắt đứt, cậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Yeson với Timon đành lắc đầu: "Không... không sao... không sao..."

Timon vỗ vai Yang Jungwon: "Anh, mình về phòng nghỉ ngơi một chút."

Yang Jungwon lắc đầu: "Tới bệnh viện, không về, chúng ta đi bệnh viện."

Yeson vội vàng gật đầu: "Được, để em đi lấy xe."

Đã hơn bốn giờ sáng, sắc trời cũng bắt đầu sáng lên, Yang Jungwon tựa đầu vào cửa xe, trải qua một đêm không ngủ, trong mắt cậu toàn là tia máu.

...

Park phu nhân được đưa vào phòng cấp cứu, Park Jongseong đứng bên ngoài dựa vào vách tường, chuyện này phát sinh quá bất ngờ, anh không kịp đề phòng.

Tay của Park Jongseong đến tận bây giờ vẫn còn đang run rẩy, tình cảm giữa anh và Park phu nhân so với những cặp mẹ con khác thì sâu đậm hơn rất nhiều. Bình thường anh hay mắng Park phu nhân, cứ cười nhạo bà nhưng đó là cách anh thể hiện tình yêu với mẹ của mình.

Yang Jungwon trông thấy Park Jongseong thì muốn tới gần, nhưng cậu không biết tới gần rồi cậu sẽ nói cái gì.

"Thật xin lỗi" đây là ba chữ vô dụng, bất lực nhất.

Park Jongseong ngẩng đầu nhìn thấy Yang Jungwon, thấy cậu không rạng rỡ giống như ngày thường mà hiện giờ sắc mặt cậu tái nhợt, vẻ mặt mê man, giống như một người đang lạc đường không biết đi về đâu.

Park Jongseong đi tới, vươn tay ôm lấy Yang Jungwon: "Không có việc gì đâu, đừng lo lắng."

Một lát sau, đèn của phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ đi ra.

"Bệnh nhân không sao, chỉ là mất máu hơi nhiều, rất may không bị thương đến nội tạng, lại đưa tới kịp thời, chăm sóc một thời gian thì không có gì đáng ngại."

"Cám ơn bác sĩ."

Park Jongseong thấy trạng thái tinh thần của Yang Jungwon quả thực rất kém, anh muốn vuốt ve khuôn mặt cậu, nhưng nhìn thấy tay mình vẫn còn đang dính máu nên đành thôi, cúi đầu hôn lên trán cậu: "Em đi về nghỉ ngơi trước đi, bên này có anh rồi, không phải chuyện gì lớn đâu. Em đừng tự trách mình, cũng đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến em, sẽ không có ai trách em cả."

Park Jongseong không trách cậu, nhưng sự thương tiếc của Park Jongseong giành cho cậu thay cho việc bị tát một cái thật mạnh thì càng làm Yang Jungwon cảm thấy hổ thẹn hơn.

Người bị thương đáng lẽ phải là cậu.

Dù cho cậu có mất mạng, cậu cũng không muốn nhìn thấy những những người thật lòng yêu thương cậu phải chịu tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro