
156
Park Jongseong cười: "Em có tùy tiện hay không tùy tiện liên quan quái gì đến anh? Anh tùy tiện là được rồi, không phải sao?"
Yang Jungwon câm nín...
Lồng ngực của Park Jongseong vừa ấm áp, lại mạnh mẽ, cả người Yang Jungwon bị anh đè lên, mùi vị nam tính mạnh mẽ toát ra khiến cậu có chút khó thở: "Tôi thật muốn nói cho anh biết chúng tôi vừa đi làm gì mà, anh không muốn nghe một chút nào sao?"
Park Jongseong kéo khóa áo của Yang Jungwon xuống một chút, làm lộ làn da trắng hồng bên trong.
Cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn, mịn màng, há miệng, cắn nhẹ một cái.
"Không muốn, chờ xong việc với em anh có thể đi hỏi mẹ, chỉ cần vài phút là hỏi được thôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian bên em... Anh cảm thấy, trước hết nên để cho em ăn no đã, tránh để khi đói bụng em lại phải chạy đi xem loại video đó."
Yang Jungwon...
"Dừng lại... dừng lại... Anh không được như vậy, thật đó!"
Park Jongseong bật cười, kéo một cái đem áo khoác của Yang Jungwon cởi ra, tiện tay ném vèo một cái: "Anh lại không thấy như thế, anh cảm thấy tốt lắm, nhất là... cảm giác ngủ với em còn tuyệt vời hơn."
Tên lưu manh không biết xấu hổ là gì này thật sự khiến Yang Jungwon muốn cắn chết anh ta: "Anh không biết xấu hổ đến nghiện rồi đúng không?"
Park Jongseong vừa gật đầu vừa đưa tay cởi quần của Yang Jungwon: "Tất nhiên là nghiện rồi, nếu anh còn giữ chút thể diện ba xu ấy thì bây giờ em có thể nằm dưới thân anh hay sao? Bây giờ tới khi trời sáng còn ba tiếng, vừa vặn đến khi mặt trời mọc em có thể ngủ..."
Yang Jungwon tức muốn ói máu: "Anh..."
Park Jongseong kéo mạnh một cái, bộ quần áo thể thao của Yang Jungwon bị cởi ra toàn bộ, một đôi chân thẳng tắp, trắng nõn lộ ra, Park Jongseong nheo mắt lại, tròng mắt trở nên u ám, hô hấp cũng dần mất đi tiết tấu ban đầu.
"Ngoan, bảo bối, em muốn tư thế như nào thì nói ra, hay là anh trai chọn cho em đây?" Thanh âm anh khàn khàn, rõ là đang cố gắng kiềm chế.
Yang Jungwon, ôi đm đm đm...
Cậu đẩy cằm Park Jongseong, hỏi: "Thật sự không có cách nào thương lượng?"
Park Jongseong túm lấy tay cậu, đưa đến bên miệng cắn một cái: "Em đã xem loại video như vậy rồi vẫn thấy còn cần phải thương lượng cơ à? Có gì hay ho để thương lượng chứ?"
Yang Jungwon cắn răng: "Thật ra thì anh chỉ đang mượn cớ thôi chứ gì?"
Park Jongseong gật đầu một cách không do dự, chần chừ hay ngượng ngùng, trực tiếp thừa nhận: "Đương nhiên là mượn cớ rồi... Anh muốn ngủ với em lâu lắm rồi, nếu không mượn có thì sao có thể thành công đây? Đừng nói linh tinh nữa, lãng phí thời gian."
Nói xong liền cúi đầu chặn lại môi của Yang Jungwon, dùng lưỡi tách ra đôi môi của cậu ra tiến vào.
Yang Jungwon biết, tối nay nhất định là chạy không thoát, cậu tức tối cào mấy phát vào sau lưng Park Jongseong: "Cửa sổ, cửa sổ..."
Park Jongseong ngẩng đầu lên: "Chậc, chậc thật đúng là... em muốn làm bên cửa sổ à, cũng được..."
"Không phải, ai nói với anh cái đó, đi kéo rèm vào, nhanh, tôi không muốn bị chụp trộm đâu, nhanh lên..."
Bây giờ biết bao nhiêu ngôi sao bị lộ chuyện tình yêu vì quên không kéo rèm, cậu không muốn ngày mai có người viết nam minh tinh bình hoa chỉ lo làm chuyện trên giường mà quên kéo rèm cửa sổ.
Park Jongseong cau có để cả người trần truồng đi ra kéo rèm cửa sổ, anh phát hiện, bên ngoài hình như vẫn có một chiếc xe đang đậu vào, thật sự kì lạ.
Park Jongseong còn đang buồn bực, thì nghe tiếng tiếng Yang Jungwon cất lên sau lưng: "Anh có nhanh lên không? Trời sắp sáng rồi có muốn làm hay không?"
Khóe miệng Park Jongseong nâng lên, hình như không khí lại đột nhiên thay đổi rồi đúng không?
Anh quay đầu: "Muốn... tất nhiên là muốn..."
Mới vừa đi tới mép giường, lập tức bị Yang Jungwon kéo xuống.
Park Jongseong ngã ở trên giường, ôm lấy Yang Jungwon: "Lần này, để anh tới..."
Yang Jungwon gạt tay ra, ôm lấy cổ anh, hôn lên: "Không cần khách khí, cứ để tôi..."
Trong đầu Park Jongseong như có một đàn ngựa hoang chạy loạn qua.
Mẹ, tại sao không khí lại thay đổi, ai khách khí với em? Mẹ nó, ai thèm khách khí với em?
Park Jongseong xoay người chặn lại Yang Jungwon: "Không sao, anh tới, lần thuê phòng này anh bao, em không cần bỏ tiền."
Hai tay Park Jongseong đè lại cổ tay của Yang Jungwon, cúi đầu xuống hôn cậu. Anh không muốn sẽ phải nghe thêm bất cứ lời kì lạ nào sát phong cảnh từ miệng của cậu.
Vào lúc này nói cái gì cũng không bằng đem súng thật đạn thật ra trận.
Thật ra thì, ai là người chủ động, ai là người tiếp nhận cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao tới cuối cùng vẫn là loạn thành một đống mà thôi, giống như đống quần áo đang nằm trên mặt đất của hai người, quấn loạn vào nhau.
Mồ hôi rơi từ tóc xuống, ngấm vào trong gối, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng cao, Yang Jungwon cảm thấy cả người đều nóng đến mức bốc hơi.
Nhất là những nơi đụng chạm với thân thể Park Jongseong, cái loại cảm giác nóng đến nỗi bản thân cậu bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Yang Jungwon nhìn khuôn mặt đẹp trai của Park Jongseong, đột nhiên cảm thấy, thật ra thì người đàn ông này... còn đẹp trai hơn cậu nghĩ.
Người thì đẹp trai, lại có tiền, có trách nhiệm, trên giường cũng không tệ, chỉ trừ những lúc điên điên ra thì cũng gọi là khá hoàn hảo.
Park Jongseong cúi đầu cắn nhẹ chóp mũi của Yang Jungwon: "Nghĩ gì đấy, lúc này em cũng có thể thất thần là sao?"
Yang Jungwon bám lấy cổ anh: "Cảm thấy công phu trên giường của anh cũng không tệ."
"Cái này còn phải nói à?" Park Jongseong lại càng ra sức.
Đã nói là trời sáng thì xong việc có thể ngủ, giờ trời đã sáng con mẹ nó rồi, Yang Jungwon nhìn người đàn ông vẫn đang miệt mài ở trên người mình, thật muốn đạp cho một cái.
Một trận ân ái triền miên rất dài cuối cùng cũng đã kết thúc, Yang Jungwon mệt đến không mở nổi mắt, cậu thật muốn lăn ra ngủ như chết luôn, nhưng mà nghĩ đến việc lúc 10 giờ hôm nay còn có một cảnh quay, cậu nhắm mắt, cấu Park Jongseong một cái.
Park Jongseong tinh thần phấn chấn nói: "Ai ui, sao em lại cấu anh, sờ mó anh là phải chịu trách nhiệm với anh đấy?"
Sờ cái em gái anh, không thấy ông đây đang muốn bóp chết anh sao?
Yang Jungwon nhắm mắt, nói: "10 giờ gọi tôi dậy, tôi phải đi quay phim."
Park Jongseong liếc mắt nhìn thời gian, ha ha... em cứ ngủ trước đi, nếu 10 giờ có thể tỉnh thì nói sau.
Nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Được, được rồi, em cứ yên tâm mà ngủ đi, anh sẽ gọi em."
Yang Jungwon nhắm mắt yên tâm ngủ, trước lúc ngủ trong lòng cậu còn nghĩ, anh chờ đấy, ông đây tỉnh dậy nhất định phải đạp chết anh.
Park Jongseong ăn uống no đủ, tinh thần rạng ngời, anh cúi đầu ngắm khuôn mặt của Yang Jungwon.
Đưa tay sờ một cái, cảm thấy cậu lại mất đi ít thịt rồi.
Park Jongseong thở dài, trong lòng nghĩ chờ khi nào Yang Jungwon đóng xong bộ phim này nhất định phải mang về nhà nuôi cho béo.
Park Jongseong véo mặt Yang Jungwon lầm bầm nói: "Anh thấy, mục tiêu "làm em tới mức đã nghiền thì thôi" thực sự là quá lớn, anh hình như không làm được, phải làm sao bây giờ?"
Yang Jungwon đã ngủ, dĩ nhiên là không thể trả lời anh.
Nhưng mà, cậu nhíu mày một cái, quay đầu, tránh móng vuốt của Park Jongseong.
Park Jongseong sờ cằm nói: "Nhưng mà, anh có thể để em ngủ cả đời với anh, em thấy sao?"
Yang Jungwon vẫn đang chìm vào giấc ngủ, Park Jongseong nắm bàn tay cậu, đan vào với tay mình.
"Anh ăn thiệt thòi một chút cũng được, cứ quyết định như vậy đi, em không cần khách khí, yên tâm mà ngủ."
Yeson trở lại khách sạn, sau khi nằm xuống thì không sao ngủ được.
Trên người không ngừng toát mồ hôi lạnh, nằm xuống không bao lâu đã bị mồ hôi thấm ướt.
Yeson bò dậy, vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa, thấy gương mặt hoảng hốt, bàng hoàng trong gương của mình, Yeson lại vừa sợ vừa hoảng.
Cô cúi đầu nhìn tay của mình, tại sao lại không khống chế được vậy?
Nếu tên yêu quái kia báo cảnh sát thì làm thế nào?
Yeson bẹp bẹp miệng, ai làm người đó chịu trách nhiệm, là tự cô đòi đi theo nam thần làm chuyện xấu, nếu cô gây ra chuyện gì thì tự cô phải chịu trách nhiệm.
Yeson ôm mặt kêu rên, rốt cuộc là xui xẻo tới mức nào, nửa đêm canh ba còn có thể đụng mặt tên yêu quái đó?
Cú ném cuối cùng của cô kia dùng sức rất mạnh, không chừng đem người ta ném chết luôn rồi cũng nên.
Lòng dạ Yeson rối bời hết lên, nếu thật sự là chết rồi, cô có nên đi tự thú hay không? Ít nhất còn được khoan hồng?
Yeson sờ miệng mình một chút, là nụ hôn đầu nha, thế mà để tên yêu quái kia cướp mất rồi, nếu giết người mà không phạm pháp thì tốt biết bao.
Cô nhất định ngày nào cũng giết anh ta ba trăm lần.
Yeson thở dài, để cả người ướt sũng đi ra từ phòng tắm.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng chuông chói tai vô cùng, tiếng chuông kia rất quỷ quái, vừa giống như tiếng chuông gió kêu đinh đương lại vừa giống tiếng gió không biết từ đâu thổi tới.
Yeson suýt chút nữa thì tiểu ra quần, nơi này làm quái gì có cái chuông gió nào đâu?
Không lẽ hồn ma của tên yêu quái kia mò tới? Yeson sợ đến run rẩy cả người.
Lục lọi cả nửa ngày, cô mới tìm được nguồn gốc của âm thanh, hóa ra là từ điện thoại của tên yêu quái kia.
Yeson nuốt vài ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy chiếc di động này nóng cứ sắt nung vậy, nóng đến độ da tay cũng sắp bị lột đi rồi.
Chiếc đi động ngoan cố vang một hồi lâu, thân điện thoại cũng bắt đầu nóng lên.
Yeson muốn cầm điện thoại đi tìm Yang Jungwon, nhưng nam thần đã bận rộn cả tối như vậy rồi nên bây giờ chắc chắn đang ngủ, cô không được quấy nhiễu nam thần.
Yeson cau mày chạy đến phòng vệ sinh, mở nắm bồn cầu, dùng sức ném điện thoại vào.
Di động ở trong bồn cầu vẫn vang chuông một hồi lâu cuối cùng cũng ngừng lại và màn hình đen ngòm.
Yeson thở phào, có thể đi ngủ rồi.
Nếu cô càng thông minh thì nam thần sẽ càng thích cô.
Sang Jeongmin nghe giọng nữ truyền ra từ trong điện thoại: "Số máy quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Lúc này Sang Jeongmin đang đứng trong bóng tối, không thể nào nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt, chỉ thấy ngón tay thon dài chạm lên màn hình mấy cái, mở ra một đoạn video.
Trong video, là hình ảnh Yeson nhảy xuống từ trên xe rồi lắc xe.
Sang Jeongmin cười nhạo một tiếng: "Đúng là khỏe thật, ngay cả xe chấn... cũng thật biết cách chơi!"
"Hi vọng cô nhìn thấy đoạn video này, sẽ càng biết chơi hơn nữa."
...
Yang Jungwon mặc dù ngủ muộn, nhưng cơ thể lại giống như cài đồng hồ báo thức sẵn vậy, đến 10 giờ lập tức tỉnh dậy.
Còn không thèm nhìn thời gian, xuống giường lập tức mặc quần áo vào.
Park Jongseong xách đồ ăn về nhìn thấy Yang Jungwon từ phòng vệ sinh đi ra, vội lên tiếng: "Jungwon, em tỉnh rồi à, anh còn định gọi em đây."
Yang Jungwon dùng nước lạnh rửa mặt, đầu óc mới tỉnh táo một chút, cậu liếc mắt về phía Park Jongseong
"Gọi? Tôi biết thừa anh sẽ không gọi tôi dậy, mấy cái trò mèo đó của anh không qua được mắt tôi đâu." Cái gã này chắc chắn đang hi vọng cả ngày hôm nay cậu chỉ ngủ trên giường, làm sao mà có lòng tốt gọi cậu dậy được.
Yang Jungwon hừ hừ một tiếng, đi tới, đưa tay níu lấy cổ anh, nhón chân lên thầm thì ở bên tai Park Jongseong một câu:
"Con mắt của tôi nó còn thể nhìn được hôm nay anh mặc màu gì và... cái đó của anh nó đang như thế nào nữa đấy, anh có muốn biết không? Tôi nói cho anh nghe?"
Park Jongseong mặt bỗng đỏ bừng hết lên: "Khụ... cái đó... em phải đi quay phim đúng không, ăn cái gì đi đã?"
"Không muốn nghe sao?"
Park Jongseong đỏ mặt kéo Yang Jungwon: "Nghe cái gì mà nghe, ăn đi."
Yang Jungwon liếc một cái: "Xì..."
Sau khi cậu ngồi xuống liền hỏi: "Bác gái đâu rồi, đã tỉnh dậy chưa?"
"Dậy một lúc rồi, lát qua đây giờ đấy." Park Jongseong đưa cho cậu một đôi đũa.
Vừa dứt lời, Park phu nhân trực tiếp đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy Yang Jungwon thì có chút ngượng ngùng, có chút chột dạ, lúng túng sờ mũi một cái rồi cẩn thận ngồi xuống.
Yang Jungwon tò mò, hỏi: "Bác gái, sao vậy? Bác... đang sợ cháu sao?"
Chẳng lẽ chỉ qua một đêm, ngồi nghĩ lại những chuyện cậu đã làm, bà cảm thấy cậu là người quá độc ác, âm hiểm, lòng dạ rắn rết sao?
Park phu nhân vội lắc đầu: "Không phải, cháu rất tốt, cực kì tốt..."
"Vậy sao... bác lại nhìn cháu như vậy?" Yang Jungwon hỏi.
Park phu nhân liếc về phía Park Jongseong: "Bác... tối hôm qua con bị con trai bác vác đi, không cứu được con... bác, chột dạ!"
Yang Jungwon cười rộ lên: "Sao bác lại phải lo lắng về việc này? Hai chúng con... ai được hưởng lợi của ai còn chưa biết đâu?"
Park Jongseong trợn mắt nhìn Yang Jungwon, nhớ tới tối hôm qua lúc cậu đẩy ngã anh xuống, nói: Tôi tới là được rồi, anh không cần khách khí...
Trong lòng Park Jongseong lại cười ha hả.
Anh để đũa xuống, nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ đến lượt chuyện tối qua của hai người. Hai người cũng giỏi lắm, nào, giờ nói cho con biết cái cảm giác sau khi gây án là như thế nào đi?"
Yang Jungwon ngẩng đầu, bất lực nhìn: "Bác gái... "
Park phu nhân xua tay lia lịa: "Bác... không phải do bác. Sáng sớm nó đã tới tìm bác, bảo Park Seojun đã báo cảnh sát, bác... bác nhất thời... "
Park phu nhân vừa nghe tới Park Seojun đã báo cảnh sát, trong lòng bỗng hoảng sợ, không cần Park Jongseong tra hỏi đã tự động khai ra hết.
Chính vì thế mà khi nhìn thấy Yang Jungwon bà lại càng cảm thấy chột dạ, người ta giúp bà trả thù, kết quả... bà lại đem người ta bán cho con trai.
Park phu nhân cúi đầu, hối lỗi nhìn Yang Jungwon.
Yang Jungwon thở dài, cậu cũng biết, Park phu nhân chắc chắn không chống đỡ được Park Jongseong.
Nói thì cứ nói, dù sao cũng không giấu được, Park Seojun với mụ già kia bị chỉnh thảm hại như vậy, chắc chắn không thể nào không có phản ứng gì. Coi như cậu cùng Park phu nhân không nói thì sớm muộn gì Park Jongseong cũng biết.
Yang Jungwon lại liếc mắt nhìn Park Jongseong một chút: "Đúng vậy, tối hôm qua chúng tôi đi làm đại sự, thế nào? Không được sao?" Park Jongseong nhìn cái dáng vẻ "vịt chết vẫn cứng miệng" của Yang Jungwon lại càng tức giận.
"Em có nghĩ nhỡ đâu hôm qua hai người bị phát hiện thì hiện tại không phải là đang ngồi đây ăn cơm mà anh vào đồn cảnh sát mang hai người ra đấy."
Yang Jungwon nhún nhún vai: "Là anh suy nghĩ nhiều thôi, hai chúng tôi vẫn ổn, hơn nữa còn rất vui vẻ nữa."
Park phu nhân ngồi một bên gật đầu liên tục, bày tỏ bà rất đồng ý với Yang Jungwon.
Park Jongseong quét mắt qua một cái, Park phu nhân lại lập tức ngồi im, không dám ho he gì.
Lúc Yang Jungwon còn đang ngủ, Park phu nhân đã bị Park Jongseong mắng cho đến mức muốn quay về nhà mẹ đẻ tìm an ủi.
"Anh nói là nhỡ đâu, với mấy thủ đoạn mèo cào kia của em, có thể trở về đã là may mắn lắm rồi chứ không phải là do em tài giỏi."
Park phu nhân nhỏ giọng nói: "Không đúng... Jungwon rất giỏi, cực kì lợi hại."
Yang Jungwon hất cằm lên: "Thủ đoạn của tôi làm sao, tôi cảm thấy kế hoạch của tôi rất hoàn mỹ."
Park phu nhân gật đầu phụ họa: "Đúng vậy..."
Park Jongseong quay phắt đầu lại: "Park phu nhân, im lặng, lát nữa thì tới lượt mẹ đấy."
Park phu nhân chun chun mũi, dùng tay bụm miệng lại.
Yang Jungwon hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói cho anh nghe, việc hôm qua không phải do tôi nhất thời xúc động mà đó là kế hoạch tôi đã suy tính cẩn thận. Đầu tiên, tôi để Yeson thông qua tụi "chó săn" tìm tung tích của họ rồi tra được số phòng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro