149
Park Seojun tức giận trừng mắt với Park phu nhân: "Bà xin lỗi Moonyeon ngay cho tôi, là người lớn thì cũng nên tỏ ra mình là người lớn chứ, bà như vậy có khác gì mấy con mụ chợ búa không hả, chẳng trách bà lại coi trọng loại người như Yang Jungwon, hai người đúng là một giuộc với nhau...."
Đang nói, Moonyeon bỗng thảm thiết kêu lên một tiếng, mọi người nhìn qua, thì thấy Yang Jungwon đang cầm một cây lau nhà, còn đang giơ cao chưa kịp thu về.
Moonyeon quay phắt lại, sau lưng đau vô cùng, nhìn thấy Yang Jungwon, cô ta chửi một tiếng: "Mày làm cái gì vậy?"
Yang Jungwon cười lạnh: "Làm gì à? Ha ha......... Thì dùng gậy lau nhà, đập chết mày đấy!"
Nói rồi, Yang Jungwon đập thẳng lên người Moonyeon.
Cậu quả thực sắp điên đến nơi rồi, cậu lo cho Park phu nhân nên vội vàng từ phim trường lao về, nhưng vừa mới vào tới cửa khách sạn, đã nhìn thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cậu tách đoàn người ra, thấy Park phu nhân đang bị Park Seojun vây lại, còn có một con nhãi ranh đang tóm lấy cổ tay bà nữa.
Yang Jungwon thấy cả người Park phu nhân run lên, bà đã không nói được gì, cứ bất lực như vậy, bà muốn phản kháng, muốn nói gì đó nhưng lại bị lũ khốn kia ức hiếp không thể phản kháng lại được.
Lửa giận trong lòng Yang Jungwon tức khắc bùng lên, từ rất lâu rồi cậu không hề tức giận như vậy, cậu nhìn bộ dạng đó của Park phu nhân cứ như nhìn thấy chính mẹ mình vậy, những người lương thiện như họ đều bị bức đến đường cùng.
Yang Jungwon vừa liếc mắt thấy một nhân viên vệ sinh đang quét dọn giữa sảnh, cậu liền giật chiếc gậy lau nhà từ tay người đó rồi xông tới, dùng hết sức lực của mình đập cho một gậy.
Moonyeon đau đớn ôm bụng, rên rỉ, cô ta muốn chửi, nhưng lại bị Yeson tóm lên rồi ném đi như một bao cát.
Rơi bịch một tiếng xuống đất, giãy giụa, một lúc sau vẫn chưa thể bò dậy được.
Yang Jungwon kéo cây lau nhà đứng sang bên cạnh Park phu nhân, cậu nắm lấy tay bà, rồi đanh mặt nhìn Park Seojun.
"Ông Park, ông nói đúng lắm, trên đời này vật thì họp theo loài, tiện nhân cùng tra nam là một cặp trời sinh mà, có nói thế nào đi nữa thì đĩ cũng chỉ đi được với chó, trước đây tôi còn không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, nhưng nhìn hai người tôi mới hiểu được, câu nói này thật đúng là chân lí."
Một câu chửi của Yang Jungwon khiến cả Park Seojun và tiện nhân kia đỏ bừng cả mặt.
Bà ta nhíu mày, không nói gì, Park Seojun tức đến vặn vẹo cả mặt mũi: "Yang Jungwon, hôm qua tôi nghĩ cậu còn trẻ nên không so đo, tính toán với cậu, còn cả nể cậu, nhưng cậu đừng có mà quá đáng, cậu là cái thá gì chứ, chuyện gia đình tôi chưa đến lượt cậu xen vào."
Park phu nhân nắm chặt lấy tay Yang Jungwon, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà, có Yang Jungwon, cuối cùng bà cũng có thể tìm được hy vọng trong cơn bất lực đến tuyệt vọng này, bà muốn gọi tên Jungwon, nhưng lại không thể thốt ra được từ nào.
Yang Jungwon vỗ nhẹ lên tay Park phu nhân: "Bác, đã có con ở đây."
Chỉ một câu nói đơn giản, cũng có thể khiến Park phu nhân dần bình tĩnh trở lại.
Yang Jungwon khinh khỉnh đảo mắt qua Park Seojun: "Tôi không cần ông phải nể mặt tôi, loại đàn ông vừa không có thể diện vừa không có da mặt, vừa già vừa tiện vừa bẩn thỉu như ông, tôi nhìn là thấy là mắc ói, giờ ông cút ngay cho tôi, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện ông tội quấy rối, trong nước của chúng tôi không dung tha cho cái loại chó điên hở ra là cắn bừa như ông đâu."
Bị Yang Jungwon chửi là chó điên, Park Seojun tức giận vung tay lên muốn đánh cậu, nhưng tay vừa giơ lên đã bị Yeson tóm lấy.
Yeson dùng lực nắm chặt lấy cổ tay Park Seojun, Park Seojun hoàn toàn không thể động đậy nổi, chỉ cảm thấy xương cổ tay mình như đang bị bóp nát ra.
Yeson ở bên cạnh nghe một lúc cũng hiểu được tương đối, cô cười hê hê, nói: "Chú à, tôi thấy bộ dạng mặt người dạ chó như chú, sao có thể làm chuyện như con người được, giữa chốn đông người thế này mà ra tay với một phụ nữ, chú có còn là đàn ông nữa không? À, không phải, chú có phải là đàn ông đâu, là con chó dại mà, sao có thể coi là người được chứ?"
Lời của nữ thần, Yeson vừa nghe liền thông suốt.
Yeson lớn tiếng hô lên: "Mọi người mau tới phân xử chút đi này, thằng khốn này đem theo bồ nuôi mấy chục năm cả đứa con nuôi của mình tới bức vợ cả nhường chức này, đàn ông khốn nạn tôi gặp nhiều rồi, nhưng chưa thấy tên nào khốn nạn như ông ta đâu đấy, loại đàn ông đê tiện như ông ta tôi đúng là lần đầu được gặp, nếu là tôi, con mẹ nhà nó chứ... tôi không đánh cho ông tàn phế tôi không làm người."
Yang Jungwon ôm lấy vai Park phu nhân: "Park Seojun, nếu ông còn là đàn ông thì lập tức cút về nước ngoài của ông đi, nếu không, sau này tôi thấy ông lần nào thì sẽ đập ông lần đấy, còn cả bà hai nhà ông nữa, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cả can axit cho bà ta, nếu như các người đã chẳng cần đến mặt mũi nữa, vậy thì cũng không cần da dẻ làm gì nữa đâu nhỉ."
Nếu như không phải ôm lấy Park phu nhân để động viên bà, chắc giờ Yang Jungwon đã lao tới đạp chết bọn họ luôn rồi.
Cái loại không biết xấu hổ này xuất hiện chỉ để người khác ghê tởm thôi phải không?
Lần đầu tiên Yang Jungwon cảm thấy, so với đôi gian phu dâm phụ đê tiện nhất trong lịch sử - Yang Junghoon và Sang Hoon, hình như họ cũng không kinh tởm như cái đôi này.
Người xung quanh bu lấy càng ngày càng đông, có người nhận ra Yang Jungwon liền không ngừng chụp hình cậu, còn có người quay phim lại nữa.
Bà ta cảm thấy bầu không khí không được ổn, vươn tay kéo Park Seojun muốn bảo ông ta đi.
Nhưng Park Seojun lại tưởng bà ta nổi giận rồi, ông ta chuyển mục tiêu lên người dễ bắt nạt nhất là Park phu nhân, mở miệng chửi: "Đây là loại con dâu mà bà chọn đấy hả, không được dạy dỗ, không hiểu lễ nghĩa, cuộc sống cá nhân thì trụy lạc, phóng túng, không biết liêm sỉ, chuyện hôn sự của Jongseong vào tay bà mới đúng là bị hủy hoại, bà xem bà làm được chuyện gì tốt đẹp, bao nhiêu năm không gặp, tôi tưởng bà có thể tốt lên một chút, ai ngờ, càng già càng hồ đồ, bản thân đã không ra gì, còn muốn lôi theo cả con trai........"
Một tiếng "rầm" cắt ngang lời Park Seojun.
Cả người Park Seojun và ả tiện nhân kia ướt sũng, một dòng nước đen ngòm hôi thối dội từ trên đầu dội xuống.
Mái tóc được chải chuốt cẩn thận của bà ta đều rơi hết xuống, bộ quần áo trắng tinh thơm tho trên người bị nước bẩn thấm qua, cả người chật vật không chịu nổi.
Yeson vuốt vuốt ngực: "Phù, may mà tôi chạy nhanh."
"Xoảng" một tiếng, Park Jongseong ném chiếc thùng rỗng xuống.
Park Seojun nhìn Park Jongseong với ánh mắt kinh ngạc vô cùng: "Jongseong..........."
Ông ta vừa mở miệng, nước bẩn kia liền chảy vào miệng, một mùi vị kinh khủng, kì quái xộc lên tận mũi.
Ả tiện nhân kia lần này tức run cả người, bà ta không nói gì, đứng cạnh Park Seojun, cúi thấp đầu, không ai biết bà ta đang nghĩ gì.
Park Jongseong móc khăn tay ra lau ngón tay, anh từ từ đi tới bên cạnh Park phu nhân và Yang Jungwon, anh nhìn Park Seojun, thản nhiên nói: "Bẩn quá, hắt cho thùng nước dội cho sạch."
Gương mặt già nua của Park Seojun tức khắc đỏ lên, ông ta bị chính con trai mình chê bẩn thỉu, chẳng khác gì đem thể diện của ông ta dẫm nát.
Park Seojun đối diện với bất cứ ai cũng hùng hồn, ông ta cảm thấy ông ta không sai, chỉ duy nhất khi đối diện với Park Jongseong, ông ta lại luôn cảm thấy chột dạ.
Cha con hai người hầu như chưa bao giờ chung sống với nhau, ông ta thì quanh năm sống ở nước ngoài, Park Jongseong thì lại ở trong nước, dù ông ta chỉ có đứa con đẻ duy nhất là Park Jongseong nhưng ông cũng chỉ nhìn thấy nó qua ảnh.
Ông ta cũng chẳng mấy khi quan tâm tới đứa con này, càng không biết năm tháng tuổi thơ của Park Jongseong ra sao.
Đợi tới khi ông ta thật sự gặp mặt Park Jongseong, thì anh cũng đã là một thiếu niên rồi.
Lần đầu hai người ở cùng nhau cũng chỉ quá hai ngày, ấn tượng rõ nét nhất mà Park Jongseong để lại cho ông ta chính là lòng dạ đứa trẻ này cực kì độc ác và nham hiểm.
Nó trơ mắt nhìn Moonyeon đang vùng vậy trong bể bơi, chỉ đứng cạnh lạnh lùng nhìn, khóe miệng còn mang theo tia cười lạnh, một người máu lạnh đến đáng sợ.
Khi đối mặt với nó, dường như nó có thể nhìn thấu mọi tâm tư của bạn.
Đối diện với Park Jongseong, Park Seojun luôn có một cảm giác chột dạ khó hiểu.
Park Jongseong không nhìn Yang Jungwon, cũng chẳng nhìn Park phu nhân, anh đứng chắn trước mặt hai người, bóng lưng cao lớn, lần đầu tiên khiến Yang Jungwon cảm thấy, đây là một ngọn núi có thể che mưa chắn gió cho cậu.
Park Jongseong trong giây phút này là một người Yang Jungwon chưa từng thấy bao giờ, thần sắc lạnh nhạt, không chút độ ấm, sự lạnh lùng toát ra từ người anh khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hàng ngày, khi đối mặt với cậu, anh luôn bày ra dáng vẻ lưu manh, không nghiêm chỉnh, nên cậu cũng quên mất dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn ngày thường của anh là như thế nào.
Park Jongseong nhìn Park Seojun nói: "Lần trước những gì tôi nói lúc ở Mỹ, ông còn nhớ chứ."
Park Seojun mở miệng: "Jongseong, lần này ba trở về là..........."
Park Jongseong lạnh lùng ngắt lời: "Nếu như ông đã không nhớ, vậy để tôi nhắc lại cho ông, lần trước tôi nói: Nếu ông dám bước chân về nước một bước, cái gọi là tình cảm cha con giữa chúng ta coi như chấm hết."
Môi Park Seojun run lên, ông ta nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Park Jongseong, trong lòng hơi hoảng sợ.
Vì, lúc này ông ta có thể cảm nhận được, ánh mắt lạnh lùng của Park Jongseong, không hề có bất cứ tình cảm nào, nó thật sự....... không coi ông là cha đẻ nữa sao?
Nếu như vậy........thật sự......... không dễ xử lí nữa rồi.
Tiện nhân kia ngẩng đầu, dịu dàng nói: "Jongseong......... Xin lỗi, chỉ là chúng ta tuổi tác đã lớn, trước khi chết muốn về nước một chuyến, chúng ta......... hai ngày nữa sẽ đi thôi."
Ánh mắt sắc bén của Park Jongseong, khiến bà ta không dám nhìn thẳng anh nữa.
Có điều, câu nói của bà ta khiến Park Seojun bỗng nhớ tới mục đích về nước lần này của họ.
Park Seojun vội tóm lấy tay bà ta, cả hai người đều hôi hám, thối hoắc, ông ta cũng chẳng quan tâm nhiều, nói: "Em đừng nói nữa, nếu anh đã đưa em về đây, vậy sẽ không về bên đó nữa....."
Park Seojun ngẩng đầu lớn tiếng: "Ta là ba con, không có ba thì làm gì có con, ba muốn đi đâu con cũng không can thiệp vào được, trên đời này chưa từng thấy con trai mà đi quản giáo ba mình như vậy đấy."
Park Jongseong lạnh lùng nói: "Xem ra, ông Park đây cố tình muốn đối đầu với tôi rồi."
Park Seojun kinh sợ, không ngờ Park Jongseong còn không gọi ông là ba nữa, tuy trước đây anh cũng rất ít khi gọi.
"Mày........mày, mày phản quá rồi, mày dám gọi thẳng tên của ba mày, mày còn có biết chữ hiếu viết như thế nào nữa không hả?"
Park Jongseong nhếch miệng, trên mặt đầy sự khinh miệt: "Chữ hiếu? Xem ra ông Park đây cứ bắt tôi phải lột ông ra, vứt ra ngoài nắng phơi rồi? Lúc ông nội tôi mất, ông còn mải ở nước ngoài lăn lộn với mụ đàn bà này, ông nói chữ hiếu với tôi, ông thử nghĩ ông trước xem, để xem tối nay liệu ông nội tôi có tới tìm ông không rồi hãng nói nhé."
Park phu nhân tựa vào người Yang Jungwon, tay bà lạnh toát.
Yang Jungwon vừa lo lắng vừa thương cho bà, nhìn thấy Park Seojun và tiện nhân, cậu thật sự chỉ muốn cầm dao đâm cho một nhát.
Yang Jungwon vội nói: "Park Jongseong, anh đừng phí lời với bọn khốn này thêm nữa, nếu ngay đến việc này anh cũng giải quyết không xong, tôi thật sự quá xem thường anh rồi đấy."
Park Jongseong lạnh lùng liếc Park Seojun và tiện nhân kia: "Park Seojun, từ nay về sau đừng nói ông có bất kì quan hệ gì với tôi, hiện tại ông cũng không còn là người của Park gia nữa. Những chuyện mà hôm nay các người đã nói, đã làm đối với mẹ tôi thì hy vọng các người sẽ nhớ kĩ lấy, bởi vì, tôi sẽ trả lại cho mấy người."
Lời nói của Park Jongseong cũng không quá độc ác, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, giống như không có chút sức uy hiếp nào, nhưng đối với người hiểu rõ anh như Yang Jungwon thì lại biết, Park Jongseong đã tức giận đến cực hạn.
Vẻ mặt giận mà như không giận, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là hơi khó chịu thôi.
Kiểu người đem sự tức giận ở áp chế ở trong lòng như Park Jongseong mới là kiểu người đáng sợ nhất.
Park Jongseong nâng tay lên: "Người đâu, đuổi họ ra ngoài."
Moonyeon đứng sau kêu gào: "Anh dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi? Anh có quyền gì mà đuổi chúng tôi? Quốc gia này có còn nhân quyền hay không?"
Park Jongseong đến cả vẻ mặt chán ghét đều không buồn quăng cho cô ta, chỉ nói một câu: "Dựa vào cái gì à? Dựa vào nơi cô đang đứng là chỗ của tôi."
Giám đốc khách sạn vội vàng kêu bảo vệ kéo Park Seojun hai người kia quăng hết ra bên ngoài.
Park Seojun sững sờ: "Park Jongseong, tao là cha của mày, là cha ruột của mày đấy, mày dám đối xử với tao như vậy... Mày là đồ bất hiếu..."
Tiện nhân kia tức đến đỏ bừng cả mặt, lúc còn ở nước ngoài, tất cả mọi người đều cung kính gọi bà ta một tiếng Park phu nhân, sống mấy chục năm trong nhung lụa, chưa bao giờ bà ta phải chịu nhục nhã như vậy.
Một nhà ba người đáng kinh tởm kia sau khi bị đuổi ra ngoài thì mọi người vẫn không giải tán, tất cả đều nhìn Yang Jungwon.
Trong lòng Yang Jungwon biết vụ ồn ào này sẽ lại trèo lên top hot search cho mà coi, nhưng cậu không muốn Park phu nhân bị đám cư dân mạng chỉ chỏ bới móc.
Dù họ có đồng tình hay thương hại Park phu nhân, Yang Jungwon đều không muốn để người khác biết tình cảnh của bà, bởi vì chuyện này chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cậu không muốn để Park phu nhân sau này mỗi lần ra ngoài bị người ta nhìn thấy đều chỉ chỏ nói rằng: Thì ra đây là bà vợ cả đáng thương bị chồng với vợ lẽ bắt thoái vị!
Yang Jungwon che chắn cho Park phu nhân, cậu liếc mắt nhìn Park Jongseong: "Anh lo xử lí đi."
Park Jongseong gật đầu, nhìn về phía giám đốc khách sạn, giám đốc lập tức đem theo bảo vệ với nhân viên đi về phía đám người đang bu lại.
Park Jongseong cúi người xuống, nhìn về phía Park phu nhân: "Mẹ, thật xin lỗi, con tới muộn."
Hốc mắt Park phu nhân đỏ bừng, bà đưa mắt nhìn Park Jongseong, đôi môi khẽ động nhưng không nói được lời nào.
Trong lòng Yang Jungwon bỗng khó chịu, cậu chưa bao giờ nhìn thấy bà như vậy, trong mắt cậu khi nào bà cũng là người không bao giờ có phiền muộn, luôn hồn nhiên lương thiện, đối xử với ai cũng rất chân thành, bây giờ lại bị người khác ức hiếp thành bộ dạng này.
Yang Jungwon chỉ cảm thấy, so với việc chính cậu bị bắt nạt thì việc này càng làm cậu tức giận hơn.
Yang Jungwon nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Park phu nhân, mỉm cười nói: "Bác à, không sao hết, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi."
Park Jongseong cúi người xuống: "Mẹ, để con cõng mẹ lên."
Park phu nhân nằm trên lưng Park Jongseong, anh cõng Park phu nhân đi vào thang máy, Yang Jungwon đi theo sát hai người.
Tới tận lúc đi ra khỏi thang máy, Park phu nhân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Jongseong, mẹ ... liệu có phải quá vô dụng không?"
"Mẹ nhìn xem, mẹ sinh và nuôi lớn được thằng con vừa đẹp trai vừa thông minh như con thôi đã thấy mẹ lợi hại lắm rồi, còn có Jungwon nữa, mẹ chọn cho con trai của mẹ một người con dâu tốt như vậy, mẹ nói xem, mẹ giỏi hay không nào?
Nếu là hồi trước, Yang Jungwon nhất định sẽ trừng Park Jongseong một cái, nhưng hôm nay cậu lại cười, nói: "Đúng thế đấy bác, mắt nhìn người của bác thật tốt, không phải ai cũng nhìn ra ưu điểm của con đâu như bác đâu, bọn họ toàn chỉ biết nhìn phiến diện thôi."
Yang Jungwon rất cảm kích Park phu nhân, bà đã cho cậu sự tôn trọng của một người bình thường, cho dù là lúc ban đầu Park phu nhân nhìn thấy cậu, bà cũng không hề cư xử giống như những người khác.
Park phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Yang Jungwon, ánh mắt buồn bã, bất lực. Sau khi vừa trải qua trận cuồng phong, trong lòng bà vẫn có chút bất an, bà giống như một đứa trẻ nhìn về cậu, hỏi: "Có thật không?"
Yang Jungwon gật đầu: "Thật ạ, bác là người mẹ tốt nhất con từng thấy."
Park Jongseong nghe hai người nói chuyện, tâm tình nặng trĩu, anh cứ cho rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh phát hiện ra, thật ra anh vẫn còn chưa đủ, khoảng cách vẫn còn rất xa.
Park Jongseong cười, nói: "Đấy, mẹ xem đi, Jungwon đã nói như vậy rồi, mẹ còn không nhanh giúp con trai lấy người ta về. Gọi bác gái nào dễ nghe bằng mẹ, mẹ thấy có đúng không? Sức quyến rũ của con trai mẹ không đủ, đành trông cậy cả vào mẹ đấy."
Park phu nhân cuối cùng cũng nở một nụ cười yếu ớt.
Yang Jungwon dùng thẻ mở cửa phòng, Park Jongseong cõng Park phu nhân đi vào, nhẹ nhàng đặt bà lên giường rồi kéo chăn đắp cho bà.
Yang Jungwon vừa mới đứng lên định rót cho Park phu nhân li nước, bà đã hoảng hốt kéo tay cậu lại: "Jungwon, con đừng đi... "
Yang Jungwon nhìn khuôn mặt đáng thương của Park phu nhân đành cười nói: "Bác yên tâm, con không đi đâu cả."
Nếu không phải Yang Jungwon chạy đến đúng lúc, Park phu nhân chỉ sợ không xong. Sự xuất hiện của cậu đã tiếp thêm sức mạnh cho Park phu nhân, để bà có tiếp tục chống đỡ, mặc dù tình hình vẫn không khả quan lên mấy nhưng nếu không có cậu, chỉ sợ tình huống của bà càng xấu hơn.
Những lần mà Yang Jungwon ra tay giúp bà thì đều là những lần mà bà cảm thấy bất lực nhất, chỉ có một thân một mình. Lần đầu tiên là sự cảm kích, lần thứ hai là sự tin tưởng và lần thứ ba chính là ỷ lại. Cho nên, bây giờ Park phu nhân ỷ lại vào Yang Jungwon như một thói quen, như một bản năng, thậm chí còn vượt qua cả Park Jongseong.
Park Jongseong khổ sở không nói nên lời, người khác không ai có thể hiểu được tình cảm giữa hai mẹ con anh là như thế nào, nhưng trông thấy bà như vậy người đau lòng nhất vẫn là anh.
Nhưng anh vẫn phải làm bộ mặt vui vẻ, ôm lấy bả vai bà, nói: "Mẹ đừng sợ, mẹ nhìn xem sức chiến đấu của Jungwon mạnh như vậy, có cậu ấy bên cạnh thì chẳng ai có thể làm mẹ bị thương hết?"
Yang Jungwon gật đầu: "Bác, con sẽ bảo vệ bác thật tốt. Nói cho bác biết, riêng nói về chuyện đánh nhau, con mà đã ra mặt thì đối phương có mạnh đến đâu cũng phải quỳ gối chịu thua thôi. Giống như đánh bài với con ý, con muốn thắng bao nhiêu ván thì sẽ thắng ngần ấy ván. Bác trước ngủ một giấc, hồi phục tinh thần rồi con đưa bác đi xả giận."
Yang Jungwon cởi giày với áo khoác, vén chăn nằm xuống bên cạnh Park phu nhân: "Mới sáng sớm con đã phải dậy đi quay phim, mệt chết đi được, cho con ngủ cùng với bác nhé."
Thân nhiệt trên người Yang Jungwon hơi lạnh nhưng Park phu nhân lại cảm thấy rất yên tâm, bà gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Trải qua chuyện vừa rồi, Park phu nhân quả thật đã kiệt sức, bà dựa vào Yang Jungwon không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Yang Jungwon không dám cử động, Park Jongseong ra dấu tay cho cậu, anh phải đi ra ngoài một chút.
Park Jongseong vừa ra khỏi phòng liền lấy điện thoại ra gọi.
"Thông báo cho tất cả các khách sạn cao cấp của Busan, ai dám để cho Park Seojun ở lại tức là chống lại tôi... Đúng, không sai, tôi không muốn thấy họ đặt chân yên ổn ở bất cứ đâu trên cái đất nước này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro