Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14

Yang Jungwon cười đến yêu mị: “Hơn nữa, người ta còn chưa chơi ‘xe chấn’ bằng MayBach bao giờ đâu.”

Giọng nói nói ngả ngớn có đôi chút phóng đãng của Yang Jungwon rất dễ khiễn người ta lầm tưởng rằng, cậu đã từng chơi cái trò ‘xe chấn’ này với rất nhiều đàn ông.

Trong bóng tối, cả người Park Jongseong toả ra một làn khí lạnh lẽo.

Yang Jungwon không để ý đến cơn tức của Park Jongseong, giơ tay cởi áo sơ mi của anh ta.

Mục đích của cậu chính là khiến anh ta càng tức càng tốt, như thế mới gọi là “chơi” chứ, không lẽ lại dỗ anh ta vui vẻ?

Anh ta không vui, anh ta khó chịu, thì cậu mới vui.

Áo sơ mi của Park Jongseong là hàng may thủ công, đặt làm riêng ở nước ngoài, ngay cả cái khuy cổ tay cũng là bảo thạch được lựa chọn kĩ càng cẩn thận.

Yang Jungwon vừa cởi từng cái cúc áo vừa nói: “Không phải anh bảo tôi eo thì rút xương, mũi cũng đi nâng, cằm cũng đi sửa à... Thế mà anh còn muốn đi khách sạn với tôi cơ đấy, khẩu vị của anh cũng nặng thật.”

Park Jongseong cũng không động đậy, lười biếng dựa vào thành ghế, tuỳ ý để Yang Jungwon cởi đồ của hắn, nhướng mày hỏi: “Tức rồi à?

Yang Jungwon cười ha hả vài tiếng: “À, hoá ra mắt của Park tổng không hề mù, tôi còn tưởng mắt của anh có vấn đề cơ đấy.”

Cởi đến cái cúc áo sơ mi cuối cùng của Park Jongseong, cả cơ thể của anh ta nằm gọn trong mắt Yang Jungwon, thon gầy mà mạnh mẽ, không có cơ bắp cuồn cuộn đầy phô trương nhưng dưới mỗi tấc da thịt đều ẩn chứa sức mạnh, vòng eo rất bé.

Yang Jungwon từ ba năm trước đã biết thân hình của Park Jongseong rất đẹp.

Những ngón tay nấn ná trên từng tấc da thịt trượt xuống bụng liền bị Park Jongseong tóm lấy: “Vội đến thế cơ à?”

Yang Jungwon nhếch môi, xốc vạt áo của mình lên, kéo cổ áo thấp xuống để lộ một vùng da thịt trắng muốt và bờ vai cong cong mượt mà.

Yang Jungwon cầm tay của anh ta đặt lên ngực của mình, “Đúng, người ta thật sự vội lắm rồi, vội đến mức không chờ được để anh kiểm tra xem là hàng thật giá thật hay là giả...”

Bên trong xe, đột ngột vang lên tiếng quát của Park Jongseong: “Dừng xe...”

Lái xe run tay một cái, chiếc xe đánh võng theo hình chữ S, phanh gấp một cái, tấp vội vào lề đường

Park Jongseong quát lớn một tiếng: “Cút xuống.”

Tài xế do dự một chút, không rõ là bảo mình hay bảo cái cậu trai nóng bỏng đó nhỉ.

Park Jongseong lại lạnh lùng quát tiếp: “Cút.”

Tài xế không dám chần chờ thêm một giây nào nữa, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, chạy một mạch hơn hai mươi mét.

Trong xe chỉ còn Park Jongseong và Yang Jungwon, cậu nằm sấp trong ngực Park Jongseong cắn cổ anh, cười khanh khách: “Sợ bị người khác nhìn thấy à?”

Park Jongseong siết chặt vòng eo thanh mảnh của Yang Jungwon, hôn lên bả vai trắng ngần đang để lộ đầy hờ hững: “Cô của em nói rất đúng, em đúng là, không biết xấu hổ là gì.” Trong đôi mắt Yang Jungwon loé lên sát khí, Yang Somin... Sớm muộn gì cũng có ngày tôi “chơi” chết cô.

Yang Jungwon ngồi trên đùi anh đè mạnh một cái, cậu hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh thì biết sao? Hình như anh vẫn chưa chia tay với cô của tôi đâu nhỉ? Chưa chia tay đâu đấy... Vậy mà anh lại đối xử với cháu trai của cô ấy như thế này đây? Ừm? Tôi nên nói là Park tổng thật vô sỉ hay nên nói Park tổng không biết xấu hổ đây?”

Park Jongseong rên lên một tiếng, Yang Jungwon đúng là một yêu tinh, Park Jongseong càng muốn xem xem, cậu còn có thể ‘yêu tinh’ đến mức độ nào.

Park Jongseong cảm thấy mình sắp điên mất rồi, nhịp thở của anh ta càng lúc càng nặng nề, anh với tay đi tìm khoá kéo đồ của Yang Jungwon đang mặc.

Tay vừa mò đến cái khoá dấu dưới lớp vải, bỗng Park Jongseong kêu lên một tiếng đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro