131
Lee Heeseung đứng bật đậy, vẻ mặt khiếp sợ: "Cô nói gì?"
Yang Somin nức nở nói: "Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi.... tôi bị sự đố kị làm cho mờ mắt, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn ghen ghét vì Jungwon đã cướp mất Jongseong, thế nên.......khi có một người phụ nữ tới tìm tôi, nói có thể trả thù cho tôi, cô ta bảo tôi tra rõ thời gian và địa điểm quay phim của Jungwon, tôi liền........ thế là tôi rất nhiệt tình giúp, tôi nói với cô ta địa điểm quay phim, tôi còn tưởng cô ta sẽ chỉ dạy Jungwon một bài học thôi, nhưng không thể ngờ được, cô ta lại ra tay độc ác như thế, xin lỗi.... tôi xin lỗi......"
Cả khuôn mặt Yang Somin đẫm nước mắt, bộ dạng ảo não tự trách đó ngay đến cả một luật sư như Lee Heeseung cũng không nhìn ra có gì khác lạ, dường như cô ta đang rất thành tâm ăn năn hối hận.
Yang Somin bưng mặt khóc, khóc nấc không nói lên lời: "Mấy phút trước tôi cũng mới biết, cô ta tính hại chết Jungwon, tôi hoảng quá, tôi rất sợ, tuy trước giờ tôi với Jungwon không hợp nhau, nhưng dù có thế nào nó cũng là cháu ruột của tôi, chúng lôi là người nhà, dù cho tôi có mất hết tình người đi chăng nữa thì cũng sẽ không muốn nó chết..........."
Sắc mặt Lee Heeseung trầm xuống, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Yang Somin vội đuổi theo: "Anh Lee không biết chỗ, để tôi đưa anh tới."
Lee Heeseung không từ chối, quả thật giờ anh cũng không biết Yang Jungwon đang quay phim ở đâu nữa.
Lee Heeseung lái xe chạy thẳng tới chỗ cậu đang quay, may mà cậu không quay phim ở ngoại thành, nếu không anh có chắp cánh cũng không thể bay tới đó được.
Yang Somin vẫn cứ khóc mãi, nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào, mắt sưng như hai quả đào, cô ta biết cách làm sao để không khiến cho đàn ông cảm thấy phản cảm, hiện tại Lee Heeseung tâm trạng đã đủ loạn rồi, một lòng chỉ nghĩ tới Yang Jungwon, nếu cô ta cứ ngồi bên cạnh khóc lóc mãi chắc chắn chắn sẽ khiến anh nổi cáu.
Khi còn trẻ, Lee Heeseung cũng từng có nhưng năm tháng tuổi trẻ điên cuồng, năm anh với Park Jongseong còn chưa đầy 16 tuổi vừa mới chân ướt chân ráo lên cấp ba, vậy mà hai đứa đã dám lái xe đâm vào xe nhà người ta.
Sau này lớn rồi, dần cũng chín chắn hơn, Lee Heeseung cũng không lái xe vượt ẩu nữa, nhưng giờ anh lại đang lái rất nhanh, vượt hết xe này tới xe khác, không hề giảm tốc độ.
Lee Heeseung nắm lấy vô lắng, gân tay anh nổi lên, sắc mặt nhìn có vẻ còn bình tĩnh nhưng ánh mắt và mu bàn tay đều đang bán đứng sự lo lắng của anh lúc này.
Lee Heeseung bỗng nói: "Sao cô không tự mình tìm cậu ấy? Nếu cô thật sự cảm thấy áy náy thì phải lập tức nói với cậu ấy, chứ không phải tới tìm tôi."
Thật ra Lee Heeseung rất căm ghét Yang Somin, loại phụ nữ này nhìn thôi cũng biết mưu mô nham hiểm, nhưng ngoài mặt lại thích giả vờ thiện lương.
Nếu không vì chuyện của Yang Jungwon, Lee Heeseung căn bản sẽ không thèm đoái hoài gì tới cô ta.
Yang Somin bưng mặt, áy náy nói: "Tôi không dám đi, tôi sợ, Jungwon vẫn luôn ghét tôi, nếu tôi tới đó, tôi sợ thằng bé sẽ hiểu lầm tôi, hơn nữa tôi cũng không biết số điện thoại của nó mà, nếu lỡ Jungwon thật sự xảy ra chuyện gì, tôi... thật đáng chết ngàn vạn lần."
Lee Heeseung cười lạnh: "Không sai, nếu cậu ấy xảy ra chuyện, cô quả thật........"
Nửa vế sau anh không nói ra, Yang Somin run rẩy, cô ta biết như vậy có nghĩa là gì, dù có chết cũng là quá dễ dàng với cô ta! Tay Yang Somin dần siết chặt lại, bờ vai run lên, cô ta cúi đầu, tóc xõa che hết mặt, bộ dạng như thể rất đau lòng và tuyệt vọng vậy.
Yang Somin run rẩy nói: "Nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra với Jungwon.... Tôi.... Tôi sẽ không thiết sống nữa........"
Lee Heeseung liếc mắt nhìn đồng hồ, lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận tại sao hồi mua xe anh không chọn mua xe thể thao chứ.
Tốc độ này quá chậm! Quá chậm rồi!
Yang Somin hạ tay xuống, lén vuốt mái tóc, lướt qua mái tóc cô ta thấy được vẻ mặt của Lee Heeseung, anh ta lo lắng cho Yang Jungwon tới vậy sao!
Tất cả mọi người đều vây quanh cậu ta!
........
Tại phim trường, Yang Jungwon vươn tay vươn chân dãn người, thời tiết hôm nay rất đẹp, để quay phim một cách thuận lợi, đoạn đường này đã bị đóng lại.
Tất cả nhân viên trong đoàn đều tỏ ra rất nhẹ nhàng, quay xong cảnh này là có thể kết thúc được rồi.
Yang Jungwon nghĩ thầm, buổi tiệc đóng máy tối nay cũng đâu nhất thiết phải tới khách sạn, qua quán nướng bên đường ăn thịt xiên thôi là đã rồi, ông chủ Park đúng là thích đốt tiền.
Đạo diễn hô lên: "Jungwon, 10 phút nữa chuẩn bị đấy nhé!"
Yang Jungwon gật đầu: "Vâng."
Timon chạy tới chỉnh lại tóc cho cậu.
"Anh, anh phải cẩn thận đấy nhé, tuy đây là cảnh quay tai nạn, nhưng vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn."
Yang Jungwon cười nói: "Không sao, đoàn làm phim đã mua sẵn bảo hiểm rồi."
"Anh, cái bảo hiểm đó mình thà không cần chứ đừng để xảy ra chuyện gì thì hơn chứ."
Hôm nay là cảnh quay đóng máy nên chị Milla cũng tới, cô nói: "Timon nói phải đấy, mọi thứ đều phải chú ý an toàn, để lần sau chị tìm diễn viên đóng thế cho em, dù sao hiện tại chúng ta cũng đang ôm cái chân lớn là Park Thị, chúng ta có tiền, chút tiền bọ đấy có là gì chứ.
Yang Jungwon cười nói: "Được thôi, tối nay vị "chân lớn" kia cũng tới đấy, chị nói với người ta xem."
Chị Milla xua tay: "Chị.... thôi bỏ đi? Chắc đạp bay chị về sao hỏa mất, tối về em cứ thủ thỉ với người ta thì chuyện gì mà chẳng xong."
Đạo diễn hô: "Được rồi, Jungwon, bắt đầu thôi."
"Xong rồi, tôi tới quay đây!"
Chị Milla dặn dò: "Cẩn thận nhé."
"Yên tâm, em không sao."
Yang Jungwon khua tay rồi lên xe.
Chị Milla nhìn Yang Jungwon nói: "Sao chị cứ thấy hoang hoảng ở trong lòng ấy."
Timon gật đầu: "Cảnh quay này thật sự rất nguy hiểm."
Mở đầu cảnh này Yang Jungwon lái xe một mình, lúc cắt ngã tư, bị một chiếc xe khác bất thình lình từ phía bên trái đâm vào cậu.
Tất cả công tác chuẩn bị đều đã được làm tốt, đạo diễn hô "bắt đầu", Yang Jungwon khởi động xe, cậu nhấn ga, xe từ từ chuyển động.
Yang Jungwon lái không nhanh, dù sao thì phần hậu kì cũng sẽ được chỉnh sửa cho nhanh hơn, như vậy là được rồi, mọi thứ phải đặt an toàn lên hàng đầu, qua tới ngã tư, một chiếc xe khác được sắp xếp phóng qua, đâm vào cậu.
Khoảnh khắc đâm vào nhau là cảnh đặc tả vẻ mặt hoảng sợ và bất an của Yang Jungwon, con ngươi cậu co lại mãnh liệt.
Ầm một tiếng, hai xe đâm phải nhau, bốn túi khí an toàn đều được bật ra, Yang Jungwon bị lắc mạnh trong xe vài cái, cậu lập tức nhấn vào phanh xe, nhưng phanh của cậu lúc này lại không ăn? Yang Jungwon kinh hãi, lần này kiểm tra kĩ như vậy rồi tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, cậu lập tức bẻ mạnh tay lái, xe đâm vào gò đá bên cạnh, xoảng một tiếng rồi dừng lại.
Cơ thể của Yang Jungwon bị bắn ra rồi bật lại, cậu bị đập vào vô lăng rồi bật lại ghế xe, đầu óc choáng váng, hiện tại cậu không kịp nghĩ quá nhiều, đây là cảnh cuối cùng, nhất định phải quay xong.
Đạo diễn theo dõi camera nhìn thấy cũng kinh sợ, vốn dĩ sau khi bị va vào xong sẽ dừng lại ngay, nhưng Yang Jungwon lại bị đâm vào bên vệ đá, có điều nếu để vậy thì hiệu quả sẽ càng chân thật hơn.
Đạo diễn cầm bộ đàm hô: "Dừng, mau lên, xem người thế nào rồi, nếu như không sao thì Timon trang điểm lại cho Jungwon đi."
Timon và chị Milla sợ hãi đã sớm chạy tới đó.
Yang Jungwon vươn tay ra mở cửa xe, cậu kinh ngạc phát hiện, cửa xe không mở được, cậu bị nhốt lại ở trong xe.
Yang Jungwon hoảng sợ cực độ, xe mất phanh, cửa xe lại bị khóa? Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp, cũng không phải do sai sót, chuỗi tai họa lớn thế này không tra ra, vậy chỉ có thể nói là có người cố ý.
Có người muốn dồn cậu vào chỗ chết!
Yang Jungwon tháo dây an toàn, nhấc chân đạp cửa xem, xe vẫn đóng kín như bưng, bình xăng phía trước hình như bị hở, có khói xì ra, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cứ như vậy xe sẽ phát nổ.
Yang Jungwon không căng thẳng, cậu rất bình tĩnh, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ - cậu không thể chết được vào lúc này được.
Bao lần gặp nguy hiểm mà cậu vẫn tránh được, cậu tuyệt đối không thể chết tại đây, con đường trả thù của cậu mới đi được một phần ba, những kẻ đáng chết còn chưa chết, cậu không thể chết được.
Yang Jungwon đạp bùm bụp vào cửa xe, cậu phải ra ngoài.......
Timon chạy tới kéo cửa xe, phát hiện xe không mở được cửa, cậu cuống tới nỗi cả người run lên: "Anh, không mở được cửa, làm sao bây giờ? Mau gọi người tới, gọi người tới nhanh lên.........."
Lúc này tất cả những người khác mới thấy bất thường, Ken là người đầu tiên xông tới, sau đó đạo diễn và các staff khác cũng chạy tới, một đám người càng hoảng càng loạn, khói bốc trên đầu xe càng nhiều, đã nghỉ thấy mùi khét.
Vài người trẻ tuổi dùng gậy sắt để bật cửa xe, nhưng cửa xe bị lõm vào trong nên cũng vô dụng.
Khi ấy ngoài việc quay phim ra, đạo diễn đều nghĩ tới an toàn là trên hết, nên cũng không dám dùng xe chất lượng kém, kết quả, giờ xe tốt quá ngược lại càng phiền phức hơn.
Yang Jungwon ở trong xe, nhiệt độ càng ngày càng cao, trán cậu đã chảy một tầng mồ hồi, sau lưng ướt sũng, hơn nữa giờ xung quanh cậu cũng không có gì cả.
Yang Jungwon nhìn những gương mặt đang hoảng loạn bên ngoài, bên tai không một tiếng động, hoặc có lẽ trong tất cả mọi người thì cậu lại là người yên lặng nhất.
Yang Jungwon bỗng nghĩ, nếu như cậu chết rồi, vậy trước khi chết, người mà cậu muốn gặp nhất là ai đây? Tâm trí cậu lướt qua gương mặt của mẹ, nhưng rất nhanh gương mặt dịu dàng ấy lại dần trở thành Park Jongseong.
Yang Jungwon cười...
Timon nói tới nỗi mặt đỏ bừng: "Làm sao bây giờ? Cửa không mở được..... phải làm thế nào đây?"
Bỗng có một người quát lên: "Im hết miệng lại cho tôi, tránh ra......"
Tất cả mọi người quay lại, bị khí thế người đó áp chế không dám ho he nữ, dần dần tản ra.
Timon thấy có người tới, bỗng cảm thấy như một vị cứu tinh, cậu nói: "Park tổng...... Park tổng, anh mau cứu anh Jungwon đi, cửa không mở được........"
Park Jongseong đi tới trước xe, anh kéo cửa rồi nhìn về phía đầu xe, mặt anh sầm xuống, thần sắc tiêu điều, ngưng trọng, anh căn bản không nhìn thấy người ở trong xe.
Sau khi kiểm tra, Park Jongseong cởi luôn chiếc áo vest thủ công của mình ra, dặn dò: "Lấy bình chữa cháy tới đây, có bao nhiêu lấy hết tới đây, làm giảm nhiệt độ phía đầu xe xuống, mau lên........."
Ken và Timon phản ứng lại đầu tiên, lập tức chạy đi lấy bình chữa cháy, bình thường đoàn làm phim nào cũng mang theo bình chữa cháy, để phòng bất trắc.
Park Jongseong hỏi một người gần anh nhất: "Trong đoàn có cưa điện không?"
Người đó gật đầu: "Có......"
Ánh mắt anh trầm xuống: "Còn không mau đi lấy đi."
Người kia run lên rồi chạy đi lấy.
Park Jongseong tiện tay giật luôn chiếc gậy sắt từ người bên cạnh, anh lạnh lùng nhìn Yang Jungwon, chỉ vào ghế sau, Yang Jungwon lập tức khom xuống chui ra đằng sau.
Park Jongseong xoáy chiếc gậy sắt đập vỡ cửa chắn gió, xe đã bị khóa cứng, không rõ nguyên nhân cụ thể, nút trong xe cũng bị mất tác dụng, giờ chỉ còn hai cách, một là dùng cưa để mở khóa cửa, cứu người ra, cách còn lại chính là đập vỡ kính chắn gió.
Chỉ là hai cách này không thể làm nhanh được, Park Jongseong không thể đặt hết mọi hi vọng vào một cách, anh muốn thực hiện hai cách này cùng một lúc.
Hội Ken đem tất cả bình chữa cháy tới, phun mạnh lên đầu xe, đặc biệt là những chỗ đang bốc khói.
Park Jongseong chơi xe bao năm nay, hồi còn trẻ anh đâm hỏng không biết bao nhiêu xe, ngửi mùi thôi anh cũng biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm, không bao lâu nữa ngay tới bọt chữa cháy cũng sẽ vô dụng, bình xăng bị hở, động cơ xe vẫn đang bật, xe có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Cửa chắn gió rất cứng, Park Jongseong đập liên tục mười mấy cái cũng chỉ có một vài vết rạn, ánh mắt anh trở nên dữ tợn, anh không nhìn thấy Yang Jungwon, mồ hôi chảy dọc xuống nhưng anh không hề nghỉ tay một giây phút nào.
Yang Jungwon nhìn Park Jongseong, khóe môi cậu dần nhếch lên, cậu bỗng cảm thấy thật yên tâm.
Vừa xong cậu mới nghĩ, trước khi chết còn muốn nhìn thấy ai, không ngờ người đó lại là Park Jongseong.
Nếu như hôm nay thật sự phải chết tại đây, Yang Jungwon nghĩ vậy đó chính là số mạng của cậu, nhưng trước khi chết cậu biết vẫn có người quan tâm tới cậu như vậy, thật ra vậy cũng đã tốt lắm rồi!
Park Jongseong chỉ huy mọi người dùng cưa điện để cưa cửa xe, tất cả mọi người trong đoàn đều hoảng sợ, nhát gan không ai dám lại gần, có nữ diễn viên nọ còn sợ tới nỗi khóc ầm lên.
Bỗng có lại có thêm một người nữa tới, Park Jongseong quay lại nhìn, là Lee Heeseung, không biết ở đây lấy ra một chiếc gậy bóng chày, anh không nói gì, cũng cố sức đập mạnh lên kính chắn gió.
Từ trước tới nay, Lee Heeseung luôn khiến người khác cảm thấy anh là một người thanh cao nho nhã, những cử chỉ điên cuồng như vậy thật sự rất hiếm khi có thể thấy được.
Lee Heeseung không thèm để ý tới Park Jongseong.
Park Jongseong cũng mặc kệ anh, hai người hầu như không thèm nhìn đối phương, nhưng lại giống như đang thi đấu với nhau vậy.
Yang Jungwon thấy Lee Heeseung, cô cảm thấy ngạc nhiên cực độ, sao anh ta lại ở đây? Ken sốt ruột gào lên: "Có vẻ như bình cứu hỏa cũng không được rồi, xe ngày càng bốc nhiều khói, tôi đã bắt đầu thấy lửa rồi...... phải làm sao đây?"
Park Jongseong ngửi thấy mùi khét gắt mũi, lập tức nói: "Mọi người mau tản ra, xe sắp nổ rồi."
Tất cả những người khác vừa nghe thấy thế, ai còn tâm trạng mà lo cho Yang Jungwon nữa, lập tức bỏ chạy hết.
Ken và Timon vốn cũng muốn chạy, nhưng...... Yang Jungwon vẫn còn ở trong xe.
Timon nghiến răng, anh Jungwon thường ngày đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không thể ăn ở như vậy được, Timon chạy tới bên đường, cầm gạch chạy tới.
Ken nhìn thấy cũng học theo cậu, hai người tay cầm hai viên gạch, giúp hai người kia, vốn kính cũng sắp vỡ, cuối cùng mấy người cùng đập như vậy kính cũng vỡ, rơi ra một mảng.
Lee Heeseung bảo Timon và Ken mau tránh đi, Park Jongseong đưa tay vào bảo Yang Jungwon tới chỗ anh.
Yang Jungwon lập tức cong người nhanh chóng lao tới, có thể sống thì làm gì có ai nguyện ý chết chứ.
Yang Jungwon không biết bản thân bị nhốt trong xe bao lâu, nhưng cậu vẫn không hề thấy hoảng loạn, cũng không sợ hãi, mọi người ở ngoài gào thét, cậu thì từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh.
Park Jongseong và Lee Heeseung cùng đưa tay về phía Yang Jungwon.
Lee Heeseung nói: "Cẩn thận, đừng để thủy tinh đâm vào người."
Park Jongseong hừ lạnh một tiếng, anh tóm lấy cánh tay Yang Jungwon, kéo cậu ra ngoài.
"Lúc này còn già mồm gì nữa, bị thủy tinh đâm không chết nhưng xe phát nổ thì sẽ chết."
Yang Jungwon căn bản không quan tâm có bị thủy tinh cứa vào người không, cậu nhìn đầu xe đã bắt đầu có ngọn lửa phát ra, vội vàng hô: "Đừng nhiều lời nữa, xe cháy rồi!"
Park Jongseong và Lee Heeseung mỗi người nắm lấy một cánh tay của Yang Jungwon, dùng hết sức kéo cậu ra ngoài.
Cơ thể Yang Jungwon trượt qua đầu xe, hơi nóng bốc ra khiến cậu cảm thấy da thịt toàn thân như bị đốt cháy đến nơi. Cậu cắn chặt răng chịu đựng, cuối cùng cũng đặt được hai chân lên mặt đất.
"Đi mau." Park Jongseong lôi cậu chạy.
Ba người chạy còn chưa được hai mét thì một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra từ phía sau, một trận sóng nhiệt trào qua, Park Jongseong và Lee Heeseung cùng nhau nằm đè lên Yang Jungwon, đem cậu giấu xuống phía dưới.
Ken và Timon cách họ không xa, cũng cảm nhận được trận sóng nhiệt lan tỏa trong bầu không khí nhưng hai người họ không ai bị thương đến.
Ken ngây người một lát rồi hét lên: "Mau... mau gọi xe cứu thương..."
Hai người vội vàng chạy đến chỗ ba người kia, định đỡ bọn họ dậy, nhưng còn chưa chạy tới nơi, chiếc xe lại phát nổ lần nữa.
Yang Jungwon bị đè ép xuống mặt đường, mặt cậu bị cọ vào những viên đá nhỏ nổi gồ gề trên mặt đường nhựa, có chút đau, trên người nặng trịch. Nhưng não bộ của cậu hiện tại vẫn khá là tỉnh táo, cậu còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.
Qua một hồi, xác định không còn phát nổ thêm lần nào nữa, Park Jongseong ngẩng đầu dậy, dùng một tay đẩy Lee Heeseung đang che chở trên người Yang Jungwon ra, đỡ cậu đứng dậy rồi dẫn ra một chỗ khác an toàn hơn.
Park Jongseong không nói gì, lôi kéo tay chân Yang Jungwon kiểm tra một lượt, thấy trên chân có vài vết thương do bị thủy tinh sượt qua và trên mặt có mấy chỗ bị cọ rách, hai chân mày liền nhíu chặt lại.
"Tôi không sao, hai anh có sao không?"
Lee Heeseung đứng dậy nói: "Em không sao thì tốt rồi."
Park Jongseong "hừ" lạnh một tiếng: "Hừm, không chết được: "
Lúc phát nổ hai người đã kịp thời nằm xuống, tuy không bị thương nặng lắm nhưng cũng bị những mảnh thủy tinh bay ra lúc chiếc xe phát nổ cắm vào lưng, chiếc áo sơ mi trắng trên người Park Jongseong phía sau lưng đã bị máu ứa ra nhiễm đỏ vài chỗ.
Yang Jungwon nhíu mày nhìn lưng của Park Jongseong: "Xe cứu thương sắp đến rồi, đi bệnh viện xử lí một chút."
Park Jongseong nhướng mày: "Quan tâm tôi thế cơ à?"
Yang Jungwon quay đầu nhìn chiếc xe ô tô đang bốc cháy: "Lúc này rồi, anh đừng có làm loạn nữa."
Nói rồi, liếc mắt nhìn Heeseung: "Cảm ơn các anh, nếu các anh không đến, có lẽ tôi đã chết thật rồi."
Park Jongseong lạnh lùng đảo mắt qua Lee Heeseung.
Lúc này, anh hận không thể một cước đạp bay Lee Heeseung, đứng đây làm cái gì không biết, cậu ấy là người của cậu sao? Xe cứu hỏa nhanh chóng có mặt, lính cứu hỏa dùng bình cứu hỏa chuyên dụng nhanh chóng dập tắp đám cháy.
Một lát sau, xe cứu thương cũng chạy đến, ba người trên người đều có vết thương mặc dù mức độ thương tổn không giống nhau nhưng vẫn cùng lên xe đi đến bệnh viện.
Trước khi lên xe, Yang Jungwon dặn dò Timon.
"Tìm người canh giữ cẩn thận chiếc xe cho anh, nếu cần thì báo cảnh sát..."
Đạo diễn vừa nghe thấy thế, kinh ngạc hét lên: "Tại sao lại phải báo cảnh sát?"
Đoàn làm phim không muốn dính dáng tới phiền toái một chút nào.
Yang Jungwon chỉ vào chiếc xe, nói: "Phanh xe và chốt mở của chiếc xe đều đã bị bẻ cong chỉ cần đóng cửa xe lại là không cách nào mở nó ra được, tai họa ngầm lớn như vậy mà không kiểm tra ra sao? Tôi không thể không hoài nghi là có người động tay động chân vào chiếc xe đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro