130
“Người mới như tôi làm gì có tư cách mà nghỉ ngơi, anh mà nghỉ tức là đã trao cơ hội cho kẻ khác đấy.”
“Có tôi, em còn sợ em không có cơ hội sao?”
“Khác chứ, vì tôi thích đóng phim, tôi thích công việc này, tôi muốn trở thành một diễn viên giỏi.”
Cậu là người như vậy, đời này cậu không thể làm được người tốt, nhưng cậu nghĩ ít nhất cậu vẫn có thể trở thành một diễn viên tốt.
Park Jongseong tuy hơi giận nhưng anh vẫn cười: “Tôi đúng thật là hết cách với em.”
Từ trước tới giờ đều là người khác hùa theo anh, làm theo ý thích của anh, duy chỉ có Yang Jungwon là bỏ ngoài tai mọi lời anh nói, hết lần này tới lần khác đều là anh phải thoả hiệp với cậu, làm theo ý muốn của cậu.
Yang Jungwon thật đúng là kiếp nạn mà anh không thể vượt qua! Anh cũng chẳng muốn vượt qua nó, anh muốn chìm đắm vào trong kiếp nạn ấy.
......
Lên xe, cả cơ thể Sang Hoon không ngừng run rẩy, dù trong xe không bật điều hoà, nhưng bà ta vẫn cảm thấy lạnh buốt, hơi lạnh toát ra từ Sang Jeongmin khiến bà ta cảm thấy ngay đến cả lông tơ trên người cũng sắp đóng thành sương.
“Jeong... Jeongmin, có thể giúp chị tra xem Minhee được đưa tới viện tâm thần nào không, chị muốn đi đón con bé về.” Hiện tại người Sang Hoon lo lắng nhất chính là Yang Minhee.
Sang Jeongmin chuyên tâm lái xe: “Nó điên đến thế rồi, đưa tới bệnh viện tâm thần chữa trị thì cũng đúng chứ sao.”
Sang Hoon lắc đầu lia lịa: “Không được, dù gì nó cũng là cháu gái em, sao có thể để con bé ở một nơi như thế được chứ.”
Gương mặt lạnh như sương của Sang Jeongmin càng trầm xuống: “Chị họ, tôi chỉ biết, nó là người nhà họ Yang.”
Đã là người nhà họ Yang thì sẽ chẳng có liên quan gì tới họ Sang hết, nếu đã như vậy thì tại sao gã phải quan tâm chứ? Sang Hoon khóc lóc nói: “Jeongmin, coi như chị cầu xin em, tốt... tốt xấu gì em cũng nể tình nó là cháu gái duy nhất của em, Minhyun xảy ra chuyện rồi, giờ chị chỉ còn mỗi một đứa con này thôi.”
Sang Jeongmin không nói gì, như thể gã chẳng nghe thấy gì hết.
Sang Hoon khóc ầm lên, bà ta biết Sang Jeongmin là kẻ máu lạnh nhất Sang gia, gã đã nói không giúp thì nhất định sẽ không giúp.
Sang Hoon khóc được một lúc, bà ta căm phẫn cắn răng, nói: “Jeongmin, chuyện này chị không cầu xin em nữa, nhưng có một chuyện em nhất định phải giúp chị, chị biết em là người giỏi nhất cái nhà này, em giúp chị, em giúp chị giết chết thằng khốn kia.”
Sang Jeongmin chậm rãi nói: “Mọi chuyện trên thế gian này đều có nhân quả, 17 năm trước chị gieo nhân gì, thì giờ chị nhận quả nấy, nó cũng chỉ là một vòng tuần hoàn mà thôi.”
“Em cũng thấy cách nó hống hách, ức hiếp chị như thế nào rồi đấy, nó vốn không coi Sang gia của chúng ta ra gì hết.”
Sang Jeongmin vẫn nói bâng quơ: “Trả thù thay cho mẹ đẻ của mình thì cũng chẳng có gì là sai cả, chị đấu không lại cậu ta là do chị vô dụng, chuyện này tôi không quan tâm, nhà họ Sang chỉ bảo vệ tính mạng của chị, những chuyện khác miễn hỏi nhiều.”
Sang Hoon bỗng ré lên: “Nhưng chị là chị họ của em, Minhee là người nhà họ Yang, còn chị là người nhà của em cơ mà, vậy mà mọi người nhìn người ta ức hiếp chị như vậy sao, thằng khốn đó ức hiếp chị chính là không coi nhà họ Sang ra gì hết.”
“Người nhà? Sang gia còn có cái gọi là tình thân nữa hả?”
Chỉ một câu thôi cũng khiến Sang Hoon không thốt nổi từ nào ra nữa.
Nhà họ Sang có tình thân không? Không hề, trong lòng mỗi người họ Sang đều có một linh hồn vặn vẹo trú ngụ.
Sang Jeongmin quăng cho Sang Hoon một chiếc túi văn kiện.
“Yang Junghoon đã bị bắt rồi, lão tham ô 350 tỷ tiền vốn công ty, lão dùng 140 tỷ để hối lộ, 175 tỷ thua ở sòng bạc, còn 35 tỷ thì mang đi bao gái.”
Sang Hoon mở ra xem, tay bà ra run lên cầm cập, mắt bà ta dường như sắp ứ ra máu đến nơi.
“Lão già khốn nạn, lão già đê tiện, khi ấy mắt tôi đúng là mù mà, tôi... thật đúng là mù mắt mất rồi…..”
Đống tư liệu kia đã được điều tra rõ ràng, Yang Junghoon những năm gần đây đã từng có không ít phụ nữ, Kang Jihyun chỉ là người gần đây nhất, hơn nữa khi Sang Hoon mang thai Yang Minhee thì lão đã bắt đầu ngoại tình rồi, bao năm nay, người như lão chưa từng thiếu phụ nữ.
Trong cuộc hôn nhân này, Sang Hoon vẫn luôn tin lời Yang Jungwon nói, quả thật bà ta chỉ là một đứa ngu, khi ấy bà ta tốn bao nhiêu công sức để giành về tay mình, nhưng giờ tất cả chỉ là một đống shit! Cố gắng duy trì cuộc hôn nhân hơn hai mươi năm nay, nhưng tất cả cũng chỉ là một trò cười.
“Yang Junghoon muốn gặp chị.”
Sang Hoon ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận khắc cốt ghi tâm, “Gặp, tất nhiên là phải gặp rồi, nhất định phải gặp chứ.”
…..
Park Jongseong uống nước, thấy Park phu nhân đang bận cho cho đồ ăn vào hộp.
“Mẹ, ngày nào mẹ cũng nấu hết món này đến món nọ, hồi con còn nhỏ mẹ cũng có làm vậy đâu? Chắc không phải hồi còn trẻ mẹ hồ đồ, giờ mới cố quấn con với Yang Jungwon lại? Chứ thật ra cậu ấy mới là bạn thân của mẹ chứ gì?”
Park phu nhân liếc nhìn anh: “Đứa ngốc như con ăn gì mà chẳng được…. Nếu có thể nhét con lại vào bụng được thì mẹ cũng đã nhét lâu rồi.”
“Được rồi, cầm đi đi, mau đi đi, cháo này ăn nóng mới ngon, ăn nguội mất hết cả mùi vị.”
Park Jongseong thở dài, cầm đồ ăn sáng lên, công việc gần đây của anh là sáng nào cũng bị Park phu nhân dựng cổ dậy….. đi đưa cơm!
Sáng nào Park phu nhân cũng thay đổi món ăn, ngày nào cũng bảo anh mang bữa sáng cho Yang Jungwon.
Park phu nhân ngày nào cũng dạy dỗ Park Jongseong: “Mẹ vì con mà làm bao nhiêu chuyện lớn lao tới vậy, mà con chẳng có chút chí khí nào, con không thấy có lỗi với mẹ hả? Cả ngày chỉ biết giả vờ không vui vẻ, trong khi trong lòng con sớm đã vui như hoa nở rồi đúng không? Cuối cùng không cần ngày nào cũng phải kiếm cớ để gặp nữa, mẹ cho con cái cớ tốt như vậy, con mà còn không nắm chắc thì thật đúng là chẳng có tí tiền đồ nào cả.”
Chút tâm tư đó của anh bị vạch trần, anh vội nói: “Vâng, con xin lỗi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ nhanh chóng tóm được cậu ấy.”
Park phu nhân khinh bỉ nhìn anh: “Ha ha…… Chỉ cần lần sau để mẹ thấy con được ngủ trên giường thôi là mẹ đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”
Park Jongseong không nói lời nào nữa, hai tai đỏ bừng xách cơm rời khỏi nhà.
Hôm nay Yang Jungwon dậy từ rất sớm, vì gần đây cậu ăn ngủ rất tốt nên khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Park Jongseong nhìn cậu ăn sáng, hỏi: “Mẹ tôi nói, tối nay em quay xong thì nghỉ ngơi cho tốt, mai mẹ sẽ đưa em đi chăm sóc da, chậc, hai người ở bên nhau có phải có rất nhiều chủ đề chung để nói không?”
“Phải.”
Park Jongseong rút một tờ giấy ăn ra, thành thạo lau đi chút nước canh còn dính lại trên khoé miệng cậu.
Lúc chị Milla vào thấy cảnh này liền cảm thấy Jungwon nhà cô thật quá giỏi, có thể khiến tên thổ phỉ này trở nên dịu dàng như vậy, ngoài cậu ra chắc chẳng có ai nữa rồi.
Chị Milla cười ha hả: “Park tổng, anh.... lại đến tặng ấm áp đấy à?”
Nhạc Thính Phong hoàn toàn chẳng thấy ngượng ngùng gì,. anh ném giấy vào thùng rác: “Phải, là một ông chủ tốt thì phải như vậy thôi, lúc nào cũng phải quan tâm tới nhân viên của mình chứ.”
Chị Milla với Timon cùng trợn mắt một cái: Vậy anh cho chúng tôi chút ấm áp xem! Đúng là cái xã hội xấu xa chỉ biết coi trọng nhan sắc!
"Tôi tới công ty trước, Jun đã đặt khách sạn rồi, buổi tiệc đóng máy tối này của bên em là do cậu ta sắp xếp, nếu chiều nay ở công ty không có chuyện gì tôi sẽ tới đón em."
"Tôi không đồng ý có được không?"
Park Jongseong hất cằm: "Tất nhiên là không rồi, tôi nói là được, một nhân viên quèn như em ở trước mặt ông chủ, có chỗ cho em nói sao."
Mấy ngày nay, Park Jongseong vừa cường thế, ngang ngược, lại vừa tiến công an ủi vỗ về, anh luôn cố tình can dự vào cuộc sống của Yang Jungwon.
Sáng nào anh cũng tới, lúc tới trên tay còn mang theo bữa sáng mà Park phu nhân đã chuẩn bị.
Yang Jungwon có thể từ chối Park Jongseong, nhưng lại không thể từ chối sự ấm áp của Park phu nhân.
Cậu nghĩ chắc mình nhớ mẹ quá rồi, sự quan tâm mà Park phu nhân dành cho cậu khiến cậu có một cảm giác, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, mẹ cậu vẫn còn sống trên thế gian này.
Yang Jungwon không muốn từ bỏ chút mong ước xa vờ đó, cậu vẫn một mình vật lộn, khó khăn sống tiếp, niềm tin duy nhất của cậu chính là phải tiếp tục sống, chỉ có sống tiếp cậu mới có thể trả thù được.
Nhưng hai mẹ con nhà Park Jongseong lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu, khiến cậu không biết nên cự tuyệt họ thế nào.
Từ bài xích, giờ cậu lại ngày càng quen với sự gần gũi của anh, Yang Jungwon rất sợ, cậu sợ có một ngày nào đó khi cậu không thể khống chế nổi bản thân nữa, ngày đó sẽ trở thành ngày tuyên án tử hình của cậu.
Park Jongseong rời đi, chị Milla liền xáp tới bên cạnh Yang Jungwon nói: "Jungwon cố lên, em đúng là tuyển thủ chuyên nghiệp duy nhất của công ty chúng ta đấy, hạ gục Park Jongseong rồi được gả vào gia đình giàu có, bước tới đỉnh cao của cuộc đời, còn đưa bọn chị cùng bay lên nữa chứ."
Yang Jungwon cười cười, không nói gì.
Chiều nay là cảnh quay cuối cùng, cảnh này là cảnh tai nạn xe ngay giữa đường, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều rất cẩn thận, nhưng cảnh quay thế này rất dễ xảy ra sự cố, cho nên trước khi quay phim đều phải kiểu tra vô cùng kĩ càng.
Yang Jungwon ngồi trong xe, khi sắp bị đâm, cuối cùng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, nam chính đã cứu được, xe bị nổ, tình yêu của hai người cuối cùng có một kết thúc viên mãn.
Cái kết mắc ói thế nhưng lại là kết thúc mà khán giả yêu thích nhất, hơn nữa đạo diễn cũng nói nếu như sau khi tung bộ phim này ra mà đạt được hiệu quả tốt thì sẽ quay phần hai, nhưng nếu thật sự như vậy thì phần sau sẽ quay cái gì nhỉ? Lời thoại của Yang Jungwon rất ít, cậu đợi tới lúc kiểm tra xong đâu vào đấy, đạo diễn hô "bắt đầu".
Yang Jungwon không hiểu sao cậu cứ cảm thấy hôm nay có hơi hốt hoảng trong người không cách nào nhập tâm, tập trung tinh thần được.
Cậu nhìn đồng hồ, còn khoảng 30 phút nữa là quay phim rồi.
Tại trung tâm thành phố, có một người tới công ty luật của Lee Heeseung, trông vẻ mặt của cô ta khá gấp gáp cùng lo lắng.
"Tôi muốn tìm luật sư Lee, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần gặp anh ấy."
Em gái tiếp tân lắc đầu: "Không được chị ơi, luật sự Lee hiện tại rất bận, không có hẹn trước thì không thể gặp được."
"Nhưng tôi có chuyện quan trọng thật, liên quan đến mạng người đấy, phiền cô có thể gọi hộ tôi một cuộc điện thoại được không, cô nói với anh ấy là tôi có chuyện quan trọng cần tìm anh ấy, có liên quan tới Yang Jungwon, giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm."
"Vậy được, để tôi gọi điện thoại hỏi xem." Dập máy, em gái tiếp tân nói: "Mời chị đi theo tôi."
Lee Heeseung nhìn người vừa bước vào, nhất thời anh nhíu mày lại, chán ghét nói: "Sao lại là cô?"
Yang Somin bất an cứ xoắn hai tay vào nhau, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ lựng lên, tóc tai lộn xộn, chắc lúc chạy tới đây cũng rất vội, cô ta nói: "Anh Lee, thật xin lỗi vì tôi thật sự không biết nên tìm ai nên chỉ có thể tới đây tìm anh."
"Cô nói Jungwon đang gặp nguy hiểm, cậu ấy làm sao mà nguy hiểm?"
Yang Somin cắn môi, hai mắt đỏ lên: "Cậu ấy.... chiều nay cậu ấy phải quay một cảnh tai nạn xe, chiếc xe đó, bị.... bị người khác giở trò rồi......."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro