Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

129

Sang Hoon đau tới nỗi run rẩy cả người, bà ta muốn bò dậy nhưng đầu gối và cánh tay đều đau đến nỗi không vựng dậy được.

Bà ta gào lên: "Cút ra......."

Yang Jungwon chậc chậc, thở dài: "Tôi với dì khó khăn lắm mới gặp được nhau, cút sớm thế làm gì? Phải nói chuyện với nhau đã chứ, dì nói có phải không?"

"Cậu làm rơi kính rồi kìa." Bỗng có một âm thanh vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói lạnh lùng, như thể có ai đó nhét một viên đá lạnh vào người, cậu có thể cảm nhận được luồng khí lạnh ập tới trong phút chốc, nhưng không phải cảm giác mát lạnh, mà chỉ có cái lạnh buốt thôi! Cục đá đó như dán trên người cậu, lạnh thấu xương.

Yang Jungwon thấy một đôi giày da thủ công tinh tế màu đen bước tới, cặp chân dài thẳng tắp, trong đầu Yang Jungwon chỉ nghĩ, cao, cao gầy, cuối cùng nhìn ngược ánh sáng, cậu thấy được gương mặt người ấy, Yang Jungwon bất ngờ vô cùng.

Đây là chủ nhân của đôi mắt trong chiếc xe kia, người này rất trẻ và đẹp! Nhưng luôn khiến người ta cảm thấy một sự u ám sa đọa.

Sắc mặt gã tai tái, nhìn như bị bệnh, ngũ quan âm nhu, môi đỏ, hai má gầy yếu, đeo một chiếc kính không gọng, nhã nhặn, đẹp một cách tà ác, anh ta không cần trang điểm, chỉ cần đội một bộ tóc giả lên cũng có thể khiến người khác hiểu lầm đó là một mỹ nữ tuyệt sắc.

Nhìn thấy người này, Yang Jungwon bỗng cảm thấy như có một mối nguy hiểm không tên ập tới, gã như một con thú lớn đang ẩn trốn trong bóng đêm rình rập cậu, rất đáng sợ.

Bỗng có người ôm lấy vai Yang Jungwon, một giọng vang lên: "Anh Jeongmin, nhiều năm rồi không gặp!"

Nghe thấy giọng Park Jongseong, trong phút chốc Yang Jungwon bỗng cảm thấy ấm áp đến lạ kì, sự nguy hiểm kia cũng dần lui bước.

Yang Jungwon nhẹ thở phào một hơi, thật ra....... đúng là cậu ỷ lại vào Park Jongseong nhiều hơn cậu tưởng thật.

Cánh môi phớt hồng của Sang Jeongmin thản nhiên nói: "Đúng là lâu lắm rồi không gặp, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được anh Park ở đây."

Park Jongseong cười nói: "Đời người có nơi nào là không gặp được nhau đâu, chẳng phải thế sao?"

Sang Hoon đang bị bỏ mặc dưới đất kêu lên thảm thiết: "Jeongmin, Jeongmin...... Mau lên, bảo thằng khốn này đứng lên đi.... tay tôi...... sắp gãy rồi.........."

Park Jongseong vờ như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sang Hoon, anh dẫm một phát lên cổ tay bà ta, thản nhiên đáp: "Mấy năm nay anh Jeongmin đây không ở Seoul, đúng là bớt được bao chuyện hay ho."

Ánh mắt Sang Jeongmin quét qua Yang Jungwon: "Tôi tin là sau này sẽ dần dần có nhiều lên thôi."

"Nói cũng phải!"

Khóe miệng Sang Jeongmin khẽ nhếch lên, tựa như đang cười: "Cảm phiền cậu Yang đây có thể dịch chân ra một chút được không?"

Yang Jungwon không nhúc nhích, cậu cúi đầu nhìn Sang Hoon đang toát hết mồ hôi vì đau đớn, lúc này mới tỏ ra kinh ngạc: "Xin lỗi, giẫm lên tay bà mất rồi, sao nãy tôi lại không thấy nhỉ, dì Sang cũng chẳng chịu nói gì cả."

Sang Hoon nghiến răng chửi thề: "Sớm muộn gì tao cũng cho mày chết nhục chết nhã..."

"Dì Sang, đừng dọa tôi như vậy, tôi sợ lắm."

Sắc mặt Park Jongseong trầm xuống: "Yang phu nhân, hình như bà có gì đó hiểu lầm người của tôi thì phải, nếu bà thật sự giết cậu ấy, tôi sẽ không vui đâu."

"Park thái tử, loại người đê tiện tâm địa hiểm ác này cậu phải nhìn cho rõ, nó…nó kinh khủng lắm đấy........"

Yang Jungwon cười nói: "Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, có người lại thích người có tâm địa độc ác như tôi đấy, bà nói nói xem tôi phải làm sao bây giờ? Nhiều người thích tôi vậy lắm."

Park Jongseong gật đầu: "Không sai, tôi thích em như vậy đấy!"

Anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cậu: "Ngoan, bên ngoài nóng lắm, em phơi nắng đỏ hết cả mặt lên rồi, lên xe đợi tôi, rồi chúng ta cùng về."

"Được thôi!"

Yang Jungwon quay về phía xe Park Jongseong.

Sang Hoon cũng vật lộn bò dậy, khập khiễng đi về phía xe nhà họ Sang.

Dưới ánh nắng chói chang, chỉ còn có Park Jongseong và Sang Jeongmin.

Hai người như sự va chạm giữa ngày và đêm, Park Jongseong đứng dưới ánh nắng thì chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời, nhưng Sang Jeongmin đứng đó lại như một tấm màn đen mà ánh sáng không thể rọi qua! Sang Jeongmin từ tốn nói: "Không ngờ gu nuôi "thú cưng" của anh Park đây cũng đặc biệt vậy đấy."

Park Jongseong nhếch miệng: "Không, đó không phải "thú cưng", mà là người yêu tôi!"

Sang Jeongmin ngược lại cảm thấy có phần kinh ngạc: "Người - Yêu - Sao......."

Park Jongseong hất cằm: "Phải."

"Sợ là chị gái tôi với người yêu anh có chút hiểu lầm, nói cho cùng thì họ hàng với nhau cả, hôm khác chúng ta ngồi đâu đó nói chuyện để giải quyết rõ mối hiểu lầm này luôn đi.”

Park Jongseong cười lạnh trong lòng, hiểu lầm? Hiểu lầm giết cả mẹ nhà người ta, đúng là hiểu lầm lớn thật!

"Tôi nghĩ đây chắc cũng chẳng phải hiểu lầm đâu, cậu ấy muốn làm gì tôi cũng không quản được, nên chỉ có thể giúp cậu ấy thôi."

Park Jongseong nói vậy rõ ràng là muốn nói thẳng ra là chuyện của Yang Jungwon đều sẽ do anh quản, bất kể bên nhà họ Sang có thái độ gì, anh cũng sẽ không thay đổi.

Sang Jeongmin vẫn rất thản nhiên: "Anh Park đây đúng là thay đổi nhiều rồi, hôm nay tôi còn có việc, ngày khác lại gặp nhé."

Park Jongseong: "Được, hôm khác gặp."

Hai người đi về phía xe mình, Park Jongseong đi được vài bước lại ngoảnh lại, cúi xuống nhặt kính của Yang Jungwon lên.

Park Jongseong lên xe, đóng cửa.

Yang Jungwon nhìn chiếc Bentley đang rời đi, hỏi: "Người đó là ai vậy? Tôi cảm thấy.... gã đó rất nguy hiểm."

Park Jongseong vốn hơi phiền muộn, nhưng anh vẫn nở nụ cười, vươn tay véo mặt Yang Jungwon: "Mắt nhìn người của em cũng hoạt động tốt phết đấy, gã đó là kẻ điên nhất của nhà họ Sang, là em họ nhỏ nhất của Sang Hoon - Sang Jeongmin!"

"Sang Jeongmin...... Tôi..... hình như từng nghe tới cái tên này."

"Nói thế nào nhỉ, anh ta là một kẻ rất phức tạp, rất u ám, cũng rất bỉ ổi."

"Anh quen anh ta sao?"

Park Jongseong khởi động xe, "Khụ...... Trước đây, hồi còn trẻ tôi chơi ngông lắm lắm, còn cố tình lái xe đâm vào xe anh ta mấy lần."

Yang Jungwon vê cằm hỏi: "Vậy hai người..... tính ra cũng là có thù với nhau nhỉ?"

"Nói có thì có, không có thì không có, cái gã đó từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, thuốc bất ly thân, người như anh ta sau trưởng thành rồi sẽ là một người đa sầu đa cảm, hoặc tâm lý vặn vẹo, rất dễ nhận ra, anh ta  là loại người thứ hai, sau này gặp anh ta, em phải cẩn thận chút."

Yang Jungwon gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."

Bản năng phản xạ với nguy hiểm nói với cậu, Sang Jeongmin thật sự là một kẻ rất đáng sợ.

"Anh nói xem, Sang Hoon liệu có phản bội lại Yang Junghoon không?"

"Em không phải lo, kể cả không phản bội thì cũng sẽ không hợp tác, nhà họ Sang đã hoàn toàn vứt bỏ Yang Junghoon rồi, bằng không khi ông ta cần 350 tỷ  tại sao lại không tới tìm nhà họ Sang mà phải tới tìm em? Có vẻ như ngay từ đầu Sang gia đã không coi trọng ông ta rồi, càng sẽ không ra tay giúp đỡ ông ta."

Yang Jungwon gật đầu: "Anh nói phải, trước đây mỗi dịp lễ tết, Yang Junghoon lần nào từ nhà họ Sang trở về sắc mặt cũng rất kém."

Park Jongseong nhếch miệng cười, tâm trạng anh tốt vô cùng, Yang Jungwon bất giác đã học được cách bắt đầu thảo luận với anh những chuyện này rồi, cậu đã học được cách trưng cầu ý kiến và kiểm tra tính chính xác của những thông tin đó, thật ra có vẻ như cậu cũng đã bắt đầu dựa vào anh, tin tưởng anh rồi.

Lái xe tầm 20 phút, Park Jongseong đỗ xe lại bên đường, "Em đợi tôi một chút."

"Anh đi đâu vậy?"

Park Jongseong không trả lời cậu, anh xuống xe băng qua đường, tới hiệu thuốc đối diện.

Vài phút sau anh chạy lại, xách một chiếc túi nilon.

Mở cửa, Park Jongseong bước lên xe, hơi nóng từ bên ngoài ập vào: "Đưa cánh tay đây."

Yang Jungwon ngẩn ra: "A?"

"Cánh tay......" Park Jongseong thấy Yang Jungwon nhấc tay phải lên, anh cười nói: "Tay trái! Em bị phơi nắng tới ngớ người luôn rồi à?"

Park Jongseong vặn nắp cồn, đổ vào hai miếng bông, thấm đẫm: "Hơi đau, em cố chịu một chút."

Cánh tay Yang Jungwon bị Sang Hoon cào một vết thương dài, tuy vết thương không sâu, nhưng nhìn rất nhức mắt, vệt máu khô bám vào vết thương, Park Jongseong cẩn thận lau sạch, anh lấy hai miếng băng ego ra dán cho cậu.

"Mụ già đó ở trại tạm giữ lâu như vậy, có quỷ mới biết mụ ta có được tắm rửa tử tế không, không biết móng tay bà ta có bao nhiêu vi khuẩn, cứ xử lí qua thế này đã, về tôi đưa em vào viện tiêm phòng."

Thật ra Yang Jungwon không hề cảm thấy đau, nhưng ngược lại Park Jongseong lại làm quá sự việc lên.

Yang Jungwon coi như không có chuyện gì, cậu nói: "Không cần làm quá lên thế đâu, những vết thương nhỏ thế này không cần phải xử lí."

"Để lại sẹo cũng kệ sao?"

"Làm gì có ai không có sẹo trên người đâu."

"Nhưng nhìn thấy tôi khó chịu."

Yang Jungwon hơi run lên, cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Park Jongseong, ánh mắt anh đen nhánh, sâu thẳm, khiến cậu chợt nghĩ tới Sang Jeongmin, nhưng ánh mắt Park Jongseong khi nhìn cậu, quả thật rất ấm áp, thậm chí cậu có thể cảm nhận được...... một chút gì đó gọi là yêu chiều.

Park Jongseong vươn tay ra ôm lấy gáy Yang Jungwon, anh đè xuống hôn lên môi cậu.

Giữa hè trời nóng hừng hực, người bên đường vội vàng bước đi, môi Park Jongseong mềm mại, ấm áp, Yang Jungwon nghĩ có lẽ cậu thật sự không bài xích nụ hôn của anh.

Park Jongseong buông Yang Jungwon ra, ngón cái vuốt ve má cậu: "Tôi không muốn thấy em bị thương, cũng không muốn thấy em buồn, càng không muốn thấy em khóc... Tôi muốn khiến em cười, em nói xem.......tôi phải làm thế nào đây?"

Yang Jungwon muốn cười, nhưng cậu động động khóe môi, lại không thể cười nổi: "Tôi........ Tôi ổn mà!"

Cậu rất ít khi khóc, càng lớn cậu càng không cảm nhận được cái gọi là buồn, là tổn thương và hình như cậu cũng không biết đau là như thế nào nữa, cậu đang đi về hướng sức mạnh vô địch.

Vốn dĩ Yang Jungwon cảm thấy chỉ cần có thể sống, những điều này đối với cậu mà nói thì đều chẳng đáng là gì, nhưng bỗng có người nói "tôi không muốn thấy em như vậy" và muốn thấy cậu cười.

Vỏ bọc cứng rắn của cậu lại bị đả kích thêm một lần nữa.

Bỗng có người gõ cửa, bầu không khí khó xử giữa hai người liền tan biến, Park Jongseong nhíu mày hạ cửa xuống, thấy có một viên cảnh sát đứng ngoài, đưa cho anh một mẩu giấy: "Đỗ xe trái quy định, cảnh cáo một lần, phạt 200......"

Anh cảnh sát mặt đen nhánh kia ngẩng đầu liền thấy Park Jongseong, ồ, đây chẳng phải là tên nhà giàu tối qua ở trên đồn kiêu căng nói nhà tôi nhiều xe, tôi để cậu ấy mỗi ngày đâm một cái sao? "Sao lại là các người, hôm qua mới xảy ra chuyện, hôm nay lại trái quy định tiếp, trừ hai điểm."

Park Jongseong: "........"

Yang Jungwon vươn tay kéo lấy Park Jongseong đang sắp nổi cáu, anh cảnh sát không làm sai, theo quy định của pháp luật thì họ mới là người phạm lỗi, nên bị phạt, cậu lấy 200 ra nộp cho anh cảnh sát.

Anh cảnh sát nhận tiền: "Có tiền cũng đừng có đốt như vậy, mau lái xe đi đi."

Yang Jungwon tóm lấy tay Park Jongseong: "Được rồi, đi thôi."

Park Jongseong khởi động xe, anh nhấn ga lao đi.

Sắc mặt anh có chút không vui, "Quay xong bộ phim này em nghỉ ngơi một thời gian đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro