Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

119

Cơn gió đêm hiu hiu thổi, ánh sáng trong chòi mờ ảo, làn da của Yang Jungwon trắng như tuyết, tựa như có thể phát ra ánh sáng yếu ớt, cậu cười lên rất đẹp, ngũ quan nhu hòa.

Nhưng rõ ràng cậu cười đẹp như vậy, Yang Junghoon lại cảm thấy sau lưng như có một luồng khí lạnh, giống như bị một con rắn trườn lên người vậy.

Đứa con này còn đáng sợ hơn cả ba năm trước, khi nó cười, dường như che giấu tất cả nỗi căm hận, vẫn điên cuồng như xưa, nhưng hiện tại đã không để bất cứ ai nhìn ra.

Yang Junghoon sắc mặt tái nhợt: "Jungwon, con..... đừng đùa nữa, nhảy từ 28 tầng xuống, sẽ...... chết đấy."

Yang Jungwon gật đầu: "Tất nhiên rồi, không chết tôi bảo ông nhảy làm gì? Ông phải biết, năm đó mẹ tôi nhảy từ tầng 7 xuống còn chết huống hồ là tầng 28, ông có nhớ khi bà rơi xuống đất không, khi đó bà vẫn còn thở, hai mắt mở to, miệng thì hộc máu, cánh tay, chân đều gãy nát, thảm đến thế nào......"

Đã làm kẻ trộm thì ắt sẽ thấy chột dạ, Yang Jungwon từ từ nói, trong đầu Yang Junghoon căn bản không khống chế được lại nhớ tới dáng vẻ khi vợ cũ chết, khi đó ông ta cũng ở hiện trường, ông biết vợ cũ chết rất thảm, bao nhiêu năm nay ông ta vẫn luôn cố gắng để quên đi.

Nhưng lúc này nghe Yang Jungwon chầm chậm nói ra những cảnh máu me đó khiến Yang Junghoon cảm thấy xung quanh như có từng trận gió lạnh thổi tới, đêm mùa hạ, mà ông ta không cảm thấy nóng bức chút nào.

Yang Jungwon cười lạnh: "Ông xem, mẹ tôi đang ở đằng sau nhìn ông kìa?"

Yang Junghoon sợ tới mức quay phắt lại, cơ thể không khống chế được mà run lên, phía sau lưng ông ta đen như mực, không có gì hết, rõ ràng ông ta biết Yang Jungwon đang lừa ông ta, nhưng dường như ông ta vẫn cảm thấy phía sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình thật, khiến ông ta sởn hết cả tóc gáy.

Yang Junghoon run run nói: "Jungwon, xin lỗi, là ba có lỗi với con, có lỗi với mẹ của con, năm ấy đều là do Sang Hoon và người nhà bà ấy ép ba, ba cũng không còn cách nào khác, khi ấy ba chỉ là một tên nhóc xa quê chân ướt chân ráo bước vào thành phố mà thôi. Nhưng, nhà họ Sang thì không như vậy, gia đình họ có xã hội đen đứng sau, bọn họ ép ba, ba thật sự bất đắc dĩ bị ép buộc thôi........"

Khóe miệng Yang Jungwon nhếch lên một nụ cười nhạt, cậu ngồi đó trông như một bức tranh mỹ nhân, cậu gật đầu: "Phải, nghe thì thấy ông cũng vô tội lắm, bị ép bỏ rơi vợ con, trơ mắt nhìn vợ mình chết, còn ngủ chung giường với kẻ thù rồi sinh con đẻ cái, ông phải....... ngậm bồ hòn làm ngọt, thật đúng là không dễ dàng gì."

Yang Junghoon mừng thầm trong lòng, gật đầu lia lịa: "Phải, phải, ba sống thật không dễ dàng gì....."

Yang Jungwon cười tít mắt nói: "Thế nên, ông càng nên chết đi, đàn ông mà vô dụng như ông thì còn sống để làm gì nữa?"

Nụ cười của Yang Jungwon khiến Yang Junghoon sởn hết gai ốc, nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ, ông ta cắn răng nói: "Jungwon, ba là ba của con, có thế nào thì ba cũng vẫn là ba ruột của con, con đừng hận ba nữa, mẹ con đã mất nhiều năm như thế rồi, ba cũng đã xin lỗi con, con còn muốn ghi hận ba cho tới khi nào nữa đây?"

"Tùy tiện buông một câu xin lỗi là có thể xóa đi tội danh giết người sao, ba à........... Mạng của ông, quý thật đấy."

Từ trước tới giờ Yang Jungwon vẫn luôn biết Yang Junghoon sống ích kỉ như thế nào, trong mắt người đàn ông này không có người thân, không có cha con, không có vợ chồng, chỉ cần ai có lợi với ông ta, ông ta sẽ trơ mặt nịnh bợ, ai cản đường của ông ta, ông ta sẽ diệt trừ không chút lưu tình.

"Jungwon, mẹ con đã chết là sự thật không thể thay đổi, dù cho con có muốn trả thù cũng không nên tìm ba, con phải tìm Sang Hoon và gia đình họ Sang mới phải, ba là ba đẻ của con, ba là người thân nhất với con trên thế gian này, con không còn mẹ, chẳng lẽ con còn muốn mất cả ba sao?"

Yang Junghoon cuống lên, Yang Jungwon giờ nhìn thấy mặt mũi ông ta thôi là cảm giác ghê tởm.

"Có một điểm, thật ra tôi cũng rất giống ông, đó là tôi cũng đê tiện vô liêm sỉ, tôi từng nói với ông, từng người trong số các người, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, ba ruột thì làm sao, đợi tới lúc tôi ra tay đối phó với ông, tôi sẽ khiến ông chết thảm như mẹ của tôi vậy."

Yang Jungwon đứng lên: "Mục đích tới đây của ông ngày hôm nay tôi không có hứng nghe, tôi cũng sẽ không giúp ông đâu, mau cút đi, đừng để tôi nhìn thấy ông nữa."

Yang Junghoon thấy cậu sắp đi, vội nói: "Con thông đồng với Kang Jihuyn, con tưởng ba thật sự không có chút chứng cứ nào sao? Con đã để ba rơi vào cảnh không một xu dính túi, con còn muốn thế nào nữa, ba nghĩ con là con ba nên mới không giao cho cảnh sát, con đừng có mà quá quắt."

Yang Jungwon cười khinh bỉ: "Có chứng cứ thì ông cứ giao cho cảnh sát đi, đây cũng đâu phải lần đầu tiên ông đưa cảnh sát tới bắt tôi."

"Chúng ta làm một cuộc giao dịch, con giúp ba một việc, ba sẽ đưa bằng chứng cho con."

"Không hứng thú........"

"Yang Somin muốn đối phó với con, con cũng không có hứng thú muốn biết sao?"

Yang Jungwon từ từ quay lại: "Nói nghe xem."

"Con khốn Kang Jihuyn cuốn hết tiền của công ty ba đi, cục công thương tới kiểm tra các khoản mục của công ty, ba.........."

Yang Jungwon ngắt lời ông: "Bao nhiêu tiền?"

"Ba trăm … năm mươi… tỷ"

"Tôi thật không ngờ ông lại có bản lĩnh thế đấy, dám tham nhũng những 350 tỷ, Kang Jihuyn nhiều nhất cũng chỉ ôm mất 140 tỷ, Yang Junghoon, ông thật sự khiến tôi phải nhìn ông bằng cặp mắt khác đấy."

Yang Junghoon cuống quá, không còn cách nào mới tới tìm Yang Jungwon, 350 tỷ là một khoản tiền cực lớn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngoài Park Jongseong ra, không có ai có thể móc ra được, ông ta nói: "Ba biết con với thái tử Park Thị có quan hệ thân thiết với nhau, chút tiền này với cậu ta mà nói cũng không tính là gì, ba sẽ nói cho con biết Yang Somin muốn đối phó thế nào với con."

Yang Jungwon khinh bỉ: "350 tỷ mà ông lấy cái thứ vớ vẩn này ra đổi, chẳng phải ít quá rồi sao? Không đủ lợi thế mà dám tới tìm tôi, tôi thấy ông tới tìm chết thì đúng hơn đấy."

"Con còn muốn gì nữa, muốn gì ba cũng đều có thể đồng ý với con." Yang Junghoon đã bị dồn vào đường cùng, giờ Yang Jungwon là hi vọng duy nhất của ông ta.

Yang Jungwon đảo mắt: "Muốn tôi giúp ông cũng không phải không được, ông đồng ý với tôi mấy điều kiện, tôi sẽ giúp ông."

"Con nói, con nói đi........"

Yang Jungwon đập chết một con muỗi: "Nghe nói gần đây tinh thần của Yang Minhee thất thường, ở nhà thì đập đồ đạc, gào thét, thân là em trai, tôi cũng rất quan tâm tới cô ta, có bệnh thì phải chữa, nghe nói bệnh viện tâm thần ở Seoul cũng được lắm, đưa cô ta tới đó đi."

"Chuyện này........ Jungwon, nó...... nó tốt xấu gì........... cũng là chị em với con........."

"Sao, không nỡ à? Vậy cũng chẳng còn gì để nói nữa." Yang Jungwon quay người muốn đi.

Yang Junghoon cắn rằng: "Được, được, ba đồng ý với con."

Yang Jungwon cười lạnh, Yang Junghoon chính là loại người như vậy, chỉ cần ông ta sống thì dù có là con, lúc nào cũng có thể thành vật hi sinh của ông ta.

Yang Jungwon giơ ngón thứ hai lên: "Nghe nói, Sang Hoon........ sắp được nộp tiền bảo lãnh rồi."

"Con muốn làm gì?"

Yang Jungwon khẽ nói: "Nếu cục công thương tra ra việc ông tham ô khoản tiền lên tới 350 tỷ, hơn nữa ông lại không có khả năng hoàn trả, ông nói xem có phải ông sẽ phải ngồi tù ít nhất là 20 năm không, ông từng này tuổi rồi mà còn ngồi tù, tới lúc ra chẳng phải chỉ còn có nắm xương tàn thôi sao?"

"Con nói đi......."

Yang Jungwon thản nhiên cười: "Một mạng đổi một mạng, ông muốn sống thì lấy mạng của Sang Hoon ra mà đổi lấy mạng của ông."

Yang Junghoon bỗng trợn tròn mắt, đầy sợ hãi: "Con..... Con muốn ba giết Sang Hoon?"

Yang Jungwon cười nhạt: "Tôi có nói gì đâu, là tự ông nói đấy chứ, nếu không làm thì tự ông nghĩ cách đi, tôi cũng không cưỡng ép ông."

Yang Junghoon lập tức lắc đầu: "Không được, không được, ba không thể giết người...... Người nhà họ Sang đáng sợ thế nào con không biết đâu, bọn họ sẽ không tha cho ba đâu, hai ngày nữa Sang Hoon sẽ được bảo lãnh ra ngoài, ba không có cách nào ra tay được cả."

Yang Jungwon nở nụ cười xinh đẹp: "Người ông giết còn ít à? Làm điếm, bán thân một lần với mười lần có khác gì nhau không? Tội danh giết người, giết một người hay giết một trăm người thì tội danh cũng như nhau cả thôi."

Yang Junghoon xanh cả mặt: "Mày...... mày...... mày là muốn thấy tao và Sang Hoon cắn xé lẫn nhau, đồ bụng dạ hiểm ác khó lường....."

Yang Jungwon nhún vai: "Ông không cắn cũng được mà? Tôi cũng đâu có ép ông đâu, làm hay không làm, quyền chủ động đều ở ông hết."

Yang Jungwon muốn thấy Yang Junghoon và Sang Hoon cắn xé nhau, năm đó hai người thông đồng để giết mẹ cậu, giờ cậu có cơ hội thấy họ tàn sát lẫn nhau rồi, tại sao không tận dụng cơ hội tốt như vậy chứ, bỏ lỡ là tiếc lắm.

Yang Junghoon đang đấu tranh, Yang Jungwon đưa ra yêu cầu này với ông ta mà nói, dường như không thể hoàn thành được, nhưng 350 tỷ, nếu Yang Jungwon không chịu tìm Park Jongseong giúp, vậy kết cục duy nhất của ông ta chỉ có thể là ngồi tù thôi.

Như Yang Jungwon nói, ông ta tuổi này rồi mà còn ngồi tù, lúc ra chỉ có thể là một nắm xương tàn.

Yang Jungwon lười nhác nói: "Là mạng của ông quan trọng hay mạng của Sang Hoon quan trọng, tự ông cân nhắc kĩ càng đi, tôi không có thời gian để mà nghĩ cho ông đâu, nếu như ông không đồng ý, vậy thì thôi, tối nay, coi như tôi chưa nói gì, tôi cũng không nghe thấy gì hết, chúng ta xem như cũng không gặp mặt.”

Thấy Yang Jungwon đi ra khỏi chòi, Yang Junghoon nhịn không được gọi giật cậu lại.

Yang Junghoon run rẩy nói: "Con đợi đã......... Ba....... Ba....... Ba đồng ý với con, nhưng con phải giúp ba qua ải này đã, ba ngày sau cục công thương sẽ tới kiểm tra, trước ngày này, con nhất định phải đưa tiền cho ba.

"Ông đang ra lệnh cho tôi đấy à, ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Ông xem tôi là nít ranh ba tuổi chắc? Tôi mượn tiền giúp ông vượt khó, ông cũng có thể ngoảnh đít không giữ lời hứa, nếu tôi tin lời ông nói thì ba năm lăn lộn ở nước ngoài tôi sống uổng công rồi."

"Vậy con muốn thế nào?"

Yang Jungwon khẽ nói: "Để xem ba ngày nay ông có ra sức không, dư dật thời gian như thế, ông có thể khiến tôi hài lòng, tôi sẽ lập tự đưa tiền cho ông, nếu không, cuộc giao dịch này chỉ có thể hủy đi thôi."

"Không được, ba ngày quá ngắn."

"Tôi đã nói đến đây rồi, làm hay không là chuyện của ông." Yang Jungwon nhấc chân đi thẳng.

Yang Junghoon cắn răng, bất chấp: "Được, ba ngày thì ba ngày, nhưng ba cũng không thể dễ dàng tin con như vậy được, con chuyển trước cho ba 175 tỷ, ba phải thấy tiền mới ra tay."

Yang Jungwon mặt đầy khinh bỉ: "Chậc, thật đúng là........"

Yang Junghoon chính là một kẻ như vậy, trong mắt chỉ có tiền, Sang Hoon tốt xấu gì cũng là người vợ chung sống với ông ta hơn hai mươi năm, sinh con đẻ cái cho ông ta, vậy mà hiện tại, vì tiền, ông ta cũng có thể giết cả vợ mình.

"Vậy tôi chờ tin tốt của ông, tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng."

Đi được vài bước bỗng Yang Jungwon lại nghĩ tới một chuyện, cậu ngoảnh lại: "À phải rồi, còn Yang Somin nữa, sao tôi lại có thể quên mất bà cô này của mình được nhỉ, chẳng phải ông đang cần tiền sao? Tôi có một cách kiếm tiền rất nhanh, đợi cục công thương kiểm tra giấy tờ xong, ông có thể cầm khoản tiền này cao chạy xa bay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro