117
Yang Jungwon cười cười: "Lần này là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không như vậy nữa.........."
Chuyện tối qua đối với Yang Jungwon mà nói đúng là chuyện ngoài ý muốn, có trách, cũng phải trách cậu uống say không làm chủ được bản thân.
Một mình cô đơn lâu như vậy, thật ra cũng muốn tìm một chút an ủi, coi như là........tối qua cậu bị Park Jongseong kích thích vào thứ gì đó không biết tên đi.
Park phu nhân nhìn Yang Jungwon bị người ta tóm được tại giường mà vẫn bình tĩnh như vậy, dáng vẻ hoàn toàn bất cần, cũng chẳng màng ngay trước mặt mẹ đẻ của người ta mà nói cái gì đã ân ân ái ái.
Park phu nhân lặng lẽ thở dài, cậu trai này căn bản không hề nghĩ tới việc sẽ lấy con trai bà.
Một người như vậy giờ rất khó tìm, nghĩ mà xem, thật ra, một thân một mình lăn lộn kiếm sống bên ngoài thế này đã chẳng dễ dàng gì, thế mà con trai bà còn cứ quấy rầy người ta.
Park phu nhân nghĩ một hồi, dối lòng nói: "Chuyện này..... Chuyện này....... Cậu xem, con trai tôi cũng là thanh niên hiền lành tốt tính, cậu nói xem, bị cậu đè ra như thế thì cũng chẳng ra thể thống gì rồi....."
Yang Jungwon rót một cốc nước, cho thuốc vào miệng, uống nước nuốt xuống.
"Bác gái, bác cũng thấy rồi đấy, giờ con đang nuôi con trai nhà bác, đi chỗ nào anh ấy cũng phải bám dính lấy con, cơm ngày ba bữa cũng con lo, con có đè anh ấy ngủ một lần, cũng chỉ coi như gán nợ thôi."
Park phu nhân há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì.
Người ta nói cũng có lí mà phải không, bà thật không thể hiểu nổi, con trai bà bình thường phóng khoáng lắm, sao lần này lại keo kiệt bủn xỉn thế nhỉ? Hại bà phải xấu hổ trước mặt Yang Jungwon.
Yang Jungwon nhìn đồng hồ, đến lúc cậu phải đi rồi, cậu nghĩ một hồi lại mỉm cười, thẳng thắn nói với Park phu nhân: "Bác cứ yên tâm, không cần phải thăm dò con, con sẽ không quấn lấy con trai bác đâu, cũng không có ý muốn gả vào nhà họ Park, bác không cần phải phòng bị con, bác cứ thoải mái mà chọn con dâu.... Chỉ cần.... không phải Yang Somin là được, tất nhiên, bác cũng biết sức hút của con từ trước tới giờ rất lớn, nếu con trai bác cứ quấn lấy con không chịu buông thì con cũng hết cách phải không nào, con đi trước đây, hay bác cứ ở đây đợi con trai bác trước vậy nhé."
Park phu nhân kinh ngạc: "Aiz, cậu....... cậu đi đâu đấy?"
Bà muốn nói với cậu, ban nãy bà không phải có ý muốn thăm dò cậu đâu.
Yang Jungwon nói: "Con tới phim trường, phải đi quay phim rồi."
Muộn thế này rồi, bây giờ mới ló mặt tới chắc chắn đạo diễn sẽ làm thịt cậu cho mà xem.
Park phu nhân vội nói: "Nhưng cậu đã ăn uống gì đâu."
"Không ăn, con quen rồi, nếu bác đã tới thì cứ ngồi chơi nhé, nếu muốn tới đoàn làm phim xem quay phim thế nào thì bác tìm Timon, con đi trước đây."
Park phu nhân gọi Yang Jungwon lại: "Cậu đợi chút......."
"Bác còn chuyện gì sao?"
"Gì nhỉ..... tôi........ chuyện lần trước, khụ..... cảm ơn cậu. Cái này..... là để tặng cậu." Park phu nhân hơi ngại ngùng lấy một thứ từ trong túi ra đưa cho Yang Jungwon.
Yang Jungwon ngạc nhiên: "Không cần đâu, Park Jongseong đã cảm ơn con rồi."
Park phu nhân sờ sờ mũi: "Đó là nó tặng cậu, không phải tôi, dù sao thì tôi cũng tặng rồi, cậu....... cậu cần hay không tùy cậu...... tôi không thể nợ cậu nữa."
Yang Jungwon gói lại món quà cất vào túi: "Vậy được, cái này con nhận, cảm ơn bác."
Park phu nhân thấy Yang Jungwon ra khỏi cửa, nhịn không được lại buông một câu: "Thật ra, con trai tôi cũng không có tồi tệ lắm đâu, tuy có hơi mất nết, hơi xấu xa, nhưng.... ít nhất mặt mũi nhìn cũng vẫn chấp nhận được......"
Yang Jungwon vừa nghe thấy liền bật cười, chắc cậu chưa từng gặp ai đáng yêu như Park phu nhân mất.
Cậu quay lại, gật đầu: "Vâng, bác nói đúng.... đôi khi anh ấy....... đúng là cũng không tồi tệ lắm....."
"Aiz, vậy cậu......."
Yang Jungwon ngắt lời Park phu nhân: "Lời của bác thôi đừng nói ra, con là hạng người gì, mọi người đều biết, con với anh ấy chỉ chơi đùa với nhau thôi là được rồi, nếu tới với nhau thật...... Sợ rằng không ai chơi nổi nữa mất, cảm ơn bác........ đã không nhìn nhận con như những người khác."
"Cậu......."
"Con đi đây."
Park phu nhân nhìn Yang Jungwon ra ngoài, khẽ thở dài, thật ra, bà cũng rất mâu thuẫn, người này có trong lòng có chuyện, lại là chuyện trong gia đình, kì thực cũng không hợp với con trai bà, nhưng con trai bà lại thích người ta, hơn nữa........ bà, cũng không ghét cậu.
Có điều, cũng chẳng cần bà phải nhọc lòng, con nhà người ta căn bản không có suy nghĩ ấy.
Park phu nhân nhìn nhìn căn phòng của Yang Jungwon một lượt, đồ đạc không nhiều, còn có cả đồ của con trai bà nữa.
Park phu nhân bĩu môi, con trai bà là người thế nào bà còn không biết sao, một người kén cá chọn canh như nó, nhưng giờ lại vì Yang Jungwon mà ở một nơi như thế này, bị đuổi ra khỏi phòng bao nhiêu lần cũng không phát giận, điều này có nghĩa là gì đây, người sáng suốt ai chẳng nhìn ra, cũng chỉ có thằng con ngốc của bà, giờ vẫn còn đang mông lung thôi.
Thật ra nếu con trai bà có thể sống yên ổn, có thể hạnh phúc mỗi ngày thì cũng là chuyện tốt mà.
Yang Jungwon này, nhiều khi cũng rất tốt!
............
Park Jongseong trở lại chỉ thấy mỗi mẹ anh: "Mẹ, người đâu rồi?"
Park phu nhân đen mặt: "Mẹ không phải là người à?"
"Không phải, con nói cậu ấy cơ?"
"Tới phim trường rồi."
Park Jongseong đặt đồ anh vừa mua về xuống: "Mẹ, mẹ ăn chút gì trước đi, con tới phim trường một chuyến."
"Con tới làm gì?"
Park Jongseong còn chẳng buồn nghĩ mà trả lời luôn: "Đưa đồ ăn cho cậu ấy, mẹ không biết đâu, mấy ngày trước cậu ấy bị ngất, bác sĩ nói cậu ấy bị thiếu chất, lao động quá sức, còn bị đau dạ dày nghiêm trọng, cậu ấy không ăn sáng là không được, hôm nay nóng như vậy, con sợ cậu ấy không chịu nổi."
Park phu nhân kinh ngạc nhìn Park Jongseong, những lời quan tâm săn sóc này thốt ra từ miệng con trai bà, bà có một cảm giác xúc động không nói thành lời, con trai bà cuối cùng cũng học được cách không sống "ích kỉ" nữa rồi.
Từ nhỏ đã khuyết thiếu sự chăm sóc của người cha nên tính cách Park Jongseong lớn lên có chút nghiêng lệch. Sự khuyết thiếu tình thương cộng thêm được việc được tất cả mọi người tung hô bợ đỡ khiến sự lạnh lùng máu lạnh ăn sâu vào con người nó. Đặc biệt là hồi học cấp hai cấp ba, nghịch vô cùng, suốt ngày chỉ biết có đánh nhau. Sau này, lớn hơn một chút mới học được cách kiềm chế, nhưng có nhiều thứ từ tận sâu trong tâm khảm thì vẫn không thay đổi được, không biết quan tâm, cũng không biết thương xót người khác, nhưng giờ cuối cùng bà cũng có thể nhìn thấy ngày này rồi.
Park phu nhân khẽ nói: "Con trai, con có từng nghĩ tại sao con lại quan tâm tới thằng bé như vậy không, con nghĩ mà xem, thật lòng con muốn gì, nếu cứ mơ hồ mãi như thế, sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ đấy biết không."
Park Jongseong ngẩn ra, một lúc sau anh mới gật đầu: "Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ kĩ càng, mẹ về phòng mẹ nghỉ đi, phải rồi, cậu ấy.......... có nói gì với mẹ không?"
Mắt Park phu nhân sáng lên: "Không có gì, mẹ nói với thằng bé, con trai mẹ rất tốt, không bằng cứ xem xét thử xem, ờ, thằng bé có bảo lại là đôi lúc cũng thấy con rất được.”
Park phu nhân không có nói thật, bà nghĩ tốt nhất đừng quá đả kích con trai thì hơn, đâu thể nói với nó: "Con trai con không có cửa đâu, đừng tốn công vô ích nữa".
Park Jongseong nghi ngờ: "Thật á? Mẹ chắc là mẹ không lừa con chứ."
Park phu nhân "hừ" một tiếng: "Biến đi, mày nghĩ mẹ mày là người thế nào vậy."
"Mẹ đấy, chỉ cần bớt hố con một lần thôi là con đã cảm ơn trời đất lắm rồi." Park Jongseong cười cười, xách cơm đi.
Park phu nhân mắng một câu: "Thằng ranh......"
............
Buổi chiều, Yang Jungwon đang quay phim, Park phu nhân cùng Lee Miyeon tới phim trường tham quan.
Lee Miyeon thấy hóa trang của Yang Jungwon, kinh ngạc nói: "Oa....... Anh Jungwon đẹp quá, đẹp quá đi mất!"
Thế là cô liền móc điện thoại ra định chụp nhưng bị Timon chặn lại: "Không được, không chụp được đâu, đoàn làm phim chúng tôi có hiệp định bí mật, chưa tới thời gian tuyên truyền không thể tiết lộ bất cứ thứ gì, tôi lấy danh nghĩa người thân đưa mọi người vào đây, nếu bị đạo diễn biết được, chắc chắn sẽ đuổi tôi mất."
Lee Miyeon buông điện thoại xuống, vội nói: "Không chụp, không chụp đâu, thật đấy, mà tôi chụp xong không up, chỉ xem một mình thôi cũng không được sao."
Park phu nhân nhíu mày nói: "Miyeon, con đừng quấy, đây là quy định của đoàn làm phim......."
Lee Miyeon ngậm miệng gật đầu: "Con xin lỗi, bác gái, con tùy tiện quá."
Giữa giờ nghỉ, Yoon Jeonghan đi tới: "Chị, sao chị lại tới đây."
"Chị.... đi du lịch."
"Incheon thì có mấy nơi có thể ngắm nghía được đâu, tối em mời chị ăn cơm nhé."
Park phu nhân thật ra chẳng muốn nói chuyện với Yoon Jeonghan chút nào: "Không cần, không cần đâu, chú cứ bận việc của chú đi."
Yoon Jeonghan cười nói: "Bà nội ở nhà lúc nào cũng buồn chán, chị lúc nào đi chơi bài thì gọi bà theo với nhé."
Park phu nhân: "A, được."
"Phải rồi, hôm trước em có nói với bà, tết năm này em sẽ đưa cháu dâu về ra mắt, chị, chị thấy cậu ấy thế nào?" Yoon Jeonghan chỉ tay về phía Yang Jungwon.
Park phu nhân trợn tròn mắt, ai ya, mẹ nó, cuối cùng bà cũng hiểu tại sao con trai bà lại thù địch với Yoon Jeonghan rồi, tính chen chân với con trai bà à?
Park phu nhân nghiêm túc đánh giá một lượt, tỏ ra nghiêm túc nói: "Cậu trai đó hả, chị thấy cũng chẳng tốt đẹp gì, chú xem, trông diêm dúa lòe loẹt thế kia, nhìn cứ như một tiểu yêu tinh, nếu chú đưa cậu ấy về, bà nội chú tức tới tái phát bệnh tim thì sao, nhà có dòng dõi gia giáo như nhà chú, phải lấy thiên kim môn đăng hộ đối chứ, cậu trai này đẹp thì có đẹp, nhưng chắc chắn chú không qua được cửa bà nội với cha mẹ đâu."
Yoon Jeonghan vẫn cười, tao nhã lịch sự, kiên nhẫn nghe hết rồi nói: "Vậy sao? Nhưng......... Jongseong cũng đang theo đuổi cậu ấy? Chị có biết chuyện đó không?"
Park phu nhân gật đầu, nói: "Chuyện này tất nhiên là chị biết rồi, chú không biết đâu, sáng nay chị còn tóm được chúng nó tận giường kìa, chị già thế này rồi đúng là chịu không nổi, thanh niên trẻ bây giờ sống thoáng thật đấy, hai đứa nó nói, mấy tháng nữa không chừng còn có thể để chị lên chức bà nội luôn cơ........"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro