Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

113

Yang Jungwon đã nói toẹt ra như thế rồi, người có da mặt mỏng như Taeyeon sao còn mặt mũi mà đứng đây nữa, lập tức xoay người bỏ chạy, Yang Jungwon "hừ" một tiếng, như thế mà còn đòi làm đấng cứu thế.

Yang Jungwon chuyển mắt liếc nhìn khuôn mặt đã sưng vù như cái bánh bao của Daehyun, khẽ thở dài một hơi, thổi bay tóc mái: "Được rồi, đánh đến thế thôi, còn lại cho nợ, đợi đến hôm nào tôi vui vẻ lại đánh tiếp."

Timon tiến lên đè lại cánh tay máy móc đang tự vả vào mặt của Daehyun, hai mắt cô ta đã dại ra, không có chút tiêu cự nào.

Yang Jungwon đứng dậy, lạnh lùng liếc về phía Changmin dọa cô ta run người bước lùi về phía sau một bước.

Yang Jungwon cực kì xem thường, cái mặt hàng này đúng là không đáng để cậu ra tay.

Cậu nói với Daehyun: "Tâm tình anh hôm nay không được tốt, nhìn cô bị lợi dụng thảm hại như thế, cho cô một lời khuyên, nghe hay không tùy cô."

"Daehyun, về sau học khôn ra một chút, mẹ cô đẻ cô ra không phải để cho con đĩ khác đùa giỡn, sai bảo. Muốn đấu với một đứa khốn nạn như tôi, cô còn chưa có trình độ ấy đâu."

Nói rồi giơ tay ngoắc ngoắc Timon rời đi. Bỗng sau lưng vang lên âm thanh khàn khàn của Daehyun.

"Yang Jungwon, thù này tao nhớ kĩ, tao sẽ không để nó kết thúc như này đâu..."

Yang Jungwon không quay đầu lại cũng không dừng bước chân, chỉ nói một câu: "Tùy cô thôi, nhưng lần sau muốn tính kế tôi thì chơi trò nào cho ra trò một chút, chứ mấy trò vặt vãnh này chẳng dậy nổi hứng thú của tôi đâu."

Daehyun mang thù là chuyện tất nhiên, nếu đổi là Yang Jungwon, ai mà dám làm với cậu như vậy cậu sẽ giết cả nhà bọn họ.

Yang Jungwon đi xa, Changmin mới dám tiến lại gần Daehyun, nắm lấy tay cô ta, khóc tu tu nói: "Daehyun, xin lỗi... cô thế nào, có đau không? Đều là lỗi của tôi, xin lỗi... tôi không phải không muốn giúp cô, nhưng tôi sợ... tôi giúp cô, cô ta lại ra tay nặng hơn thì làm sao bây giờ?"

Changmin vừa khóc vừa lôi kéo, cứ như cô ta mới là người chịu tổn thương, hai mắt ầng ậc nước, sưng đỏ, nhìn cực kì đáng thương.

Trái ngược, khuôn mặt của Daehyun hoàn toàn chết lặng, quan sát thật kĩ Changmin, quả thật là bộ dạng khóc lóc khiến cho người khác phải đau lòng, phải thương tiếc.

"Đến bây giờ tôi mới nhìn ra, cô khi nào cũng thích bày ra bộ dạng yếu ớt nhu nhược cứ như ai ức hiếp cô vậy, tôi cứ nghĩ, tôi sẽ là người đứng ra bảo vệ cho cô để cô không cần phải khóc nữa, nhưng...giờ, người nên khóc không phải là tôi sao?"

"Daehyun, cô..." Tiếng khóc líu lo của Changmin im bặt. Daehyun hất tay của Changmin ra rời đi.

...

Timon giúp Yang Jungwon tháo dỡ trang phục trên người, cậu nói với Timon: "Cẩn thận một chút, coi chừng đâm tay."

"Oh, vâng?"

Yang Jungwon đưa tay cởi mái tóc giả trên đầu xuống, sờ soạng một hồi lôi ra 5,6 cái kim liền.

Chỗ tốt của đồ cổ trang chính là đây, búi tóc vừa cao vừa to cài một đống trang sức cũng chẳng si nhê gì nữa là vài cái kim bé tí, đâm vào là không thấy đâu hết.

"Anh... Anh, giỏi quá." Timon ngưỡng mộ, nhanh tay nhanh chân đem giấu mấy cái kim đi.

Lát sau, Changmin hai mắt sưng đỏ đi vào cùng với mấy cô diễn viên khác, bọn họ nhìn thấy Yang Jungwon liền im thin thít.

Changmin khẽ rụt cổ lại, giống như cô vợ nhỏ vừa bị mắng oan xong.

Yang Jungwon nhìn Changmin ngồi xuống vị trí của mình cầm lấy lọ nước tẩy trang, khẽ nhếch môi cười, món chính của hôm nay là - Salat thịt cay.

Cậu sao có thể buông tha dễ dàng cho con đĩ này được.

Timon không ngừng đảo mắt về phía Changmin, thấy cô ta rút ra một miếng bông tẩy trang rồi đổ dung dịch tẩy trang vào, sau đó dùng miếng bông đó lau mặt.

Không bao lâu, Changmin ôm mắt hét lên một tiếng đau đớn.

Yang Jungwon cười, chiêu này của cậu đúng là trò trẻ con, ban đầu cậu định gắn mấy cái kim lên ghế của Changmin nhưng sau nghĩ đi nghĩ lại lại thôi.

Chẳng lẽ chỉ vì mấy trò vặt vãnh của họ mà lại ra tay chỉnh chết bọn họ. Nếu như thế thì cô đã bị tóm lâu rồi.

Bỗng, Changmin ôm mặt rên rỉ: "Mắt...mắt của tôi..."

Mấy nữ diễn khác vội xông lên vây quanh Changmin: "Sao vậy, Changmin, cô làm sao thế?"

Changmin bị cay đến nỗi không mở mắt được: "Nước tẩy trang... đau quá... cay quá, nước tẩy trang hình như có cái gì đó."

Một cô diễn viên cầm chai nước tẩy trang lên ngửi: "Bị bỏ tinh chất ớt vào rồi."

Tất cả mọi người không hẹn mà cũng quay sang nhìn Yang Jungwon, ai ai cũng nghĩ ngoài Yang Jungwon ra không ai khác có thể làm trò này.

Tiếng kêu rên đau đớn của Changmin chợt chững lại một chút rồi gào thét to hơn.

"Mắt của tôi... liệu nó mù hay không... mắt của tôi, mọi người, xin mọi người cứu tôi... xin mọi người...."

Changmin khóc lóc thảm thiết, ai nghe cũng thấy đau lòng. Mọi người vây lại an ủi, có người nói: "Mau gọi cấp cứu, trước dùng nước lạnh rửa tạm đã..."

Đôi môi đỏ mọng của Yang Jungwon khẽ cong lên, cậu đưa tay ra, Timon đỡ cậu đứng dậy:

"Timon, thu dọn đồ đi hôm nay anh dẫn em đi ăn thịt xiên nướng."

Timon: "Ôi, tuyệt vời."

Thấy hai người định đi, giọng của Changmin lại càng to hơn, thảm thiết hơn: "Nếu mắt tôi không nhìn thấy nữa thì phải làm sao? Huhuhu... tôi còn chưa báo hiếu cho cha mẹ, giấc mơ của tôi còn chưa có hoàn thành... làm sao giờ, huhuhu...?"

Changmin khóc đúng là rất thảm thương, cuối cùng cũng có người nhịn không được mà gọi Yang Jungwon đứng lại.

"Yang Jungwon, cậu đợi đã... cậu... cậu cứ thế mà đi sao?"

Yang Jungwon dừng bước, đảo mắt nhìn người vừa nói, cô ta căng thẳng đỏ hết cả mắt, hai tay cũng phát run, rõ ràng là rất sợ Yang Jungwon nhưng vẫn muốn đòi công bằng cho Changmin.

Yang Jungwon gật gật đầu, đứa bé này, cũng được cho là có chút dũng khí. Cậu đảo mắt nhìn Changmin, một ánh mắt khinh bỉ: "Không cứ thế mà đi chẳng lẽ lại ở lại?"

"Cậu không có gì giải thích cho chuyện này sao?"

"Trò vui như vậy, có gì mà cần giải thích."

"Cậu không làm chuyện này thì cũng phải chứng minh sự trong sạch của mình chứ."

Yang Jungwon cười lớn: "Một đống người như vậy, cô lại chỉ chăm chăm vào tôi? Nghi ngờ tôi thì báo cảnh sát đi."

"Cậu... cậu... "

Yang Jungwon cười một cách xấu xa: "Tôi không làm, sao phải giải thích với mấy người, thanh giả tự thanh... nhưng... nếu là tôi làm thì tôi càng không có lí do gì để giải thích, ngược lại tôi ước gì có thể cay chết cô ta, như vậy trong lòng tôi mới vui vẻ."

Bỏ lại một câu nói cực kì ngạo mạn, Yang Jungwon dẫn Timon rời đi.

Cậu cũng chỉ cho Changmin một chút trừng phạt nho nhỏ thôi, con đĩ này nếu không phải là kẻ ngu, về sau có lẽ sẽ thành thật hơn.

Đi ra khỏi phim trường, Timon hai mắt phát sáng nhìn Yang Jungwon: "Anh, phố Nam vừa mới mở một quán nướng, đồ ở đấy ngon lắm anh, nhất là hải sản, ngon cực kì luôn..."

"Được, đến quán đó..."

Đang nói bỗng một chiếc Ferrari lao tới, dừng lại trước mặt Yang Jungwon và Timon, thiếu chút nữa thì đâm luôn vào hai người.

Timon sợ tới mức kêu lên một tiếng, lôi kéo Yang Jungwon lùi về phía sau.

Người trong xe còn chưa đi xuống, Yang Jungwon đã tức giận đá vào cửa xe: "Mẹ nó, có xe xịn thì giỏi lắm à... tí nữa thì đâm chết người còn không chịu xuống xin lỗi."

Cửa kính xe hạ xuống để lộ ra gương mặt điểm trai của Tony, động tác giơ tay đập cửa của Yang Jungwon dừng lại giữa không trung, khiếp sợ nhìn anh ta: "Sao lại là anh?" Không phải là đã đi rồi sao? Tony xoay người cầm theo một món đồ rồi đẩy cửa bước xuống.

Yang Jungwon liếc nhìn vào món đồ trong lồng ngực của anh ta, cả khuôn mặt bỗng cứng ngắc, mẹ nó... đó là một bó hoa hồng cực kì lớn.

Anh ta định làm cái trò gì vậy? Incheon nhiều người như vậy có ai mà không nhận ra anh ta đâu, quang minh chính đại xuất hiện như vậy ai chẳng tò mò, họ mà rút điện thoại ra chụp một tấm quăng lên mạng, thì...

Tony xuống xe nhìn thấy chiếc xe của mình bị Yang Jungwon đá cho lõm vào một miếng, miệng khẽ méo một chút.

Nhưng mà, anh đến để theo đuổi người ta nên cho qua mấy cái tiểu tiết này.

Tony cười nói: "Không phải người ta hay nói, con người khi ốm đau là lúc thời điểm phòng tuyến tâm lý yếu ớt nhất còn gì, anh đến thăm em để gia tăng lực tấn công, như vậy có khiến em có thêm hảo cảm đối với anh không?"

Tony lúc đầu đúng là muốn đi thẳng về luôn, nhưng, nghĩ lại đã đến đây rồi lại vì mấy lời của Park Jongseong mà cắp mông đi về thì không phải là phong cách của anh. Không dễ dàng gì mới gặp được người mình thích, không lẽ lại vì mấy lời ba hoa của Park Jongseong mà buông tay.

Trán Yang Jungwon khẽ giật giật: "Chậc... tôi vẫn cứ nghĩ chúng ta là anh em tốt của nhau cơ..."

Cậu còn chưa nói xong, Tony đã mở miệng: "Anh chạy một chuyến xa như vậy chỉ đển tặng hoa cho em, em cũng nên nể mặt mà nhận lấy nó chứ."

Nói rồi kín đáo đưa bó hoa cho Timon: "Timon, cầm lấy."

Timon còn chưa kịp ý thức được chuyện gì, trong lòng đã ôm một bó hoa hồng. Tony đặt hai tay lên bả vai của Yang Jungwon: "Đến giờ ăn cơm tối rồi, anh dẫn em đi ăn, anh biết minh tinh hay ăn kiêng giảm béo nhưng bác sĩ bảo em bị thiếu hụt dinh dưỡng, không cần phải học theo bọn họ làm gì."

Yang Jungwon: "Oh, đợi đã..."

Đang nói thì một chiếc xe đạp điện lao tới dừng ngay phía trước chiếc Ferrari, Yang Jungwon nhìn người vừa mới tới suýt thì phì cười, cái tên này lại chạy đến so chiêu đây.

Park Jongseong đặt đôi chân thon dài khiến người khác phải đố kị xuống mặt đất, ánh mắt di chuyển tới cánh tay đang đặt trên vai Yang Jungwon: "Muốn ăn cơm sao? Chỗ nào, trên người tôi không có tiền, hai người dẫn tôi đi ăn ké đi, Tony giàu có thế chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?"

Tony sửng sốt: "Ngài Park cứ đùa, anh vung tay một cái là có hơn trăm tỷ, mua công ty người khác cứ như đi mua đồ chơi, sao lại thiếu tiền ăn một bữa cơm chứ."

Park Jongseong lạnh nhạt nhìn Yang Jungwon: "Đương nhiên là thiếu rồi, còn thiếu một bữa cơm ăn cùng tình địch."

Yang Jungwon xoa xoa trán: "Ngậm miệng lại hết đi, bữa này, tôi mời, ai còn lảm nhảm nữa thì biến."

"Nói chuyện gì mà náo nhiệt thế, tôi tham gia với."

Giọng của Yoon Jeonghan bỗng thình lình vang lên, không ai biết anh ta xuất hiện từ lúc nào. Park Jongseong lạnh mặt nói: "Không được."

Yang Jungwon, hahaha, lần này lại náo nhiệt rồi đây, cậu gật gật đầu: "Chú, đi ăn thịt xiên nướng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro