Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

102

Park Jongseong trầm mặt xuống: "Mẹ, có phải Yang Jungwon không?"

Park phu nhân hừ một tiếng, gửi thẳng cho Park Jongseong một tấm ảnh, tấm ảnh đó là bà chụp trộm Lee Heeseung đang đứng đối diện với Yang Jungwon.

Park Jongseong thấy bức hình, suýt chút nữa thì đập nát cả điện thoại.

"Yang Jungwon, em được lắm, tôi vì em mà đấu đá với Tony sắp chảy sắp chảy cả máu, em thì giỏi rồi, dám quyến rũ Lee Heeseung sau lưng tôi, thật là......"

Sểnh ra một cái là tình địch mọc lên khắp nơi.

Park Jongseong thấy thật buồn bực, người ta theo đuổi một người thì dễ như trở bàn tay, sao anh lại khó khăn thế này nhỉ, tình địch thì cứ như măng mọc sau mưa, mọc khắp nơi khắp chốn.

Bên này còn đang phòng Tony, đằng kia Lee Heeseung đã tranh thủ cơ hội rồi.

Park Jongseong lạnh lùng hỏi: "Mẹ, mẹ gặp cậu ấy à."

"Phải......"

"Mẹ có nói chuyện với cậu ấy không?"

Park phu nhân xấu xa nói: "Sao mẹ phải nói với mày, mày chỉ cần biết Lee Heeseung đang gây sự chú ý với thằng bé là được rồi, có trông coi nổi không là việc của mày."

Park Jongseong cảm thấy có gì đó là lạ, anh hỏi: "Mẹ, sao hôm nay lại có lòng tốt thế, bình thường chẳng phải mẹ nói cứ nhắc tới cậu ấy là thấy phiền sao?"

"Mẹ mày thích đấy....... hừ.........."

Park phu nhân nói xong liền dập điện thoại.

Park Jongseong gọi lại, bà tắt máy, hai người đúng thật là mẹ con, gọi điện cho đối phương, nếu không nghe máy là kiểu gì cũng kiên trì gọi mãi mới thôi.

Park phu nhân tắt hẳn máy luôn: "Ai bảo mày cả ngày đều không nghe điện thoại của mẹ, xí....... Cho sốt ruột chết luôn."

..........

Kết quả, Park phu nhân vừa về đến nhà được một lúc, Park Jongseong cũng đã về tới nơi, vừa vào tới cửa anh đã gọi: "Mẹ........."

Park phu nhân trợn tròn mắt: "Hê, linh thật đấy, nếu mẹ không nói tới tiểu........ Yang Jungwon, thì mày cũng chẳng thèm về đúng không?"

Park phu nhân quen miệng gọi cậu là tiểu yêu tinh rồi, nhưng không biết tại sao nói được một nửa bà lại đổi lại.

Park Jongseong khoanh tay, nghi ngờ nhìn Park phu nhân: "Thường ngày lúc nào mẹ cũng tiểu yêu tinh này tiểu yêu tinh nọ cơ mà, sao hôm nay không gọi nữa?"

Park phu nhân sờ sờ lên mái tóc: "Có sao?"

Park Jongseong nhìn bà chằm chằm: "Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, hôm nay mẹ đã nói gì với Yang Jungwon?"

Park phu nhân nhìn ngó khắp nơi nhưng không nhìn Park Jongseong: "Chẳng nói gì hết."

Park Jongseong ngồi xuống ôm lấy vai bà: "Mẹ, mẹ không phải là người biết nói dối, nói nhanh, nói cho con biết đi, chẳng lẽ ngay đến cả con trai mẹ mà mẹ còn giấu, có ai như mẹ không hả?"

Park phu nhân gạt tay Park Jongseong ra: "Đã bảo không có gì rồi mà, mày thăm dò làm gì, dù sao....... lúc Heeseung tìm thằng bé nói chuyện thì mẹ đã kéo nó đi rồi, mẹ nói mày đang đợi bọn mẹ ăn cơm, mẹ thấy sắc mặt Heeseung không được tốt lắm, mẹ đã lớn thế này rồi, vì mày mà mẹ còn phải đi lừa một đứa con nít đấy."

Park Jongseong cười: "Mẹ, mẹ làm được chuyện tốt rồi, cuối cùng thì mẹ cũng không bẫy con nữa."

"Mẹ bẫy mày hồi nào."

"Thế ai nói với Yang Jungwon con là đứa không ra gì."

"Mẹ..... Mẹ........ cũng có nói sai đâu, đúng là từ nhỏ tới lớn mày đều hư đốn còn gì."

Park Jongseong thở dài: "Mẹ, mẹ....... Con là con trai mẹ đấy, kể cả con có không tốt đẹp gì đi chăng nữa, mẹ cũng phải nói tốt cho con, đặc biệt là trước mặt người mà con mẹ đang theo đuổi chứ."

Park phu nhân trợn mắt nhìn Park Jongseong: "Vậy mày nói xem, mày ngoài việc có tiền với trông cũng ra cái hồn người, thì có gì đáng để tao khen không hả."

Park Jongseong nằm ngả ra sau, chủ đề này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Mấy ngày nay anh đều buồn bực, từ sau hôm bị Yang Jungwon ngủ không trả tiền, Park Jongseong cũng mấy ngày không về nhà rồi, buổi tối không ngủ được anh toàn tới BL uống rượu, cứ khăng khăng là tửu lượng tốt lắm, cuối cùng say cả đám rồi cũng chỉ còn mình anh tỉnh táo ngồi ngẩn đó.

Thế là Park Jongseong cứ mất ngủ trằn trọc mãi, ban đầu anh cũng nghĩ không có chuyện gì to tát, trong lòng anh cũng chẳng thấy ngứa ngáy gì, chỉ cảm thấy hơi hoảng loạn, như có thứ gì đó đang bị nghẹn lại, không lên cũng không xuống được, không tìm được lối để tiết ra, vậy nên anh cứ lao vào công việc, Tony tự dẫn xác tới thì lấy anh ta ra để trút giận.

Mấy ngày nay Park Jongseong đều không đi tìm Yang Jungwon, anh cũng chẳng nhớ nhung gì cậu, anh nghĩ dựa vào cái gì mà anh phải cúi đầu đi tìm cậu chứ, lần này anh không cần.

Thỉnh thoảng anh lại nhớ tới câu nói của Yang Jungwon - Giao lưu thân thể, tôi có thể chơi cùng anh, nhưng đụng đến tình cảm thì tôi chơi không nổi!

Park Jongseong nghĩ tôi đây cũng méo cần tình yêu gì sất, em chỉ cần trao tôi thể xác của em thôi là được.

Nhưng.......... Nói thì nói vậy, lòng anh vẫn bài xích lắm.

Cả một ngày qua đi, Park Jongseong thậm chí còn không thể phân rõ được rốt cuộc anh muốn cái gì.

Park phu nhân thấy sắc mặt Park Jongseong rất kém, ánh mắt vừa hung ác vừa sầu muộn, bà day day vai anh: "Con....... Có phải gần đây con với thằng bé chia tay nhau rồi không."

Park Jongseong chẳng nhúc nhích, cũng lười mở miệng, chia cái gì mà chia, căn bản có ở bên nhau đâu mà được tính là chia với chả tay.

Một lúc lâu sau, Park Jongseong buồn bã nói: "Mẹ, tâm trạng con không tốt."

"Nhìn ra mà."

"Hình như con bị người ta lừa ngủ rồi."

"Cái gì? Ai?" Park phu nhân sửng sốt kêu lên.

Park Jongseong nhìn chằm chằm lên trần nhà, khẽ nói: "Là tiểu yêu tinh Yang Jungwon kia đấy........"

Vẻ mặt hiếu kì của Park phu nhân dịu lại: "Ờ....... cái đó thì........ cũng bình thường mà......."

"Mẹ nói gì cơ?"

"Không có gì......... À......... " Park phu nhân hắng giọng chuyển đề tài: "Con.......... với thằng bé......... cãi nhau à?"

"Không phải cãi nhau, con thấy con đối xử rất tốt với cậu ấy, nhưng...... cậu ấy lúc nào cũng tránh né, con muốn đến gần cậu ấy, cậu ấy lại cứ cự tuyệt ở gần con."

Ngược lại, Park Jongseong còn hi vọng có thể cãi nhau được với cậu, cãi nhau xong lại có thể quấn lấy nhau như bình thường, nhưng người ta làm xong rồi liền lôi thuốc ra hút một điếu ra hút, tắm rửa xong liền cười nói với anh một câu rồi ra đi thẳng,

Từ đầu tới cuối, Yang Jungwon lại quá hào phóng, người ta đi dứt khoát như vậy nhưng anh cũng chỉ có thể đứng đó canh cánh trong lòng.

Park phu nhân thở dài: "Con nghĩ thế là tốt à, con đã từng hỏi tới cảm nhận của thằng bé chưa?"

Đứa con trai này của bà vẫn chưa học được cách nghĩ cho người khác, cũng không biết tới lúc nào mới có thể thật sự học được nữa.

Park Jongseong nhíu mày: "Nhưng con tốt như vậy, cậu ấy chẳng có lí do gì để từ chối con cả."

Park phu nhân sờ đầu Park Jongseong: "Con trai, con bị ngớ ngẩn hả? Sao con lại có cái tự tin đó chứ?"

Park Jongseong đen mặt: "Mẹ........."

"Vậy con nói xem con có chỗ nào tốt nào?"

Park Jongseong không nói gì, cứ sưng sỉa nhìn Park phu nhân.

Park phu nhân bị Park Jongseong nhìn từ đằng sau tới nỗi sởn cả tóc gáy: "Được rồi, con là tốt nhất, chuyện này ngay đến con còn không biết thì sao mẹ biết được đây."

Bà không muốn để ý tới thằng con này nữa, bà nhét bộ trang sức vào túi rồi đưa cho thím Song: "Thím Song, bà cất bộ nữ trang này đi cho tôi."

Park Jongseong biết đây là bộ nữ trang lần trước bà cho bà Choi mượn, anh thuận miệng nói: "Ồ, không ngờ lần này lại lấy về được nha."

"Có người....... lấy về hộ............"

Park Jongseong sửng sốt, người đó............ Là Yang Jungwon?

Cặp lông mày lâu ngày chưa được giãn ra của anh cuối cùng cũng có thể trở về trạng thái ban đầu, anh đột nhiên ôm lấy Park phu nhân: "Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con mà, sau này con sẽ không nói mẹ bẫy con nữa."

Park phu nhân chán ghét đẩy anh ra: "Con muốn làm gì?"

"Người ta giúp mẹ chuyện lớn như thế, thân là con trai tất nhiên con phải đi cảm ơn người ta rồi?"

Park Jongseong thở phào một hơi, mẹ nó chứ, cuối cùng anh cũng mượn được cơ để gặp mặt cậu rồi.

Park phu nhân đưa tay cho Park Jongseong: "Dù cho có cảm ơn thì cũng là mẹ đi, con góp vui gì vào đây!"

Park Jongseong đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo: "Chẳng phải người xưa có câu, mẹ nợ con trả sao, mẹ nợ ân tình của người ta thì làm con như con tất nhiên phải trả giúp mẹ rồi, hai mẹ con mình mẹ không cần phải khách khí với con, con đi đây."

Park phu nhân........

Bà nhìn Park Jongseong vác vẻ mặt chán nản về nhà, giờ thì lại hừng hực sức sống lao ra ngoài.

Park phu nhân không nhịn được mỉm cười, lắc đầu: "Thằng ranh này......."

Thím Song đứng cạnh nghe thấy bà thân thiết nói vậy, không nhịn được hỏi: "Bà chủ, chẳng phải bà vẫn luôn không thích cậu Yang sao? Sao giờ?"

Park phu nhân nhíu mày, bà cầm lấy bộ trang sức thím Song chưa kịp cất đi, hất hàm quăng lại một câu: "Giờ tôi cũng có thích đâu."

..........

Park Jongseong cảm thấy tất cả những cơn đè nén, khó chịu của anh trong mấy ngày qua cuối cùng cũng được giải tỏa.

Anh muốn gặp Yang Jungwon, nhưng lời cậu nói lúc rời đi ngày hôm ấy luôn đè nặng đầu anh, khiến anh không được thoải mái, như thể chỉ cần đi tìm cậu thì cũng chỉ là muốn tới trao đổi thể xác với cậu vậy.

Nhưng Park Jongseong không muốn như vậy, phải, anh không hề muốn.

Anh từng rất hi vọng có thể ngủ với Yang Jungwon, ngủ đến bao giờ chán thì tỉnh, nhưng giờ có cơ hội rồi anh lại không muốn dùng nữa.

Park Jongseong cũng không biết tại sao, nghĩ mãi nghĩ không thông anh không muốn nghĩ nữa, anh sợ khi anh hiểu ra rồi thì đó sẽ là một chuyện càng khiến anh đau khổ hơn.

Nhưng giờ không thấy người, anh lại thấy khó chịu, anh mất ngủ, anh nhớ cậu.

Cũng may lần này có mẹ làm động lực, giúp anh giải quyết được vấn đề lớn này.

Park Jongseong nghĩ trong lòng, mẹ anh thật sự là đem hết những gì đã hãm hại anh trước kia để tạo ra một cú kích hoàn hảo thế này.

Park Jongseong gọi điện cho Jun: "Mua cho tôi một món quà."

"Sếp muốn mua quà thế nào?"

"Quà thì cứ là quà thôi! Sao cậu lắm lời thế làm gì."

Jun thấy khổ không chịu được: "Nhưng sếp muốn tặng cho người nào, đối phương thích gì mới được chứ?"

"Thôi bỏ đi, tôi tự mua, có cái chuyện nhỏ xíu thế cũng không làm được, cậu đi tìm Sim Jaeyoon đi." Park Jongseong dập điện thoại, Jun thì ngẩn ra cầm cái điện thoại.

Park Jongseong càn quét trong trung tâm thương mại tới nửa ngày mua xong rồi mới đi, anh chạy tới phim trường của Yang Jungwon mới phát hiện....... người ta đã tới Incheon quay phim mất rồi.

Ken thấy Park Jongseong đen mặt: "Ngài Park, anh không biết sao? Chẳng lẽ...... anh Jungwon không nói với anh à?"

Park Jongseong cắn răng, thằng oắt trước mặt anh đúng là ngứa đòn, cứ phải nói ra để gây sự mới được hả?

Park Jongseong lạnh lùng đáp: "Tất nhiên là nói rồi, mà tôi là nhà đầu tư cho bộ phim này, tôi tới kiểm tra tiến độ không được hả?"

"Tất nhiên là được rồi." Ken vội nói.

Yang Jungwon không ở đây, Park Jongseong ắt cũng chẳng ở lại quá một giấy, mọi tâm trạng tốt đẹp khi ra khỏi nhà chạy tới đây, giờ đều tan biến hết cả.

Park Jongseong xoay người rời đi, Ken nói ở đằng sau: "Anh.... đi thong thả."

Park Jongseong ở trên xe cau mày nhìn đống quà đắt tiền đã được bọc gói cẩn thận, anh xì một tiếng, tiện tay ném hết ra đằng sau.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Jun, vừa mở miệng đã nói: "Tôi muốn tới Incheon công tác."

Jun lật thời gian biểu ra xem, buồn bực nói: "Ông chủ, nhưng gần đây anh có lịch ở Mỹ, còn phải tới Busan nữa, không có lịch trình tới Incheon đâu? Với cả một khoảng thời gian sắp tới đây đều không có."

Park Jongseong nghiến răng, anh muốn đập cho cậu một phát, tên đầu gỗ này.

"Không có thì cậu không biết đường thêm vào cho tôi à?"

"Nhưng.......... không.......... có mà."

"Tôi mặc kệ, cậu thêm ngay vào cho tôi............."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro