Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Kế hoạch bí mật - thư viện

Sau khoảnh khắc dưới tán cây hôm đó, trái tim Jongseong không còn giữ được sự tĩnh lặng vốn có. Dù cậu không nói ra, nhưng từng cử chỉ, từng lời nói của Jungwon đều để lại trong lòng cậu một cảm giác lâng lâng khó tả. Jongseong nhận ra rằng mình đã thực sự thích Jungwon – không chỉ đơn thuần là một người bạn, mà là thứ tình cảm sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn. Điều đó khiến cậu bối rối, nhưng đồng thời, nó cũng mang đến cho cậu một sự quyết tâm mới.

Jongseong bắt đầu thay đổi, nhưng không phải là thay đổi rõ rệt để bất kỳ ai trong lớp có thể nhận ra. Cậu vẫn là người trầm lặng, ít nói, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh ấy. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, cậu đã bắt đầu lên kế hoạch. Kế hoạch để tiếp cận Jungwon một cách gần gũi hơn, len lỏi vào trái tim cậu ấy một cách âm thầm nhưng đầy quyết đoán.

Jongseong biết rằng Jungwon là người tươi sáng và cởi mở, dễ dàng hòa đồng với mọi người. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu cần tìm cách để làm cho sự hiện diện của mình trở nên đặc biệt hơn, không chỉ đơn thuần là một người bạn ngồi cạnh nhau mỗi giờ học. Cậu cần làm điều gì đó để Jungwon không thể quên được, nhưng lại không quá lộ liễu.

Buổi chiều hôm đó, khi những tia nắng vàng cuối ngày len lỏi qua cửa sổ của thư viện, Jongseong bước vào không gian yên tĩnh quen thuộc với một tâm trạng khác lạ. Lần này, cậu không đến đây để chỉ đơn giản đọc sách như mọi khi. Cậu có một mục tiêu rõ ràng hơn: gặp Jungwon "một cách tình cờ". Đây là bước khởi đầu trong kế hoạch chinh phục trái tim cậu ấy.

Jongseong đã dành vài ngày để âm thầm quan sát thói quen của Jungwon. Cậu biết rằng Jungwon thường đến thư viện sau giờ học để tìm tài liệu hoặc đôi khi chỉ ngồi thư giãn. Điều đó không phải là điều mà nhiều học sinh trong lớp biết về Jungwon, vì vẻ ngoài sôi nổi, hòa đồng của cậu ấy khiến mọi người nghĩ rằng Jungwon thích các hoạt động ngoài trời hơn là ngồi trong một không gian yên tĩnh như thư viện. Nhưng đó chính là điểm khác biệt mà Jongseong nhận thấy ở Jungwon, và nó khiến cậu càng thêm hứng thú.

Jongseong chọn một chỗ ngồi lý tưởng – ở giữa những dãy kệ sách, nơi ánh sáng từ cửa sổ rọi vào vừa đủ để tạo cảm giác ấm áp nhưng không quá chói chang. Cậu mở một cuốn sách trước mặt nhưng mắt lại không thật sự dán vào trang sách. Thay vào đó, cậu kiên nhẫn chờ đợi, lắng nghe từng bước chân vang vọng khắp không gian tĩnh lặng.

Tiếng cửa thư viện khẽ kêu lên, và Jongseong nhận ra ngay âm thanh đó. Cậu ngước nhìn về phía cửa và không ngạc nhiên khi thấy Jungwon bước vào. Vẫn với nụ cười quen thuộc, Jungwon nhìn xung quanh, đôi mắt sáng ngời của cậu ấy quét qua các kệ sách như tìm kiếm điều gì đó. Jongseong cảm thấy một luồng hồi hộp chạy qua người, nhưng cậu giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như cậu đã chuẩn bị sẵn cho khoảnh khắc này.

Jongseong đợi vài phút để Jungwon tiến vào sâu hơn trong thư viện, rồi mới đứng dậy và giả vờ như mình cũng đang tìm sách. Cậu đi chậm rãi qua các kệ sách, cố tình chọn con đường mà cậu biết chắc rằng sẽ dẫn cậu đến gần Jungwon.

Khi cậu đến gần hơn, Jungwon vẫn chưa nhận ra Jongseong. Cậu ấy đang tập trung nhìn một cuốn sách dày, đôi mày khẽ nhíu lại như đang cân nhắc xem liệu đây có phải là cuốn sách cậu cần hay không. Jongseong khẽ mỉm cười trước cảnh tượng đó. Jungwon lúc nào cũng tỏ ra đáng yêu, ngay cả khi cậu ấy nghiêm túc.

Cuối cùng, Jongseong quyết định tiến lại gần và lên tiếng: “Jungwon, cậu cũng ở đây à?”

Jungwon ngước lên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức nở nụ cười tươi rói khi nhận ra Jongseong. “Jongseong! Cậu cũng đến thư viện sao? Mình cứ nghĩ cậu thích ngồi ở lớp hơn.”

Jongseong khẽ nhún vai, cố tỏ vẻ tự nhiên. “Mình thỉnh thoảng cũng thích thư viện, đặc biệt là khi cần tìm tài liệu cho bài tập.”

Jungwon gật đầu, rồi bất chợt nhớ ra điều gì đó. “À, đúng rồi! Mình đang tìm tài liệu cho bài tập nhóm tuần tới, nhưng có vẻ khó quá. Cậu có thể giúp mình không?”

Đây chính là cơ hội mà Jongseong đã chờ đợi. Cậu không hề do dự. “Tất nhiên rồi, để mình xem có gì giúp được không.”

Cả hai cùng bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách và tài liệu liên quan đến chủ đề mà họ đang học. Ban đầu, cuộc nói chuyện của họ xoay quanh các nội dung học tập, nhưng dần dần, không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn. Jungwon, như thường lệ, luôn tạo ra một bầu không khí dễ chịu khi ở cạnh. Cậu ấy kể cho Jongseong nghe về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày – từ việc cậu yêu thích mùa thu đến những kế hoạch nho nhỏ mà cậu muốn làm vào cuối tuần.

“Cậu biết không,” Jungwon đột ngột nói khi họ đang ngồi bên nhau ở một bàn nhỏ gần góc khuất của thư viện. “Mình thật sự thích không gian ở đây. Nó giúp mình có thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ.”

Jongseong gật đầu. Cậu cũng cảm thấy như vậy, nhưng điều khiến cậu thấy thoải mái nhất lúc này không phải là sự yên tĩnh của thư viện, mà là sự hiện diện của Jungwon. Được ngồi gần cậu ấy, lắng nghe cậu nói, cảm nhận sự gần gũi từ cậu là điều mà Jongseong không thể diễn tả thành lời. Nhưng cậu vẫn giữ cho mình sự điềm tĩnh, không vội vàng để bày tỏ cảm xúc thật sự trong lòng.

Trong suốt buổi chiều đó, Jongseong đã cố gắng tận dụng từng khoảnh khắc để tạo ấn tượng với Jungwon. Không phải bằng những hành động lớn lao, mà bằng cách quan tâm chân thành. Cậu chú ý đến từng chi tiết nhỏ, giúp Jungwon chọn sách, giải thích những phần khó hiểu trong tài liệu, và lắng nghe mọi điều mà Jungwon chia sẻ.

Khi mặt trời bắt đầu ngả bóng, ánh nắng ngoài cửa sổ trở nên yếu ớt hơn, cả hai quyết định rằng đã đến lúc phải rời thư viện. Nhưng trước khi đứng dậy, Jungwon bất ngờ nói: “Jongseong, mình thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu giúp, mình chắc chắn sẽ mất cả buổi chiều mà chẳng tìm được gì.”

Jongseong mỉm cười nhẹ, cảm thấy một sự ấm áp len lỏi trong lòng khi nghe lời cám ơn đó. “Mình chỉ làm những gì mình có thể thôi. Lúc nào cậu cần giúp, cứ gọi mình.”

Jungwon gật đầu, nụ cười sáng ngời trên gương mặt cậu ấy khiến trái tim Jongseong lỡ nhịp. “Vậy thì... cậu có muốn đi uống cà phê sau khi rời thư viện không? Mình biết một quán rất dễ thương gần đây. Chúng ta có thể vừa uống vừa làm nốt bài tập.”

Đó chính là bước tiếp theo trong kế hoạch của Jongseong. Mọi thứ dường như đang diễn ra hoàn hảo, tự nhiên mà không cần cậu phải cố gắng quá nhiều. "Được thôi," Jongseong đáp lại, giọng cậu bình thản nhưng trong lòng cậu như có hàng ngàn cánh bướm bay lên.

Buổi chiều hôm đó ở thư viện là khởi đầu cho một chuỗi những khoảnh khắc mà Jongseong tạo dựng để từng bước tiếp cận Jungwon một cách nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. Không phải là những hành động phô trương, không phải là những lời nói quá trực tiếp, Jongseong chọn cách lặng lẽ nhưng bền bỉ. Cậu hiểu rằng để có thể chiếm được trái tim của Jungwon, cậu cần phải trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu ấy, một người mà Jungwon sẽ tìm đến mỗi khi cần sự giúp đỡ, an ủi, hoặc đơn giản là sự hiện diện tĩnh lặng của một người bạn chân thành.

Buổi hẹn đi cà phê sau đó chỉ là một phần trong kế hoạch của Jongseong, nhưng cậu biết rằng mỗi khoảnh khắc mà họ trải qua cùng nhau, mỗi lần cậu lắng nghe và chia sẻ, đều là những bước đi vững chắc để từng chút một tiến gần hơn đến trái tim của Jungwon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro