Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Bước Đi Mạo Hiểm


Sau buổi xem phim đáng thất vọng ấy, Jongseong không thể nào ngủ được. Cả đêm, cậu nằm lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ về sự xuất hiện bất ngờ của Sunghoon và cách cậu ta đã phá hỏng buổi hẹn riêng với Jungwon. Cậu biết rằng Sunghoon không chỉ đơn thuần là một người bạn hàng xóm của Jungwon nữa – cậu ta là một mối đe dọa thực sự, một đối thủ mà Jongseong phải tìm cách vượt qua.

Sáng hôm sau, Jongseong thức dậy với một quyết tâm mới. Cậu không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này. Sunghoon đã đến quá gần Jungwon, và nếu không hành động ngay lập tức, cậu sợ rằng mình sẽ mất cơ hội mãi mãi. Jongseong quyết định đẩy nhanh kế hoạch của mình – nhưng lần này, cậu sẽ chơi mạo hiểm hơn. Cậu phải làm cho Jungwon nhận ra tình cảm của mình trước khi Sunghoon có thể chen chân vào.

Vào giờ ăn trưa ở trường, Jongseong tìm gặp Jungwon. Trái với thường ngày, lần này Jongseong không hỏi ý kiến Jungwon mà dứt khoát nói thẳng về kế hoạch cuối tuần. "Cuối tuần này, mình muốn rủ cậu đi chơi công viên nước. Được không? Mình muốn chúng ta có một buổi thật vui vẻ, chỉ hai người."

Jungwon ngạc nhiên trước sự quyết đoán bất thường của Jongseong. “À... công viên nước sao? Mình chưa đi bao giờ. Nhưng nếu cậu muốn thì… ừ, mình đi.”

Jongseong mỉm cười, trong lòng cảm thấy như trút được gánh nặng. Cậu hy vọng lần này sẽ không có sự xuất hiện của Sunghoon, và cậu sẽ có cơ hội ở bên Jungwon một cách trọn vẹn.

Nhưng không ngờ rằng, ngay sau khi nhận lời, Jungwon lại vô tình nói thêm một câu làm Jongseong giật mình. “Mà chắc mình sẽ rủ Sunghoon đi cùng nhé? Cậu ấy cũng chưa từng đi công viên nước.”

Tim Jongseong như bị bóp nghẹt. Cậu đã đoán trước điều này sẽ xảy ra, nhưng nghe nó trực tiếp từ Jungwon vẫn khiến lòng cậu nặng trĩu. "Chắc là… không cần đâu. Mình nghĩ chỉ hai chúng ta thôi sẽ vui hơn. Dù sao thì, mình cũng muốn dành thời gian nhiều hơn với cậu, không phải ai khác."

Jungwon hơi bất ngờ trước sự thành thật của Jongseong, nhưng cậu không phản đối. “Nếu cậu muốn thế… thì được thôi.”

Ngày cuối tuần tới nhanh hơn Jongseong tưởng. Trời hôm ấy nắng đẹp, không quá nóng, thích hợp cho một buổi đi chơi ở công viên nước. Jongseong đến sớm, đứng chờ Jungwon trước cổng công viên, lòng háo hức pha chút lo lắng. Cậu tự nhủ rằng hôm nay sẽ là cơ hội lớn để thể hiện tình cảm của mình một cách rõ ràng hơn, và cậu phải tận dụng từng khoảnh khắc bên cạnh Jungwon.

Khi Jungwon đến, cậu mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần short, trông rất thoải mái và dễ thương. Jongseong không thể không ngắm nhìn cậu bạn một lúc lâu. Mỗi khi Jungwon xuất hiện, cậu luôn làm Jongseong cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Nhưng điều khiến Jongseong vui mừng hơn cả là Sunghoon không xuất hiện cùng cậu, có nghĩa là họ thực sự sẽ có một ngày chỉ có hai người bên nhau.

Cả hai nhanh chóng vào trong công viên nước và bắt đầu với những trò chơi nhẹ nhàng. Họ cùng nhau chơi cầu trượt nước, ngâm mình trong hồ bơi mát lạnh, và tham gia vào những trò chơi đầy tiếng cười. Jongseong cố gắng tạo ra thật nhiều khoảnh khắc gần gũi với Jungwon, từ việc kéo tay cậu bạn vào những trò chơi mạo hiểm cho đến việc tình cờ chạm nhẹ vào người Jungwon khi cùng ngồi nghỉ ngơi.

Trong một lần chờ đến lượt chơi cầu trượt, Jongseong quyết định mạo hiểm. Cả hai đứng dưới ánh nắng chói chang, nước vẫn còn đọng lại trên người sau trò chơi trước đó. Jungwon đứng sát bên Jongseong, nhưng không hề để ý đến ánh mắt đang đăm đăm của cậu.

Jongseong hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn thẳng vào mắt Jungwon. “Jungwon, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Jungwon xoay người, ánh mắt có chút ngạc nhiên. “Sao thế, Jongseong? Có chuyện gì à?”

Jongseong cắn môi, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Thực ra… từ lâu rồi, mình đã có một cảm giác rất đặc biệt với cậu. Mình nghĩ… không, mình chắc chắn rằng mình thích cậu.”

Jungwon tròn mắt, không tin vào tai mình. Cậu đứng lặng, không nói nên lời. Thời gian như ngừng trôi, và chỉ có tiếng nước chảy róc rách bên cạnh. Jongseong cảm thấy như cả thế giới đang treo lơ lửng trên một sợi dây mỏng manh, chờ đợi câu trả lời của Jungwon.

Sau một lúc, Jungwon hít một hơi thật sâu, cậu nhìn thẳng vào Jongseong, gương mặt đầy sự bối rối. “Jongseong… mình… mình không biết phải nói sao nữa. Mình chưa từng nghĩ về chuyện này…”

Trái tim Jongseong như bị bóp nghẹt. Cậu biết rằng đây không phải là một câu trả lời tích cực, nhưng cũng không phải là từ chối. Cậu cười gượng, cố gắng che giấu sự thất vọng trong lòng. “Không sao đâu, mình không muốn làm cậu khó xử. Mình chỉ nghĩ rằng… cậu nên biết thôi.”

Jungwon khẽ gật đầu, mắt nhìn xuống đất như không dám đối diện với Jongseong. Cả hai đứng im lặng, không ai biết phải nói gì tiếp theo. Không khí giữa họ đột nhiên trở nên nặng nề, và Jongseong cảm thấy như tất cả kế hoạch của mình đang dần sụp đổ trước mắt.

Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc lại vang lên, phá vỡ sự im lặng khó xử.

“Jungwon! Jongseong! Cậu cũng ở đây à?”

Jongseong quay đầu lại, và lần này, không ai khác ngoài Sunghoon đang tiến lại gần. Vẫn là nụ cười tươi tắn và vẻ mặt thân thiện ấy, nhưng trong lòng Jongseong, cậu biết rằng sự xuất hiện của Sunghoon chỉ mang đến một điều duy nhất: thêm một lần thử thách cho mối quan hệ giữa cậu và Jungwon.

Sunghoon nhanh chóng tham gia vào cuộc trò chuyện, khiến không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn, nhưng đồng thời, sự thân thiện quá mức của cậu ta cũng khiến Jongseong cảm thấy ngột ngạt. Jongseong biết rằng nếu không hành động sớm, cậu sẽ mất đi cơ hội ở bên cạnh Jungwon mãi mãi.

Nhưng cậu không biết rằng, trong lòng Jungwon, những cảm xúc phức tạp bắt đầu nảy nở. Những lời tỏ tình của Jongseong không phải là điều mà cậu có thể dễ dàng quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro