Chương 20+21
Cuối cùng.
Tôi và Sim Jaeyun đều bị bắt.
Lee Heeseung tháo găng tay đen, kiêu ngạo đưa tay về phía Park Jongseong.
"Chúc mừng Park thiếu gia đã thành công vượt qua vòng vây của đám người thừa kế trong gia tộc, sau này chắc sẽ bận rộn lắm đây."
Park Jongseong hờ hững bắt tay lại: "Không bằng anh dám đi đến cùng con đường đen tối, 500 tỷ tiền quân hỏa cũng dám đụng vào."
Lee Heeseung: "Chỉ là liếm máu trên mũi dao thôi."
Cả hai đều cao lớn, chân dài.
Một người mặc vest, một người mặc áo khoác dài.
Nhìn thôi đã thấy khí chất tổng tài bá đạo ngất trời.
Còn tôi và Sim Jaeyun đứng cạnh, mặc áo hoodie siêu cấp trẻ trâu.
Đột nhiên cảm thấy cuộc đời vô vị.
Chứng bệnh tự làm mình xấu hổ lại tái phát.
Park Jongseong: "Lần này coi như tôi nợ cậu một ân tình, tôi sẽ giúp cậu rửa tay gác kiếm, nhưng cái giá cũng lớn đấy, cậu suy nghĩ cho kỹ."
Lee Heeseung: "Kiếm nhiều tiền đến mấy, chung quy cũng là dân xã hội đen, không thể đường đường chính chính."
"Hơn nữa, Jaeyun sẽ sợ."
Lee Heeseung quay đầu, liếc nhìn Sim Jaeyun.
"Không muốn để anh ấy sợ hãi đến mức bỏ chạy nữa."
Nghe vậy, Park Jongseong cũng nhìn sang.
Ánh mắt nóng rực nhìn tôi.
Tôi bỗng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Muốn sờ mũi, nhưng tay bị trói, không sờ được.
Lúc này, một âm thanh thông báo trong trẻo vang lên trong đầu.
Hệ thống: [Ê ê ê! Tôi đã trở lại! Để tôi xem nào, các kí chủ thân yêu của tôi đã đưa cốt truyện đi đến đâu rồi!]
_________
Chương 21
Sau một hồi im lặng kéo dài.
Hệ thống gầm rú dữ dội trong đầu chúng tôi:
[Mẹ! Kiếp! Các! Người! Các người "cua" luôn công chính rồi hả?? Má nó chứ, vậy thụ chính phải làm sao đây trời ơi! Mẹ nó!! Cốt truyện sụp đổ mẹ nó rồi!!!]
Sim Jaeyun: [Ý gì vậy, Lee Heeseung là công chính á??]
"Bịch."
Sim Jaeyun ngất xỉu.
Lee Heeseung hoảng hốt, vội vàng ôm Sim Jaeyun vào lòng: "Park thiếu, lần sau nói chuyện tiếp!"
Park Jongseong gật đầu.
Xoay người áp giải tôi lên máy bay.
Hệ thống vẫn đang chửi bới:
[Tôi! beep! Hai người! Đồ! beep! Hai tên! beep! ... ]
Tôi: "Cậu cũng có nói ai là thụ đâu, trách chúng tôi được sao?"
Hệ thống tiếp tục chửi rủa.
Tôi cũng nổi giận.
Cái hệ thống rác rưởi này biến mất từ đầu đến cuối.
Bây giờ còn dám mắng tôi?
Tôi "khẩu chiến" tưng bừng với nó trong đầu suốt 1 tiếng đồng hồ.
Cuối cùng tôi kéo Park Jongseong lại rồi hôn.
Tôi: "Tôi "cua" đấy thì làm sao nào? Môi của công chính hôn sướng thật đấy! Về nhà tôi còn đè cậu ta nữa! Để cho cậu ta không có sức làm công được nữa!!"
Hệ thống bốc khói xèo xèo rồi tắt ngúm.
Tôi cười khẩy đầy mãn nguyện.
Rồi mới nhận ra Park Jongseong đang nhìn tôi với ánh mắt đầy dục vọng.
Cà vạt cũng bị tôi giật tung rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro