Chương 17
Tôi bắt đầu đập cửa ầm ầm.
Không mở được, tôi lớn tiếng kêu cứu:
"Cứu mạng! Park Jongseong!"
"Cứu tôi với!"
Nhìn ngọn lửa ngày càng lớn.
Khói đen dày đặc cuồn cuộn.
Đầu óc tôi choáng váng, ho không ngừng.
" Yang Jungwon! Xuống đây!"
Là giọng của Sim Jaeyun.
Tôi trùm chăn kín người, lòng bàn tay bị bỏng bởi mảnh kính nóng .
Cố hết sức mở cửa sổ ra.
" Yang Jungwon! Nhảy xuống!"
Sim Jaeyun đang cưỡi xe máy phía dưới.
Cậu ấy ngẩng đầu cười với tôi, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Tôi cũng cười.
Anh bạn tốt! Đáng tin cậy!
Tôi nhảy xuống.
Tiếng xe máy gầm rú, gió mạnh nổi lên tứ phía.
Trong lúc chạy trốn, tôi ngoái đầu nhìn lại căn biệt thự đang chìm trong biển lửa.
Bất chợt trong đầu hiện lên hình ảnh Park Jongseong nói yêu tôi.
Tạm biệt nhé...
Jongseong.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro