-53-
Hiệu suất làm việc của Phương Cầm luôn rất cao. Ngày thứ ba sau khi Lương Trinh Nguyên xác nhận kịch bản, nhà sản xuất 《Tướng Quân Lệnh》đã đến công ty, ấn định thời gian thử vai với Lương Trinh Nguyên.
Vài ngày trước khi thử vai chính thức, Lương Trinh Nguyên nhận được lời mời ăn tối cùng với biên kịch nổi tiếng Kha Triệu Niên. Trên bàn ăn, Kha tiên sinh tỏ thái độ hòa nhã với Lương Trinh Nguyên: "Tôi đã xem biểu hiện của cậu trong phim của Từ Dục, tôi có một vấn đề rất tò mò."
Tay Lương Trinh Nguyên đặt dưới bàn vì căng thẳng mà đan chặt vào nhau: "Kha tiên sinh, ngài nói đi."
Kha Triệu Niên mỉm cười nhìn Lương Trinh Nguyên: "Trông tôi rất hung dữ sao? Cậu sợ tôi như vậy?"
Lương Trinh Nguyên há miệng, Phương Cầm bên cạnh giải thích thay cho Lương Trinh Nguyên: "Trinh Nguyên vẫn coi anh là thần tượng của cậu ấy, hôm nay có thể nhìn thấy thần tượng, trong lòng cậu ấy có chút căng thẳng, khiến Kha tiên sinh chê cười rồi."
Kha Triệu Niên khoát tay, ánh mắt lại nhìn Lương Trinh Nguyên: "Thần tượng? Vậy cậu đoán xem, thần tượng của cậu muốn hỏi cậu vấn đề gì?"
Lương Trinh Nguyên mở miệng trong ánh mắt tươi vui pha chút trêu ghẹo của Beta trung niên: "Ngài muốn hỏi sự hiểu biết của tôi về nhân vật Hạ Lan Phục?"
"Có vẻ như cậu cũng không hiểu rõ thần tượng của mình lắm." Kha Triệu Niên nói như vậy, nhưng giọng điệu lại không có ý trách móc: "Sự hiểu biết của cậu đối với Hạ Lan Phục đã thể hiện trong diễn xuất của cậu. Lúc xem Hạ Lan Phục, tôi nhìn thấy bóng dáng của một lão tiền bối trên người cậu, cậu thật sự không được chuyên gia nào hướng dẫn sao?"
Lương Trinh Nguyên chớp mắt, cuối cùng lựa chọn nói thật: "Sau khi chính thức được tuyển chọn, tôi đã từng được thầy Quách Thanh Ngưng hướng dẫn."
"Quách Thanh Ngưng?" Kha Triệu Niên nhướng mày: "Nhưng tôi nghe nói, không phải cậu quyết tâm dựa vào năng lực của mình để lăn lộn trong giới giải trí sao?"
Lương Trinh Nguyên mím môi: "Vâng, thầy Thanh Ngưng giúp tôi vì nể tình cô Lâm Kim Điệp."
Kha Triệu Niên chuyển ánh mắt sang Phương Cầm: "Cô chưa bao giờ dạy nghệ sĩ nhỏ của mình cẩn thận lời nói một chút sao? Nếu như cách tường có tai mắt, lời này truyền đi không chừng sẽ biến thành Lương Trinh Nguyên được cô Kim Điệp bao dưỡng, thật sự không tốt."
Phương Cầm và Kha Triệu Niên nhìn nhau cười: "Lời này có lẽ chỉ có Kha tiên sinh anh dám nói, nếu đạo diễn Từ biết được anh ở sau lưng nói những lời này, nói không chừng sẽ đánh nhau với anh đấy."
Kha Triệu Niên nhún vai, hắng giọng trước vẻ mặt có chút bối rối của Lương Trinh Nguyên: "Không cần quá gò bó, Trinh Nguyên, nếu cậu có thể nắm chắc vai diễn Trình Uyên, sau này cơ hội hợp tác của chúng ta còn rất nhiều."
Trong lời nói của Kha Triệu Niên chứa ẩn ý khiến Lương Trinh Nguyên có chút thụ sủng nhược kinh: "Kha tiên sinh, tôi..."
Kha Triệu Niên xua tay với Lương Trinh Nguyên: "Tất cả đều dựa trên tiền đề là cậu diễn tốt, cậu đừng vội khiêm tốn." Ngay sau đó, beta trung niên nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Thời gian không còn sớm, hôm nay chúng ta đến đây thôi. Tôi rất mong chờ diễn xuất của cậu trong ngày thử vai"
Lương Trinh Nguyên vội vàng đứng lên: "Tôi sẽ cố gắng, Kha tiên sinh."
Kha Triệu Niên nhìn Lương Trinh Nguyên từ trên xuống dưới một cái, trước khi rời đi, bước đến vỗ vỗ bả vai Lương Trinh Nguyên: "Rất có tương lai". Sau đó, Kha Triệu Niên cũng không quay đầu mà rời khỏi nhà hàng.
Nhịp tim của Lương Trinh Nguyên có chút mất cân bằng, Phương Cầm bên cạnh ánh mắt nhu hòa: "Trinh Nguyên, em có cảm thấy mệnh cách của em rất tốt hay không?"
"Hả?" Lương Trinh Nguyên vừa mới đắm chìm trong niềm vui sướng khi được thần tượng vỗ vai, hiện tại phản ứng có chút chậm chạp. Phương Cầm cười hất cằm: "Từ gia thế cho đến tính cách, từ sự nghiệp cho đến hôn nhân, hình như em đều rất may mắn."
"..." Lương Trinh Nguyên cẩn thận nhớ lại những lời nói của Phương Cầm, thấy rằng Phương Cầm nói vô cùng chính xác — Lương Trinh Nguyên thật sự may mắn hơn nhiều người trên thế giới này.
"Có phải là vì kiếp trước em đã làm nên đại sự rất ghê gớm không?"
Phương Cầm buông tay: "Chị cũng không biết, đi thôi, về nhà ngủ đi."
Lương Trinh Nguyên gật đầu, đề nghị đưa Phương Cầm về nhà, Phương Cầm lại lắc đầu cự tuyệt: "Em mới là người nên nhìn trước ngó sau cho chị, đi thôi Lương đại minh tinh, chị đưa em về nhà."
Cuối cùng Phương Cầm cũng không đưa Lương Trinh Nguyên về nhà — trước cửa nhà hàng có một chiếc xe màu đen khiến Lương Trinh Nguyên cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hiển nhiên Phương Cầm cũng nhìn thấy, cô quơ quơ chìa khóa xe trong tay: "Xem ra không cần tài xế như chị nữa."
Lương Trinh Nguyên có chút ngượng ngùng cười: "Hay là em bảo chồng em tiễn chị?"
"Không cần đâu." Trước đây Phương Cầm từng tỏ vẻ rất tán thưởng Phác Tống Tinh, hiện tại lại không còn tâm tư muốn tiếp xúc với Phác Tống Tinh — tuy rằng hiện tại kịch bản mà Lương Trinh Nguyên lựa chọn không tồi, nhưng sự uy hiếp của Phác Tống Tinh ám chỉ rằng chuyện của mình sẽ không vì vậy mà qua đi.
Hiện tại cách mà Phương Cầm có thể biểu đạt sự tức giận của mình chính là cố gắng không tiếp xúc với tên alpha gian xảo này.
Lương Trinh Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng của Phương Cầm: "Nhưng mà..." cậu mới mở miệng, chiếc xe cách đó không xa đã nháy đèn pha với Lương Trinh Nguyên, như muốn thúc giục Lương Trinh Nguyên.
Phương Cầm âm thầm liếc mắt nhìn chiếc xe kia, cuối cùng vẫn vỗ vỗ bả vai Lương Trinh Nguyên: "Mau trở về đi, hai ngày này em có thể ở nhà xem kịch bản"
Lương Trinh Nguyên đành phải gật đầu: "Vậy chị Cầm trên đường về nhà cẩn thận, về đến nhà nhớ nói với em một tiếng."
Phương Cầm nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu Lương Trinh Nguyên: "Được rồi, đại minh tinh"
Chiếc xe lại bấm còi lần nữa. Phương Cầm khiêu khích hất cằm về phía chiếc xe kia, rồi lên xe của mình cũng không quay đầu lại.
Lương Trinh Nguyên đợi Phương Cầm rời đi rồi mới tới bên cạnh chiếc xe, vừa lên xe đã bị Phác Tống Tinh kéo vào trong ngực, Lương Trinh Nguyên chỉ kịp kêu lên một tiếng, Alpha đưa tay xoa loạn lên đầu Lương Trinh Nguyên một trận, mái tóc mà Lương Trinh Nguyên đã tỉ mỉ chải chuốt bị rối tung.
"Phác Tống Tinh anh làm cái gì vậy!" Lương Trinh Nguyên nắm lấy tay Phác Tống Tinh giận dữ hỏi.
Phác Tống Tinh hừ lạnh một tiếng: "Ăn một bữa cơm sao lâu như vậy?"
Lương Trinh Nguyên cũng học theo Phác Tống Tinh ngẩng đầu hừ nhẹ: "Anh thì biết cái gì? Kha tiên sinh là một biên kịch rất giỏi."
Đối với chuyện này Phác đại thiếu gia chẳng thèm ngó tới, chỉ bảo tài xế phía trước đưa bọn họ về nhà, trên đường thỉnh thoảng hôn nhẹ Lương Trinh Nguyên, Lương Trinh Nguyên dùng đầu ngón chân cũng biết, Alpha này lại muốn giở trò xấu.
Cuộc sống về đêm sau khi ăn thịt miễn cưỡng có thể nói là hài hòa, nhưng có đôi khi Lương Trinh Nguyên vẫn ăn không tiêu — cái gì mà đỉnh cấp Alpha, Phác Tống Tinh rõ ràng là đỉnh cấp Teddy.
Anh không chỉ thích làm trong kỳ phát tình của Lương Trinh Nguyên, thích làm trong thời kỳ mẫn cảm yếu ớt nhất của mình, cho dù là bình thường, không có chuyện gì đặc biệt, Phác Tống Tinh cũng thích lôi kéo Lương Trinh Nguyên làm, mưa gió không đổi, mỗi ngày đều như thế.
Có nhiều lần, Phác Tống Tinh thiếu chút nữa tiến vào khoang sinh sản của Lương Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên không muốn bị Phác Tống Tinh đánh dấu một cách mờ ám như vậy, nhất là hiện tại Phác Tống Tinh rõ ràng còn lấy cậu làm công cụ phát tiết vô cùng thuận tiện.
Không chỉ một lần Lương Trinh Nguyên nghĩ tới phủi tay mặc kệ, nhưng tình cảm khó tả trong lòng đối với Phác Tống Tinh lại làm cho cậu không thể ép cậu quyết tâm — Phác Tống Tinh thỉnh thoảng vẫn có một chút tác dụng, có một chút khiến người ta yêu thích.
Sau khi về đến nhà, quần áo trên vai Lương Trinh Nguyên đã cởi một nửa. Alpha cúi đầu, dùng chóp mũi không ngừng cọ vào cổ Lương Trinh Nguyên. Hỗn hợp rượu tequila và hương thơm anh đào cuồn cuộn không ngừng truyền tới, thấy được tâm trạng của Phác Tống Tinh rất vui vẻ: "Ở trong xe làm một lần thế nào?"
Ngoài miệng thì Alpha đang hỏi ý kiến của Lương Trinh Nguyên, nhưng tay thì đã thăm dò tìm vạt áo của Lương Trinh Nguyên, men theo làn da trắng nõn của Lương Trinh Nguyên mò lên.
Tài xế nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Lương Trinh Nguyên được Phác Tống Tinh ôm ở trong ngực ngồi ở trên đùi, bởi vì Phác Tống Tinh chạm vào nên thân thể mềm nhũn, nhìn bộ dáng như đang đau đớn.
Thời gian trôi qua, Alpha đã dẫn dắt vợ Omega của mình mở khóa không ít địa điểm và tư thế mới mẻ. Nhưng ngay cả như vậy, Lương Trinh Nguyên vẫn rất dễ xấu hổ, toàn thân đều trở nên ửng hồng. Cậu đưa tay nắm lấy cổ áo Phác Tống Tinh, mềm giọng nói "Không muốn"
Chưa kể đến Phác Tống Tinh còn hiểu rõ Lương Trinh Nguyên hơn cả Lương Trinh Nguyên, chỉ riêng việc Lương Trinh Nguyên để Phác Tống Tinh tùy ý làm loạn, đùa giỡn vài cái liền có phản ứng, Phác Tống Tinh thực sự không thể từ chối mà đưa cho Lương Trinh Nguyên.
Trong không gian chật chội, tin tức tố quyện vào nhau, xe lắc lư trong đêm tối một thời gian rất dài. Đợi đến khi Alpha thấy thỏa mãn, Lương Trinh Nguyên đã mê man nằm trong lòng Phác Tống Tinh.
Cuộc gọi của Phương Cầm vang lên khi hai người đang ôm nhau tận hưởng dư vị.
Bởi vì tiếng chuông đột ngột vang lên khiến Lương Trinh Nguyên giật mình, động tác này khiến cho Phác Tống Tinh – người vẫn chiếm hữu Lương Trinh Nguyên thỏa mãn than thở một tiếng. Alpha vỗ mông Lương Trinh Nguyên như một cách trừng phạt: "Thành thật một chút."
Lương Trinh Nguyên nhắm hai mắt, giọng nói ủy khuất: "Tôi, tôi nghe điện thoại"
Phác Tống Tinh ôm chặt Lương Trinh Nguyên một chút, đưa tay tìm điện thoại của Lương Trinh Nguyên trong đống quần áo rơi vãi bên cạnh, cũng nhận điện thoại trước mặt Lương Trinh Nguyên: "Có chuyện gì?"
Lương Trinh Nguyên vùi đầu trên vai Phác Tống Tinh, lười biếng cùng Phác Tống Tinh nghe điện thoại —vừa rồi cậu kêu có chút mệt mỏi, hiện tại không muốn nói chuyện.
Phương Cầm trong điện thoại im lặng hai giây: "Phác tiên sinh, Trinh Nguyên đâu?"
"Ngủ rồi" Phác Tống Tinh mặt không đổi sắc nói dối, nói xong lại cướp lời: "Hy vọng lần sau trước khi gọi điện thoại có thể xem thời gian trước, tránh làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người khác."
Phương Cầm nặng nề hít thở một hơi: "Phác tiên sinh, hiện tại mới chưa tới mười giờ tối"
"Nguyên Nguyên có thói quen ngủ lúc chín giờ, có vấn đề gì không?"
Người có "thói quen" Lương Trinh Nguyên cúi đầu cắn một miếng trên vai Phác Tống Tinh, cũng không dám nói chuyện — vừa rồi Phác Tống Tinh đã nói dối cậu đã ngủ, lúc này mà lên tiếng, cũng không chỉ là phá dở sân khấu của Phác Tống Tinh.
Phương Cầm lại trầm mặc một lát, khó khăn quyết định không nên so đo với Alpha ngang ngược không nói lý này nữa: "Vậy phiền Phác tiên sinh ngày mai thay tôi chuyển lời cho Trinh Nguyên một chút, tối ngày mốt cậu ấy cần tham dự một bữa tiệc trong giới, bảo cậu ấy sắp xếp thời gian, cám ơn Phác tiên sinh, tạm biệt Phác tiên sinh."
Phương Cầm nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, không cho Triệu Duy Trinh cơ hội nói chuyện.
Phác Tống Tinh tắt điện thoại của Lương Trinh Nguyên ném qua một bên, hung ác tiến đến đụng vào Lương Trinh Nguyên: "Tìm người đại diện này ở đâu? Cảm giác ngu ngốc không kém cậu"
Lương Trinh Nguyên nức nở một tiếng, vừa có thể mắng Phác Tống Tinh một câu "Tên khốn kiếp", đã bị Alpha khốn kiếp kéo vào trong vòng xoáy một lần nữa.
Hết chương 53.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro