-46-
Sau khi tham gia xong buổi tuyên truyền cuối cùng của Ngộ Tiên, Lương Trinh Nguyên tạm thời trút bỏ gánh nặng công việc, tiếp tục trải qua cuộc sống nhàn nhã như sâu gạo.
Mà một chủ nhân Alpha khác trong nhà thì hoàn toàn ngược lại: cuối năm sắp đến gần, công việc của Phác Tống Tinh trở nên bận rộn. Không chỉ mỗi ngày đều phải tăng ca, cuối tuần còn cũng bận rộn với công việc.
Phác đại thiếu gia vốn dĩ đã quen với cuộc sống kiểu này rồi – trừ việc cuối tuần khi về nhà và nhìn thấy vợ Omega của mình chân trần nằm trên sô pha đọc truyện tranh.
Cũng không biết trong truyện tranh vẽ nội dung gì, tiếng cười trong trẻo thoải mái của Lương Trinh Nguyên truyền thẳng đến tai Phác Tống Tinh, khiến Triệu đại thiếu gia cảm thấy vô cùng bất công.
Alpha đi tới bên cạnh Lương Trinh Nguyên, đột nhiên vỗ vào mông Lương Trinh Nguyên một cái: "Đứng dậy, để tôi ngồi một lát."
"!" Lương Trinh Nguyên đang đắm chìm trong thế giới truyện tranh bị dọa đến giật cả mình. Cậu quay đầu vừa sợ vừa giận: "Anh làm gì vậy! Làm tôi sợ chết khiếp!"
Phác Tống Tinh đưa tay nhéo thịt trên mặt Lương Trinh Nguyên: "Tôi nói, đứng dậy, đổi cho tôi ngồi."
Lương Trinh Nguyên bĩu môi, vừa lầm bầm "Trong nhà không chỉ có một cái sô pha" vừa miễn cưỡng bò dậy, nhường chỗ cho Phác Tống Tinh. Phác Tống Tinh ngồi trên sô pha, ra lệnh cho vợ mình: "Lương Trinh Nguyên, rót cho tôi ly nước."
"Không muốn" Lương Trinh Nguyên dứt khoát từ chối: "Muốn uống thì tự mình rót, hoặc bảo quản gia rót cho."
"Cậu có rót không?" Phác Tống Tinh hỏi. Đáp án của Lương Trinh Nguyên không thay đổi: "Không."
Một giây sau, trên người Alpha còn mặc âu phục nhào tới, đè Lương Trinh Nguyên lên sô pha. Lương Trinh Nguyên kêu lên một tiếng, khi hoàn hồn cậu giận dữ trừng mắt với Phác Tống Tinh: "Anh lại làm cái gì?"
"Thật sự không rót?" Alpha đè lên người Lương Trinh Nguyên hỏi. Lương Trinh Nguyên khẽ lắc đầu, đang định đẩy Alpha ra thì bị Phác Tống Tinh chặn miệng. Phác Tống Tinh hôn có chút mãnh liệt, Lương Trinh Nguyên nửa đưa nửa đẩy, khi nụ hôn kết thúc, quyển truyện tranh trong tay đã rơi trên thảm.
Một lúc lâu sau, Phác Tống Tinh mới hơi ngẩng đầu lên, khi nói chuyện hơi thở nóng ẩm phả lên trên miệng Lương Trinh Nguyên: "Nếu còn không rót thì bây giờ tôi sẽ làm cậu tại phòng khách."
Lương Trinh Nguyên đỏ mặt mắng một tiếng lưu manh thối, sau đó dùng hết sức đẩy Phác Tống Tinh ra rồi không tình nguyện đi chân trần rót cho Phác Tống Tinh một ly nước: "Sao anh không chết khát đi!"
"Khát chết rồi thì ai kiếm tiền nuôi cậu?" Phác Tống Tinh nói xong nhận lấy ly nước, ngửa đầu uống một ngụm vào miệng. Có lẽ Alpha thật sự khát, uống nước với tốc độ hơi nhanh, mấy giọt nước từ khóe miệng của anh chảy ra, lại trượt xuống quai hàm sắc bén của anh.
Lương Trinh Nguyên liếm liếm môi, ép mình rời mắt khỏi Phác Tống Tinh — không thể uống chậm một chút sao?
Phác Tống Tinh dùng nước lạnh làm dịu ngọn lửa tà ác trong lòng, lại vẫy vẫy tay với Lương Trinh Nguyên. Lương Trinh Nguyên vốn định ngồi xa một chút, giọng điệu không kiên nhẫn: "Lại làm sao nữa?"
"Ngồi ở đây, có chuyện muốn nói với cậu."
"..." Sợ là sau khi cậu từ chối, Phác Tống Tinh lại nói ra điều gì đó xấu hổ. Lương Trinh Nguyên đành phải ngồi xuống bên cạnh Phác Tống Tinh, vừa mới ngồi xuống đã bị Phác Tống Tinh ôm vào trong ngực: "Ngày mai, cậu theo tôi đến công ty."
"Đi làm gì?" Lương Trinh Nguyên khó hiểu hỏi.
"Thư ký của tôi đang nghỉ thai sản, cậu tới làm việc cho tôi một thời gian, có vấn đề gì sao?"
Lương Trinh Nguyên dùng ánh mắt như đang nhìn tên bệnh thần kinh để nhìn Phác Tống Tinh: "Tôi không đi! Anh không tự đi tuyển một người được sao?"
"Không đi?" Tay Phác Tống Tinh đặt trên eo Lương Trinh Nguyên vuốt ve một hồi: "Không đi thật hay không đi giả?"
"Tôi đi thì có thể làm cái gì? Cái gì tôi cũng không biết làm!"
"Cậu cũng biết mình vô dụng?" Phác Tống Tinh hừ cười một tiếng. Lương Trinh Nguyên không nhịn được vỗ vai Phác Tống Tinh: "Anh có thể tỏ thái độ đang cầu xin người khác không?"
"Tôi không phải cầu xin cậu" Phác Tống Tinh đưa tay nắm lấy tay Lương Trinh Nguyên: "Đây là mệnh lệnh. Bằng không mỗi ngày cậu ở nhà ăn không uống không, giống cái gì?"
"Vợ Omega nhà người ta cũng không cần ra ngoài làm việc!" Lương Trinh Nguyên phản bác. Phác Tống Tinh cũng nói thẳng: "Vợ Omega nhà người ta biết bưng trà rót nước cho chồng."
Cái miệng xinh đẹp của Lương Trinh Nguyên vểnh lên thật cao: "Chẳng lẽ tôi không có rót cho anh?"
Phác Tống Tinh nhịn không được cúi đầu cắn môi Lương Trinh Nguyên một cái: "Vậy vợ Omega nhà người ta sẽ sinh con cho chồng, cậu có thể không?"
Lương Trinh Nguyên nghẹn họng cắn lại Phác Tống Tinh một cái, Lương Trinh Nguyên vẫn bị Alpha đè lên sô pha trong phòng khách.
Ngày hôm sau Lương Trinh Nguyên đã bị Phác Tống Tinh lôi ra khỏi giường, nước mắt lưng tròng mà đến công ty, làm thư ký khốn khổ và vô dụng.
Cái tên cầm thú Phác Tống Tinh này, có lẽ là biết Lương Trinh Nguyên đã học khóa quản lý công ty, chỉ định tất cả việc giao cho Lương Trinh Nguyên phải là do Lương Trinh Nguyên tự thực hiện, khiến cho Lương Trinh Nguyên muốn lười biếng cũng không tìm được lý do.
Lương Trinh Nguyên lớn lên xinh đẹp, lại trẻ trung, nhiều người trong công ty từng nghi ngờ năng lực làm việc của thư ký này. Nhưng sau khi biết được Lương Trinh Nguyên chính là con dâu mà chủ tịch Phác hết mực yêu thương, mọi nghi ngờ của mọi người đối với Lương Trinh Nguyên đều biến thành sự tò mò với cuộc sống vợ chồng của Phác Tống Tinh.
Tuy nhiên thì năng lực làm việc của Phác tổng thì xuất sắc, nhưng tính tình lại không tính là tốt. Cho nên các nhân viên tuy tò mò, nhưng cũng không dám thực sự đi tìm thư ký xinh đẹp của Phác tổng, mà chỉ là lén lút nhiều chuyện trong nhóm nhân viên một chút.
Lương Trinh Nguyên không biết chuyện này. Bàn làm việc của cậu được sắp đặt ngay trước mắt Phác Tống Tinh, nội dung công tác bao gồm nhưng không giới hạn trong việc truyền đạt chỉ thị của Phác Tống Tinh, xác nhận lịch trình của Phác Tống Tinh, còn phải phục vụ tốt cái dạ dày của Phác đại thiếu gia vào giờ cơm.
Điều khiến Lương Trinh Nguyên khổ không thể tả là ông chủ lòng dạ hiểm độc Phác Tống Tinh từ chối phát lương cho cậu. Nói cái gì mà Lương Trinh Nguyên là dựa vào quan hệ của chồng, sau khi kết hôn loại tài sản như tiền lương này theo lý phải để trong cùng một tài khoản với Phác Tống Tinh.
Lương thiếu gia không thiếu tiền, nhưng cậu tức giận vì Phác Tống Tinh bắt cậu làm cu li miễn phí cho anh, thỉnh thoảng còn la mắng hai tiếng, lại bị Phác Tống Tinh dùng chiến thuật vừa đấm vừa xoa để ép việc.
Xế chiều hôm nay, Lương Trinh Nguyên lại một lần nữa nằm trên giường trong phòng nghỉ của Phác Tống Tinh thụ động làm việc, chuẩn bị lười biếng cho đến khi tan làm.
Phác tổng sắc mặt vô tư sau khi xử lý xong chuyện quan trọng, điều chỉnh bảng trạng thái trước cửa phòng làm việc thành Không làm phiền, quay lại phòng nghỉ bắt đầu lột quần Lương Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên vừa sợ vừa xấu hổ, vươn tay kéo quần, cố gắng bảo vệ cái mông của mình. Phác Tống Tinh đè Lương Trinh Nguyên dưới thân hôn: "Mấy ngày không làm, thử ở văn phòng xem."
"Không muốn!" Lương Trinh Nguyên hàm hàm hồ hồ từ chối, động tác đẩy của cậu lại giống như đang gãi ngứa. Phác Tống Tinh ngậm cái miệng mềm mại của Lương Trinh Nguyên, không ngừng hôn: "Vậy tối nay về nhà làm ba lần."
"Có người làm kinh doanh nào như anh không hả?" Lương Trinh Nguyên đẩy đầu Phác Tống Tinh ra, cố gắng để anh tránh xa mình một chút.
"Cứ làm một chút, ngoan ngoãn nghe lời" Phác Tống Tinh mềm giọng dỗ dành, ngón tay nhanh nhẹn và xảo quyệt bắt đầu châm ngòi thổi lửa xung quanh.
Lương Trinh Nguyên đỏ mắt mắng Phác Tống Tinh khốn nạn, ngữ khí không giống với bình thường. Phác Tống Tinh dừng động tác trong tay: "Làm một chút mà đã khốn nạn rồi sao?"
"Anh chỉ biết bắt nạt tôi!" Nước mắt Lương Trinh Nguyên tràn ra mà không hề báo trước.
Cậu một bên khóc một bên lên án Phác Tống Tinh: "Anh bắt tôi làm việc mà không trả tiền lương cho tôi, bữa trưa không cho tôi ăn món tôi thích, hiện tại còn muốn tôi cởi quần cho anh XX, anh là cái đồ vô lại!"
Phác Tống Tinh rút tay ra khỏi quần áo của Lương Trinh Nguyên, đưa lên mặt Lương Trinh Nguyên lau nước mắt: "Đừng khóc nữa, sao cậu lại ngốc như vậy?"
"Nhìn xem! Bây giờ anh còn mắng tôi!" Lương Trinh Nguyên bị nói càng tủi thân, nước mắt như hạt châu vàng rơi xuống, lau thế nào cũng không hết.
Phác Tống Tinh cúi đầu hôn lên mí mắt Lương Trinh Nguyên, lời nói thốt ra miệng cũng không hề dịu dàng như động tác của anh: "Tôi đây không phải mắng cậu, là đang nói cho cậu sự thật thôi."
Lương Trinh Nguyên tức giận muốn đánh Phác Tống Tinh. Nhưng cậu đánh không lại, chỉ đành dùng hết sức lực đẩy Phác Tống Tinh ra, xoay người muốn xuống giường, tránh xa Phác Tống Tinh một chút.
Phác Tống Tinh đương nhiên sẽ không để Lương Trinh Nguyên thực hiện được mong muốn — thật sự để cậu chạy trốn, tối nay không chừng khóc ngất. Alpha ôm lấy Lương Trinh Nguyên từ sau lưng, dáng người cao lớn ưu thế khiến anh hoàn toàn có thể ôm lấy người vợ hợp pháp của mình trong vòng tay: "Đừng khóc nữa, tôi là đồ khốn nạn, tôi là đồ khốn nạn được chưa?"
Lương Trinh Nguyên cắn môi vùng vẫy hai cái, căn bản không thoát được. Cậu bị Phác Tống Tinh ôm chặt vào trong lòng ngực, cuối cùng nghe thấy Phác Tống Tinh nói ra những lời dỗ dành mình.
Nhìn thấy bờ vai của Lương Trinh Nguyên run lên vì khóc, Phác Tống Tinh lại mở miệng: "Tôi hỏi cậu, trong hai chúng ta ai có tiền lương cao hơn?"
"Đó cũng không phải là lý do để anh ăn tiền lương của tôi." Lương Trinh Nguyên lầm bầm nói, nói xong đã bị Phác Tống Tinh ấn vào lòng xoay người lại. Alpha ngồi xuống giường trong phòng nghỉ, để Lương Trinh Nguyên ngồi trên đùi mình.
Anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào Thái Dương của Lương Trinh Nguyên: "Đầu óc cậu sao lại được những người như Phương Cầm coi trọng?"
Lương Trinh Nguyên trừng mắt nhìn Phác Tống Tinh với đôi mắt đỏ hoe. Nhìn thấy người trong ngực lại sắp tức giận, Phác Tống Tinh vội nói tiếp: "Không phải tôi đã nói số tiền lương trong thẻ là tài sản chung của chúng ta sau khi kết hôn sao?"
Lương Trinh Nguyên im lặng chớp mắt, nước mắt còn đọng lại trên mi. Phác Tống Tinh dùng ngón tay lau sạch cho Lương Trinh Nguyên: "Nếu là tài sản sau khi kết hôn, cậu tự suy nghĩ một chút, tiền lương mà một thư ký tạm thời có thể chia cho tôi, so với mức tiền lương của một tổng giám đốc điều hành như tôi, có ngang nhau không?"
"Lương Trinh Nguyên, hai ta rốt cuộc ai mới chịu thiệt?"
Omega ngẩn người một chút, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Phác Tống Tinh: "Không đúng! Anh nói thì như vậy, nhưng thẻ lương của anh tôi lại không thể dùng!"
Phác Tống Tinh cười hừ một tiếng, từ trong túi móc ví ra, lấy ra một tấm thẻ nhét vào tay Lương Trinh Nguyên: "Dùng, hôm nay tan làm có thể dùng."
Lương Trinh Nguyên cầm thẻ trong lòng bàn tay vuốt ve một lát, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ khoảnh khắc có một tấm ảnh cũ kẹp bên trong ví tiền màu đen của Phác Tống Tinh.
Cậu cúi đầu nhìn thẻ trong tay: "Bên trong có bao nhiêu tiền? Đủ cho tôi mua một chiếc du thuyền không?"
Phác Tống Tinh xuýt nữa bị Lương Trinh Nguyên làm cho bật cười: "Năm năm ra nước ngoài rốt cuộc đã học được những thứ vớ vẩn gì?"
Lương Trinh Nguyên bất mãn bĩu môi: "Tôi đâu có nói mua ngay, tôi chỉ hỏi xem có đủ hay không."
"Đủ, nhưng nếu cậu dám phá của, tôi sẽ khiến mông của cậu nở hoa." Alpha uy hiếp, thậm chí còn kiễng chân đẩy mông Lương Trinh Nguyên vào trong đùi anh.
Lương Trinh Nguyên tức giận cắn vào cổ Phác Tống Tinh: "Anh đừng tưởng dựa vào tấm thẻ này là có thể lừa gạt tôi, trưa mai tôi nhất định phải ăn tôm bướm và vịt quay."
Phác Tống Tinh đồng ý mà không cần suy nghĩ. Lương Trinh Nguyên ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Phác Tống Tinh: "Sao anh không chê chúng có nhiều calo và nặng mùi?"
Alpha lộ ra một nụ cười bí hiểm: "Miễn cho cậu nói tôi là người chồng Alpha không xứng chức."
Trực giác của Lương Trinh Nguyên thấy vô cùng không đáng tin, và ngày hôm sau, Phác Tống Tinh đã chứng minh trực giác của Lương Trinh Nguyên chính xác đến mức nào —
Hôm nay Phác Tống Tinh không tăng ca, sáng sớm đã trực tiếp đưa Lương Trinh Nguyên đến Phác gia — đến Phác gia đón năm mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro