-42-
Sau khi vượt qua nỗi sợ hãi phải diễn trên không trung, Lương Trinh Nguyên lại một lần nữa cho Từ Dục một câu trả lời thỏa đáng.
Chỉ là khổ cái eo của Lương Trinh Nguyên — lúc cậu ở Lương gia được người của Lương gia nuôi dưỡng cẩn thận, sau khi trở thành vợ của Phác Tống Tinh cũng có quản gia do Phác lão gia cử đến tỉ mỉ chăm sóc, thân thể của cậu được nuôi dưỡng đến yếu ớt.
Dây thừng được quấn ở eo cậu một ngày, dưới bả vai cũng bị siết không nhẹ. Tóm lại đợi đến khi Lương Trinh Nguyên quay phim xong, thân thể cậu bắt đầu cảm thấy đau nhức không thôi.
Phương Cầm có chút lo lắng muốn đưa Lương Trinh Nguyên về nhà, Lương Trinh Nguyên lại từ chối ý tốt của Phương Cầm: "Có người tới đón em, chị Cầm, chị vất vả rồi, về nhà sớm chút."
"Ồ?" Phương Cầm hứng thú nhướn mày: "Chồng em đến đón à?"
Thông tin của Lương Trinh Nguyên đối với Phương Cầm – người đã sớm điều tra cậu thì không tính là bí mật, chỉ là Lương Trinh Nguyên nghe Phương Cầm gọi Phác Tống Tinh như vậy, Lương Trinh Nguyên cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Đúng vậy, anh ấy đến đón em."
"Coi như cậu ấy có mắt nhìn. Hôm nay về nhà nghỉ ngơi cho tốt, cảnh diễn của em tạm thời kết thúc, bảo cậu ấy tìm thuốc bôi eo cho em."
Lương Trinh Nguyên ghi nhớ lời dặn dò của Phương Cầm: "Em biết rồi, chị Cầm, hay là em bảo anh ấy đưa chị về nhà?"
"Chị vẫn là không nên không quấy rầy thế giới của hai người, đi thôi, có việc gì cứ liên lạc."
Lương Trinh Nguyên vẫn tiễn Phương Cầm lên xe, sau khi nhìn Phương Cầm biến mất khỏi tầm mắt, Lương Trinh Nguyên mới quay đầu nhìn về hướng Phác Tống Tinh hay dừng xe – Có lẽ là do kỳ phát tình của Lương Trinh Nguyên đang đến gần, Alpha mỗi ngày đều lái xe đến phim trường chờ Lương Trinh Nguyên kết thúc công việc.
Có đôi khi Lương Trinh Nguyên về muộn, Phác đại thiếu gia cũng sẽ đại phát từ bi, đưa Lương Trinh Nguyên đi ăn khuya, chỉ là cái miệng kia vĩnh viễn không thể nói chuyện đàng hoàng.
Mặc dù như thế, Lương Trinh Nguyên vẫn không khỏi cảm thấy có chút ngọt ngào.
Cậu cúi đầu đi về hướng quen thuộc với tâm tư rối bời, nhưng lại bị một bóng người chặn lại giữa chừng.
Lương Trinh Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đeo khẩu trang. Sau khi nhìn thấy Lương Trinh Nguyên, hai mắt cô sáng ngời: "Anh, anh chính là Lương Trinh Nguyên sao?"
"Tôi không phải." Lương Trinh Nguyên nói xong, cô gái nhảy dựng tại chỗ hai lần với đôi mắt mở to: "Được! Cuối cùng tôi cũng gặp được anh! Anh thật xinh đẹp! Hạ Lan Phục của anh thật xinh đẹp! Anh có thể ký tên cho tôi không? Tôi bảo đảm chỉ lặng lẽ giữ lại!"
Lương Trinh Nguyên thật không ngờ mình lại có thể thu hút được fan cuồng như vậy. Nhưng nhìn ánh mắt thuần khiết của cô gái, Lương Trinh Nguyên lại nói không nên lời cự tuyệt, cậu nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận hướng xe của Phác Tống Tinh, gật đầu với cô gái: "Được, nhưng tôi không mang theo bút."
"Tôi có!" Cô gái hào hứng lấy từ trong túi áo ra một cây bút và một cuốn sổ tay nhỏ. Lương Trinh Nguyên nhận lấy bút và giấy, ký tên mình vào vị trí cô gái đề nghị.
Khác với những chữ ký được thiết kế đặc biệt của những nghệ sĩ nổi tiếng khác, chữ ký của Lương Trinh Nguyên vô cùng thanh tú, nét bút rõ ràng.
Nhìn tên trên cuốn sổ tay, mặt cô gái đỏ bừng: "Anh thật đáng yêu!"
"Không đáng yêu bằng cậu" Lương Trinh Nguyên vừa nói xong, chiếc xe màu đen cách đó không xa đã truyền ra hai tiếng còi, như muốn thúc giục Lương Trinh Nguyên.
Nghĩ đến tối nay không chừng còn phải gặp mặt thối của Phác Tống Tinh, Lương Trinh Nguyên từ bỏ ý định nói thêm vài câu với fan: "Đã muộn rồi, cậu về sớm đi, bên ngoài rất nguy hiểm."
Cô gái gật đầu thật mạnh, nhưng khi Lương Trinh Nguyên nói "Tạm biệt" xong xoay người chuẩn bị rời đi thì cô gái lại lên tiếng: "Tôi có thể ôm anh một cái không?"
Lương Trinh Nguyên dừng bước, cậu quay đầu nhìn cô gái, ánh mắt dịu dàng, lời nói lại mang ý cự tuyệt: "Cái ôm của tôi không đáng tiền, trên đường về nhất định phải chú ý an toàn."
Sau đó Lương Trinh Nguyên bước tiếp về phía trước, cô gái cũng không quan tâm ôm lấy từ phía sau Lương Trinh Nguyên: "Cái ôm của anh vô cùng đáng giá, Lương Trinh Nguyên, ôm được Lương Trinh Nguyên rồi."
Lương Trinh Nguyên kinh ngạc — hình như cậu gặp phải người rất khó giải quyết rồi.
Tỉnh táo tinh thần, chuyện đầu tiên Lương Trinh Nguyên làm chính là đưa tay gỡ cổ tay cô gái ra, cố gắng để cô gái buông mình ra, chỉ là đối mặt với cô gái trẻ tuổi gầy gò này, Lương Trinh Nguyên căn bản không thể ngăn cản —
Dùng vũ lực quá mạnh có thể sẽ làm tổn thương đến cô gái này, chứ đừng nói đến chuyện cô gái có ác ý hay không, trong bãi đỗ xe người đến người đi, Lương Trinh Nguyên thật sự không muốn tác phẩm của mình còn chưa ra mắt đã bị chụp mũ là bạo lực với fan.
Mà mấu chốt là, bởi vì Lương Trinh Nguyên cự tuyệt mà cô gái ôm càng chặt hơn, bởi vậy cũng chạm vào phần eo của Lương Trinh Nguyên bởi vì cả ngày diễn trên dây cáp mà bầm tím. Lương Trinh Nguyên đau đến nhíu mày: "Xin lỗi, xin cậu buông tôi ra trước."
Cô giá bởi vì ôm lấy thần tượng mà có chút điên cuồng: "Đừng mà, không muốn buông Hạ Lan Phục ra!"
Lương Trinh Nguyên cắn răng, đang chuẩn bị liều thì lại nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng đi tới bên cạnh Lương Trinh Nguyên.
Lương Trinh Nguyên quay đầu nhìn, hô hấp chợt dừng một chút – là Phác Tống Tinh.
Khuôn mặt Alpha cao lớn anh tuấn âm trầm, đưa tay nắm lấy cổ tay cô gái, không nói lời nào đẩy cô ra xa Lương Trinh Nguyên vài bước, khí lực lớn đến mức không cho phép bất cứ kẻ nào từ chối, khí tức quanh thân cũng quyết không cho phép bị bỏ qua.
Một giây sau, Lương Trinh Nguyên bị Phác Tống Tinh ôm chặt vào trong ngực, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo chút tức giận của Phác Tống Tinh: "Con heo ngu ngốc"
Lương Trinh Nguyên bĩu môi, lại an tâm tựa đầu vào ngực Phác Tống Tinh, giống như một con vật nhỏ trốn tránh hiện thực. Ngay sau đó, Lương Trinh Nguyên nghe thấy Phác Tống Tinh nói với cô gái đang kinh ngạc: "Còn không cút?"
"Anh, anh là ai? Sao anh có thể ôm Hạ Lan Phục của tôi!" Giọng nói tức giận của cô gái có chút sắc bén. Cô gái chất vấn xong, lại ngại khí tức kinh người của Phác Tống Tinh mà không dám làm tiến lên đoạt lại "Hạ Lan Phục".
Phác Tống Tinh không có thời gian rảnh để tranh luận với "kẻ điên" này. Một tay anh ôm Lương Trinh Nguyên, một tay hướng về phía tài xế: "Cần tôi dạy anh không?"
"Tôi hiểu." Người tài xế bình tính đáp. Phác Tống Tinh cũng không nói nhiều nữa, chỉ ôm Lương Trinh Nguyên còn đang mệt mỏi đi đến bên cạnh xe, đóng gói Lương Trinh Nguyên nhét vào.
Tài xế có việc phải xử lý, cho nên Phác Tống Tinh chỉ có thể hạ mình tự lái xe.
Kết quả Alpha đang định đứng dậy đi đến phía trước lái xe, Lương Trinh Nguyên lại đưa tay ôm lấy bả vai Phác Tống Tinh không cho đi: "Phác Tống Tinh, eo của tôi đau quá."
Giọng nói mang theo chút ỷ lại và làm nũng mà Lương Trinh Nguyên cũng không ý thức được.
Phác Tống Tinh nheo mắt phượng. Anh giơ tay nắm cằm Lương Trinh Nguyên quan sát xung quanh: "Lương Trinh Nguyên, cậu đáng đời."
Tất cả những ngọt ngào và quyến rũ trong lòng Lương Trinh Nguyên đều biến mất không còn gì. Cậu buông lỏng tay trên cổ Phác Tống Tinh, còn duỗi chân đạp mũi giày Phác Tống Tinh: "Cút."
Phác đại thiếu gia cúi đầu cắn vào miệng Lương Trinh Nguyên, ép người vào ở ghế sau hôn một cách cuồng nhiệt một trận rồi mới buông Lương Trinh Nguyên ra, tự mình quay đầu lái xe về nhà.
Sau khi hai người đến gara biệt thự, Lương Trinh Nguyên dựa vào ghế sau vươn hai tay về phía Phác Tống Tinh, làm ra một động tác đòi ôm: "Tôi mệt mỏi quá, đi không nổi."
Phác đại thiếu gia khoanh hai tay trước ngực, đứng ở cửa xe nhìn Lương Trinh Nguyên đang giở trò trong xe: "Cậu nói một tiếng 'Lương Trinh Nguyên là con lợn ngu ngốc', tôi sẽ ôm cậu vào nhà"
Lương Trinh Nguyên tức giận nghiến răng: "Phác Tống Tinh là một con lợn ngu ngốc". Nói xong cậu tự mình xuống xe, hừ nhẹ một tiếng rồi bước về nhà.
Tiếng hai cửa xe đóng lại vang lên, Lương Trinh Nguyên theo bản năng quay đầu lại, thấy Phác Tống Tinh đuổi theo Lương Trinh Nguyên, cũng trực tiếp ngồi xổm trước mặt Lương Trinh Nguyên: "Con lợn ngu ngốc, tự lăn lên đi."
Lương Trinh Nguyên lầm bầm một câu "Anh mới là con lợn ngu ngốc", hành động lại vô cùng nhanh nhẹn kiên định bò lên lưng Phác Tống Tinh, để cho Phác Tống Tinh cõng mình về nhà.
Trên đường đi Lương Trinh Nguyên thì thầm vào tai Phác Tống Tinh: "Trư Bát Giới cõng vợ."
Phác Tống Tinh trực tiếp véo cái mông mềm mại của Lương Trinh Nguyên: "Có phải cậu ngứa đòn rồi không?"
Lương Trinh Nguyên bị véo mạnh cả cơ thể đều cong lên phía trên, lại thành thật dựa vào lưng Phác Tống Tinh, há mồm cắn cắn sau gáy Phác Tống Tinh, nhưng lại không dùng sức: "Hôm nay tôi treo trên dây cáp cả ngày, eo đã rất đau, anh còn véo tôi, Phác Tống Tinh, anh có phải là người hay không?"
"Làm sao? Tôi bảo cậu đi làm diễn viên sao?"
"Vậy tốt xấu gì anh cũng an ủi tôi một chút, Alpha nhà người ta đều biết thương vợ mình."
Lời buộc tội của Lương Trinh Nguyên chỉ làm cho Phác Tống Tinh càng thêm chắc chắc rằng Lương Trinh Nguyên không tim không gan – còn muốn thế nào mới tính là thương Lương Trinh Nguyên đây? Anh đã dung túng yêu thương Lương Trinh Nguyên đến mức này rồi.
Chính xác mà nói, Phác Tống Tinh căn bản không biết nên làm gì với Lương Trinh Nguyên vô lương tâm này. Phác đại thiếu gia từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, tất cả những chuyện bất lực trong đời này đều chỉ liên quan đến Lương Trinh Nguyên.
Hôm nay nếu Phác Tống Tinh anh không có ở đây, cô gái kia sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì, Phác Tống Tinh không tưởng tượng được. Tuy rằng anh biết Lương Trinh Nguyên có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng Phác Tống Tinh vẫn không thể nào yên tâm.
Đây còn là tình huống trước khi tác phẩm của Lương Trinh Nguyên được công chiếu. Omega hấp dẫn người này chọn một con đường nhìn thì quang vinh chói lọi, nhưng nguy hiểm ẩn giấu đằng sau nó trong tương lai căn bản không thể đo lường chính xác.
Tất cả những gì mà Phác Tống Tinh có thể làm, chỉ có thể để mắt đến Lương Trinh Nguyên thật cẩn thận, miễn cho tên vô lương tâm này thật sự phải chịu thiệt thòi lớn.
Phác Tống Tinh đã quen với việc giữ những tâm sự có liên quan đến Lương Trinh Nguyên đè nén ở trong lòng, miệng muốn nghẹn mà đáp lại vấn đề của Lương Trinh Nguyên: "Omega nhà người ta còn biết gọi một câu chồng ơi chồng hỡi, cậu đã bao giờ gọi như vậy chưa?"
Lương Trinh Nguyên phục hồi lại tinh thần, nằm vào tấm lưng vững chắc của Phác Tống Tinh: "Tôi không, tôi muốn gọi là Phác Tống Tinh, Phác Tống Tinh, Phác Tống Tinh, Phác Tống Tinh –"
"Suỵt—" Phác Tống Tinh đột nhiên cắt ngang lời lải nhải của Lương Trinh Nguyên. Lương Trinh Nguyên ngậm miệng, lại nhịn không được hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu có thấy tiếng động gì không?" Phác Tống Tinh vừa đi vừa hỏi.
Ngữ khí của Phác Tống Tinh quá mức thần bí, thế cho nên Lương Trinh Nguyên cũng nhịn không được ôm chặt Phác Tống Tinh, để cho cơ thể của mình gần sát Phác Tống Tinh hơn một chút: "Tiếng, tiếng động gì?"
Kẻ nhát gan Lương Trinh Nguyên cảm thấy tim đập hơi nhanh, nói chuyện cũng cúi thấp đầu.
"Hình như có vài tiếng heo kêu." Lúc Phác Tống Tinh trả lời ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
"Heo kêu?" Lương Trinh Nguyên sững sờ, vì mệt mỏi mà phản ứng hơi chậm chạp.
"Đúng vậy, heo kêu. Thật kỳ lạ, cậu vừa ngậm miệng thì không nghe thấy nữa" Trong lời nói của Phác Tống Tinh không biết đã chứa đựng bao nhiêu ý cười không nhịn được.
Ý cười này cuối cùng cũng khiến Lương Trinh Nguyên kịp phản ứng, cậu vừa bị trêu đùa vừa bị mắng.
Bầu trời có ánh trăng trong vắt, bốn phía lóe lên vài ngôi sao rải rác đang tỏa sáng. Khi gió đêm gào thét, một tiếng chửi rủa trong trẻo nhưng đầy giận dữ từ gần cửa biệt thự truyền đến: "Phác Tống Tinh, anh là cái đầu heo vô địch, Trư Bát Giới, Hiệp Sĩ Lợn"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro