Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-38-

Câu hỏi chất vấn của Phác Tống Tinh dưới ánh trăng mang chút lạnh lùng. Nhưng ngón tay anh nắm trên má của Lương Trinh Nguyên lại tỏa ra hơi ấm.

Lương Trinh Nguyên trừng mắt nhìn: "Tôi không biết anh đang nói cái gì."

"Ngoại trừ giả ngu giả ngoan, cậu còn có thể làm cái gì?" Tay của Phác Tống Tinh chuyển từ khuôn mặt đến cằm Lương Trinh Nguyên: "Năm năm trước cậu không nói một tiếng đã ra ngước ngoài, năm năm sau cậu không nói một tiếng đã chạy đi huấn luyện cái gì đó, hôm nay còn tự mình trở về nhà mẹ đẻ."

Đây là lần đầu tiên từ khi hai người gặp lại, Phác Tống Tinh nhắc tới năm năm trước bọn họ chia xa. Lương Trinh Nguyên có chút chột dạ muốn cúi đầu, bàn tay đặt trên cằm chặn lại động tác của Lương Trinh Nguyên. Lương Trinh Nguyên đành phải kiên trì: "Hôm đó tôi có để lại tờ giấy cho quản gia."

"Cậu để lại cho tôi à?" Ánh mắt Phác Tống Tinh nhìn Lương Trinh Nguyên có chút hung hãn dọa người. Hai má  Lương Trinh Nguyên không ngừng nóng lên, cậu đưa tay chạm vào tay Phác Tống Tinh: "Anh, anh buông tôi ra trước."

"Để lại cho tôi sao?" Phác Tống Tinh lặp lại một lần nữa vấn đề chưa được trả lời.

Bàn tay Lương Trinh Nguyên vươn ra bị Phác Tống Tinh nắm chặt trong tay. Hình thể và chiều cao của bọn họ đều có chút chênh lệch, sự thật này được thể hiện ở chỗ Phác Tống Tinh có thể hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay của Lương Trinh Nguyên.

"..." Lương Trinh Nguyên cảm thấy nhiệt độ trên tay Phác Tống Tinh không ngừng từ nơi bàn tay đang nắm chặt truyền đến trái tim cậu, khiến cả người Lương Trinh Nguyên đều nóng bừng. Cậu thở nhẹ một hơi: "Hay là anh buông tôi ra trước đi."

Phác Tống Tinh hừ lạnh một tiếng, cúi đầu cắn môi Lương Trinh Nguyên – nếu Lương Trinh Nguyên chỉ biết cứng miệng, vậy thì Phác Tống Tinh anh đây liền dùng đầu lưỡi cạy miệng Lương Trinh Nguyên.

Lương Trinh Nguyên "Ưm" một tiếng, bị đau đến nỗi theo bản năng cậu muốn đẩy thân thể Phác Tống Tinh ra, nhưng căn bản không đẩy được. Bị Lương Trinh Nguyên đẩy ra, Phác Tống Tinh từ gặm cắn biến thành hôn môi – đây là việc anh muốn làm mỗi ngày sau khi Lương Trinh Nguyên rời đi.

Tiếc là hôm qua Lương Trinh Nguyên trở về quá đột ngột, Phác Tống Tinh say rượu căn bản không kịp thực hành. 

Ánh đèn trong gara phản chiếu hai cái bóng nối liền trên mặt đất. Lương Trinh Nguyên bị môi lưỡi Phác Tống Tinh quấn lấy khiến thân thể như nhũn ra, nếu không phải được Phác Tống Tinh siết chặt eo cố định thân thể, có lẽ Lương Trinh Nguyên đã ngã xuống đất.

Khi Lương Trinh Nguyên gần như không thể theo không kịp nhịp thở của anh, Phác Tống Tinh cuối cùng cũng buông tha cho cái miệng dối trá này của Lương Trinh Nguyên. Alpha rời khỏi môi Lương Trinh Nguyên, vững vàng bế Lương Trinh Nguyên đi vào nhà.

Lương Trinh Nguyên theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ Phác Tống Tinh, sau khi phục hồi tinh thần Omega nhỏ giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Tình." Phác đại thiếu gia trân trọng nói lời vàng ngọc, phun ra chữ này khiến Lương Trinh Nguyên đỏ mặt lan tràn xuống cả cổ. Cậu giãy dụa hai cái, muốn thoát khỏi người Phác Tống Tinh, nhưng cái ôm bá đạo của Phác Tống Tinh không cho Lương Trinh Nguyên cự tuyệt.

Không chỉ như thế, Phác Tống Tinh còn siết chặt eo Lương Trinh Nguyên: "Tốt nhất cậu nên thành thật một chút, nếu không tối nay cậu sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn."

"Anh là đồ khốn kiếp." Lương Trinh Nguyên bĩu môi lên án, còn giơ nắm đấm đánh Phác Tống Tinh một quyền, lực đạo lại giống như gãi ngứa cho Phác Tống Tinh.

"Đúng, tôi là tên khốn kiếp." Phác Tống Tinh hừ cười một tiếng, chân dài đá văng cửa nhà đồng thời nói: "Mà Lương Trinh Nguyên cậu, rất nhanh sẽ bị tên khốn kiếp XX bằng tiểu khốn kiếp rồi."

"!" Vẻ mặt của Lương Trinh Nguyên như bị sét đánh.

Đợi đến khi Phác Tống Tinh miễn cưỡng hài lòng, cả người Lương Trinh Nguyên đều tràn ngập màu hồng nhạt như được ái dục làm dịu. Cậu bị Phác Tống Tinh bá đạo ôm vào trong ngực, cả người như nhũn ra.

Omega tức giận ngẩng đầu lên dùng sức cắn một cái lên ngực Phác Tống Tinh: "Sao anh còn không cút về tầng ba của anh đi?"

Phác Tống Tinh véo vào cái mông của Lương Trinh Nguyên: "Không cút, ngoan ngoãn ngủ đi."

Lương Trinh Nguyên bị nhéo rên rỉ nhẹ một tiếng, cậu dùng chân đặt ở trong chăn đạp bắp chân Phác Tống Tinh, ngược lại bị Phác Tống Tinh duỗi chân kẹp lấy không cho cậu động đậy: "Cậu có phải còn muốn làm lại một lần nữa hay không?"

"Ai bảo anh nhéo tôi?" Lương Trinh Nguyên cãi lại, nhấc chân nhưng không thể thoát ra được: "Anh buông ra"

Phác Tống Tinh lười tranh luận với Lương Trinh Nguyên, anh trực tiếp xoay người ngăn cản Lương Trinh Nguyên: "Là cậu tự chuốc lấy"

Alpha dốc sức kéo Lương Trinh Nguyên vào một vòng xoáy tình cảm mới, đợi đến khi tất cả trở nên gió êm sóng lặng, Lương Trinh Nguyên ngủ thiếp đi vì mệt.

Phác Tống Tinh ôm Lương Trinh Nguyên và làm công tác dọn dẹp. Trở lại giường, anh ôm chặt cơ thể Lương Trinh Nguyên vào lòng, nhìn chằm chằm vào ngũ quan của Lương Trinh Nguyên đến xuất thần.

Hồi lâu sau, trên giường lớn phòng ngủ chính của phòng tân hôn, truyền đến tiếng than nhẹ có chút buồn bã của Alpha – Đến lúc nào Lương Trinh Nguyên mới có thể hiểu được?

Hiểu được Phác Tống Tinh không thể rời khỏi Lương Trinh Nguyên như thế nào, hiểu được Phác Tống Tinh mới là người đáng để ỷ lại nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro