-37-
Phác Tống Tinh say chưa tỉnh táo thay đổi tư thế, chui vào trong chăn đã được Lương Trinh Nguyên sưởi ấm, đưa tay ôm Lương Trinh Nguyên rồi sờ loạn xạ khắp nơi, mạnh mẽ đánh thức Lương Trinh Nguyên tỉnh giấc.
"Phác Tống Tinh?" Lương Trinh Nguyên còn buồn ngủ hỏi, vừa hỏi vừa muốn đưa tay đẩy Phác Tống Tinh ra.
Phác Tống Tinh chịu buông tay mới là lạ – ban đầu anh chỉ là muốn xác nhận có phải Lương Trinh Nguyên thật sự trở về hay không, hiện tại đã xác nhận thành công, còn phát hiện vợ của mình trần truồng lại thơm ngào ngạt. Phác Tống Tinh không có lý do gì để buông ra.
Thế là Alpha dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng, bàn tay làm loạn ngày càng quá đáng. Lương Trinh Nguyên bị xoa lầm bầm hai tiếng: "Anh phát điên cái gì vậy?" Cậu nhéo vào cổ tay Phác Tống Tinh.
Sự trả thù của Phác Tống Tinh là véo miếng đệm thịt nhỏ dưới thắt lưng Lương Trinh Nguyên, cũng để lại dấu tay trên đó: "Nghe lời một chút, Lương Trinh Nguyên, cởi quần ra cho tôi."
"..." Lương Trinh Nguyên nghe ra được ý say trong lời nói của Phác Tống Tinh, cậu dùng sức trở mình trong lòng Phác Tống Tinh, chuyển thành tư thế bao bọc Phác Tống Tinh: "Phác Tống Tinh."
Phác Tống Tinh cố gắng mở mắt ra: "Chồng đây"
Xem ra là thật sự say không nhẹ. Lương Trinh Nguyên không muốn so đo với một con ma men, cậu kéo tay Phác Tống Tinh muốn tách anh ra khỏi người cậu, Phác Tống Tinh giống như cảm giác được điều gì, đưa tay siết chặt thắt lưng Lương Trinh Nguyên không cho cậu cử động, còn đè thắt lưng xuống: "Vợ, làm một chút."
"Chậc –" Phác Tống Tinh buông lỏng một tay cởi thắt lưng cho mình, cũng bởi vậy mà Lương Trinh Nguyên thuận lợi rời khỏi vòng tay của anh. Omega trần trụi mở đèn đầu giường, ánh sáng mờ nhạt làm cho Phác Tống Tinh híp híp mắt: "Muốn mở đèn làm?"
Lương Trinh Nguyên không có phản ứng, chỉ dùng ánh mắt kiểm tra Phác Tống Tinh từ trên xuống dưới một lượt – mặc dù quần áo lộn xộn, trên người có mùi khác từ bên ngoài, nhưng không phải mùi của Omega.
"Coi như anh thành thật." Lương Trinh Nguyên khẽ lầm bầm một câu, quay đầu nhận mệnh cởi quần áo cho Phác Tống Tinh. Về phần tại sao Phác Tống Tinh lại nửa đêm chạy tới phòng mình, Lương Trinh Nguyên cảm thấy ngày mai mình cần phải truy cứu một chút.
Cởi quần áo xong, Phác Tống Tinh lại ôm lấy cơ thể Lương Trinh Nguyên: "Vợ ơi, nhớ em"
Động tác cởi thắt lưng của Lương Trinh Nguyên dừng lại một chút, cậu còn chưa kịp đè xuống nhịp tim quá nhanh, Phác Tống Tinh liền tiếp tục nói: "Làm một chút đi."
Lương Trinh Nguyên nhếch khóe môi tự giễu – thì ra cái gọi là nhớ nhung, cũng chỉ là muốn lợi dụng Lương Trinh Nguyên để phát tiết mà thôi.
Sự kiên trì của Phác Tống Tinh trong việc này đã hoàn toàn xua tan đi ý định chăm sóc quỷ say của Lương Trinh Nguyên. Cậu từ trên giường rời đi, tìm một bộ quần áo mặc vào rồi rời khỏi phòng ngủ chính, chỉ để lại một mình Alpha say rượu luôn miệng nói mê "Nguyên Nguyên bảo bối".
Ngày hôm sau Phác Tống Tinh cảm thấy mình giống như mơ một giấc mộng đẹp không bao giờ kết thúc. Alpha ấn huyệt thái dương có chút đau vì say rượu, nhíu mày từ trên giường ngồi dậy lại ngửi được mùi anh đào trong không khí —
Thì ra không phải nằm mơ, Lương Trinh Nguyên thật sự đã trở lại!
Phác Tống Tinh sau khi kịp phản ứng lập tức xuống giường đi phòng tắm rửa, ra khỏi phòng chuyện đầu tiên chính là tìm kiếm bóng dáng Lương Trinh Nguyên khắp nơi, nhưng lại rơi vào khoảng không.
"Quản gia —" Phác Tống Tinh xuống lầu gọi. Quản gia thần kỳ rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt Phác Tống Tinh, hơn nữa không chờ Phác Tống Tinh hỏi: "Thiếu gia, phu nhân hôm nay đã ra ngoài từ sớm."
"Ra ngoài?" Sắc mặt Phác Tống Tinh âm trầm: "Cậu ấy lại đi gặp alpha họ Trương kia?"
Quản gia lại lắc đầu: "Phu nhân nói cậu ấy đã lâu không về nhà, nên trở về xem một chút."
Thần sắc Phác Tống Tinh dịu đi một chút: "Tôi biết rồi, cậu ấy đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Quản gia nhìn mặt nhìn mặt: "Thiếu gia có muốn qua xem sao không?"
Phác Tống Tinh suy tư một lát: Hôm nay là cuối tuần, anh vốn định đến công ty tăng ca. Nhưng sự tồn tại của Lương Trinh Nguyên giống như một sợi lông vũ không ngừng cọ qua trong lòng Phác Tống Tinh, cọ đến khi Phác Tống Tinh cảm thấy ngứa ngáy.
"Không cần chuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi đến Lương gia ăn."
Quản gia hiểu ý gật đầu: " Vậy chúc Thiếu gia, thuận buồm xuôi gió"
Phác Tống Tinh lái xe đến Lương gia, mỗi một người hầu của Lương gia đều nhiệt tình chào hỏi Phác Tống Tinh, nghiễm nhiên hoàn toàn coi Phác Tống Tinh là người trong nhà.
Phác Tống Tinh đã quen với những việc này từ lâu, anh đi xuyên qua hoa viên trong sân Lương gia, bước nhanh đến trước cửa Lương gia đang khép hờ. Bước chân Alpha còn chưa bước vào, trong phòng khách đã truyền đến giọng nói trẻ trung nhanh nhẹn của Lương Trinh Nguyên: "Cô Lâm đối với con đặc biệt tốt, những vị giáo sư cũng tận tình chỉ bảo, con tiến bộ rất nhiều."
"Thật sao? Đây là Nguyên Nguyên nhà ta đã gặp được quý nhân!" mẹ Lương kinh ngạc nói: "Vậy con phải biểu hiện cho tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của bọn họ"
"Con biết rồi, mẹ. Con đến là muốn nói cho mẹ biết, sau khi phim của đạo diễn Từ khai máy, có thể con sẽ không có thời gian đến thăm mẹ, mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Đứa nhỏ này, lời này là mẹ dặn dò con mới đúng. Vừa rồi con chia sẻ sự nghiệp với mẹ, nhưng mẹ càng lo lắng hơn thật ra là con và Tống Tinh."
Lương Trinh Nguyên sửng sốt, có chút vô tội chớp mắt: "Con và anh Tống Tinh rất tốt, mẹ lo lắng cái gì?"
"Rất tốt sao?" Mẹ Lương nhìn lên nhìn xuống đứa con trai bảo bối của mình một cái: "Hai đứa kết hôn lâu như vậy, tại sao còn chưa đánh dấu hoàn toàn?"
"..." Lương Trinh Nguyên cắn cắn môi: "Tại sao phải đánh dấu hoàn toàn? Hiện tại bọn con đang rất tốt."
Kỹ năng diễn xuất của Lương Trinh Nguyên đã cải thiện rất nhiều, nhưng cậu không thể dùng những diễn xuất này để đối phó với mẹ mình. Cho nên lúc nói chuyện, Omega cũng có chút chột dạ.
Mẹ Lương than nhẹ một tiếng: "Nguyên Nguyên ngốc, con đang tự lừa mình hay lừa mẹ?"
"Bọn con thật sự rất tốt chỉ là, chỉ là..."
Lương Trinh Nguyên do dự, không thể giải thích tại sao. Phác Tống Tinh nghe lén ở cửa mở cửa đi vào: "Mẹ, Nguyên Nguyên."
Giọng nói của Phác Tống Tinh khiến cả hai mẹ con đều ngẩng đầu nhìn.
Tới gần cuối thu, hôm nay Phác Tống Tinh mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu, phối hợp với áo lót màu trắng bên trong, hết thảy ưu điểm dáng người thon dài cao lớn của Phác Tống Tinh phô ra toàn bộ – đại thiếu gia từ nhỏ đã lên kế hoạch đi theo con đường chàng trai lạnh lùng, quần áo chưa bao giờ làm cho người ta thất vọng.
"Tống Tinh đến rồi?" Trong lời nói của mẹ Lương một lần nữa mang theo vui mừng, còn vẫy vẫy tay với Phác Tống Tinh. Phác Tống Tinh đi tới bên cạnh Lương Trinh Nguyên ngồi xuống, tay cũng đặt trên lưng Lương Trinh Nguyên: "Mấy ngày nay con và Nguyên Nguyên đều có công việc bận rộn, cũng không có thời gian đến thăm hai người, xin lỗi mẹ."
"Nói lời ngốc nghếch cái gì vậy?" Từ nhỏ mẹ Lương đã rất thích Phác Tống Tinh, Alpha từ nhỏ đã trưởng thành ổn trọng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mẹ Lương nguyện ý giao Lương Trinh Nguyên cho Phác Tống Tinh: "Giữa các con hòa thuận mỹ mãn, tốt hơn bất cứ điều gì khác."
Phác Tống Tinh khẽ gật đầu: "Con vừa tới cửa, không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện phiếm."
Lương Trinh Nguyên quay đầu liếc Phác Tống Tinh một cái, ngược lại chạm vào trong ánh mắt thâm thúy của Phác Tống Tinh. Ngữ khí Alpha trầm ổn bình thản nói với mẹ Lương: "Thật ra không đánh dấu hoàn toàn, là chủ ý của con."
Mẹ con Lương gia đều khựng lại một chút.
"Đánh dấu hoàn toàn đối với Nguyên Nguyên mà nói tỷ lệ mang thai rất cao. Sản nghiệp Phác gia phân bố quá rộng, sự nghiệp của Nguyên Nguyên cũng sắp tiến vào thời kỳ phát triển, lúc này mà đánh dấu hoàn toàn, đối với Nguyên Nguyên cũng như con cái của bọn con đều không tốt."
Phác Tống Tinh đúng là một cao thủ đàm phán. Giọng nói của anh quá mức thành khẩn nghiêm túc, logic trong lời nói cũng hết sức thỏa đáng, mẹ Lương không thể nào phản bác, bà cảm thấy mình không cần phải phản bác – ít nhất bà nhìn thấy trách nhiệm của Phác Tống Tinh.
Người phụ nữ dịu dàng gật đầu: "Vẫn là Tống Tinh suy nghĩ chu đáo. Không sao, vợ chồng trẻ các con sống tốt là được rồi."
Phác Tống Tinh nói một tiếng "Cám ơn mẹ", ba người lại hàn huyên một hồi những chuyện gần đây. Lương Trinh Nguyên và Phác Tống Tinh cùng ăn tối với mẹ Lương.
Sau khi ăn xong mẹ Lương muốn bọn họ ngủ lại, Phác Tống Tinh lại nói muốn dẫn Lương Trinh Nguyên đi hẹn hò. Mẹ Lương nhướng mày: "Cũng đúng, cũng đúng, hôm nay cuối tuần rồi! Được được được, các con đi đi, trên đường cẩn thận, đi chơi vui vẻ!"
Mẹ Lương sảng khoái đồng ý, thậm chí không cho Lương Trinh Nguyên thời gian để nói "Không". Bà mỉm cười tiễn đôi vợ chồng trẻ đến gara, trước khi rời đi, Lương Trinh Nguyên ôm mẹ Lương một cái: "Vậy mẹ phải chăm sóc bản thân thật tốt, thay con khuyên nhủ ba, đừng để ba làm việc quá vất vả."
"Yên tâm đi đi" Mẹ Lương xoa đầu Lương Trinh Nguyên.
Trên đường trở về, Lương Trinh Nguyên ngồi ở ghế lái phụ liếc xéo Phác Tống Tinh: "Tôi nói muốn hẹn hò với anh lúc nào? Tại sao tôi lại không biết?"
Phác Tống Tinh nhìn Lương Trinh Nguyên qua kính chiếu hậu: "Lương Trinh Nguyên, tôi khuyên cậu nên cẩn thận từ lời nói đến hành động của mình. Nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không bây giờ tôi sẽ quay lại, nói cho mẹ, sở dĩ tôi không đánh dấu cậu là bởi vì cậu không cho."
"Anh là đồ khốn kiếp." Lương Trinh Nguyên bình luận, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện với Phác Tống Tinh nữa.
Chờ Phác Tống Tinh dừng xe ở gara căn phòng tân hôn, Alpha bên tai chợt nghe được Lương Trinh Nguyên phát ra một tiếng "Xía". Phác Tống Tinh nhíu mày: "Thế nào? Cậu sẽ không thật sự cho rằng tôi muốn dẫn cậu đi hẹn hò chứ?"
Lương Trinh Nguyên vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Anh thôi đi, tôi bận lắm, cho dù anh có thật sự dẫn tôi đi hẹn hò, tôi cũng sẽ không đi."
"Vậy sao?" Phác Tống Tinh rút chìa khóa xuống xe, bước nhanh tới bên cạnh Lương Trinh Nguyên, chặn đường Lương Trinh Nguyên: "Lần thứ mấy rồi?"
"Cái gì?" Lương Trinh Nguyên khó hiểu hỏi.
Sắc trời tối sầm, ánh trăng lưỡi liềm ẩn mình vào trong tầng mây. Cũng may trong gara phòng tân hôn ánh đèn sáng ngời, Alpha dưới ánh đèn sáng ngời này, đưa tay nắm lấy gương mặt Lương Trinh Nguyên, giọng nói trầm xuống hỏi: "Đây là lần thứ mấy Lương Trinh Nguyên cậu, không nói một lời đã rời khỏi tầm mắt của tôi?"
"..."
-------------------------------------------------
Hôm nay cũng đừng quên vote nha mọi ngườiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro