II.(11) Nothing left
Hình như hôm nay, Nguyên đã nhìn thấy anh ấy. Chỉ là một cái lướt qua nhau thật nhẹ nhàng, mà chính nó cũng không rõ đó có phải là anh ấy thật hay không.
Nhưng nếu là thật thì phải nói sao nhỉ, anh Thành sau sáu năm, gương mặt vẫn y nguyên cái nét nghiêm túc nhưng lịch sự kiểu quý ông như vậy, chỉ khác chỗ trên người anh không còn là những chiếc áo sơ mi kẻ sọc năng động, hay chiếc quần kaki màu gỗ thông vàng nắng nữa, cũng không còn đôi giày thể thao màu trắng tinh mà chỉ có bộ âu phục cùng chiếc cà vạt đứng đắn, đôi giày da bóng loáng và chiếc cặp táp nhỏ anh xách bên người. Anh lướt nhẹ qua cánh cửa gỗ của quán cà phê làm chiếc chuông rung lên một hồi, hướng về chiếc xe ô tô đậu gần đó rồi đi thẳng.
Thằng Nguyên đứng trước quầy, tần ngần nhìn ra đường, nơi chỉ còn lại mấy chiếc lá vàng bay.
"Bạn ơi?" Cô bé nhân viên xua tay gọi một hồi.
Nó giật mình quay ra, tiếp tục với tờ menu trên tay "À, đây đợi mình chút."
"Ừ ừ không sao cậu cứ order đi." Cô bé cười cười rồi nhấn cái gì trên máy tính "Cái anh vừa vào đẹp ghê á cậu, cậu mải nhìn người ta đúng không?"
Minh Nguyên chăm chú vào tờ menu, không dám ngẩng đầu lên thừa nhận "Mình nhìn giống người quen thôi ấy mà."
"Quen là đúng rồi, chắc cậu thấy anh ấy trên báo rồi chứ gì? Ảnh vừa đẹp vừa giỏi ghê á cậu, cậu có xem Hoa hậu hoà bình thế giới không? Bộ váy của cô Hoa hậu á, là ảnh thiết kế đấy."
"Cho mình thêm hai cà phê đá."
"Oke cậu." Cô bé nhập vào máy tính rồi lại tiếp tục nói trong khi chờ Nguyên gọi đồ tiếp "Anh này học thiết kế cùng trường mình nè, trước mình ba khoá, cơ mà nổi tiếng lắm đó, còn làm giảng viên bên trường Mĩ thuật nữa. Mỗi tội, bông có chậu rồi, rầu ghê á cậu."
Nguyên mỉm cười, ậm ừ một hai câu, gọi thêm vài món nữa rồi quay về bàn ngồi đợi.
Không bất ngờ lắm, chỉ có điều, anh không làm thầy giáo nữa rồi.
Sáu năm, mọi thứ thay đổi nhiều. Hồi ấy, thằng Nguyên đỗ đại học, nhưng nó không học, vì bố mẹ nó không có tiền. Nó muốn xin đi theo tàu đánh cá, nhưng với cái mặt non choẹt và thân hình gầy gộc của nó, không ai muốn thuê nó cả. Cuối cùng, chật vật lên xuống, nó xin vào làm phát thanh viên trên đảo, mỗi ngày đọc vài bản tin, thi thoảng phải đọc bản dự báo thời tiết đột xuất, thời gian còn lại, nó chạy việc vặt, có gì làm nấy, cũng đủ ăn đủ sống.
Bố nó vẫn đi thuyền, mẹ nó thì về nhà cũng mới được một năm. Mọi thứ không thay đổi là bao nhiêu, có có đầu tháng sáu vừa rồi, bỗng nhiên nó nhận được thông báo điều lên đài trung ương làm việc. Thằng Nguyên không biết lí do nó bị điều đi là gì, vì suốt sáu năm nay, ngày nào nó cũng đọc vài bản tin, chẳng có gì đặc biệt hay nổi trội, vả lại chỉ có nó và một cô tầm tuổi mẹ nó làm phát thanh viên ở đấy, điều nó đi thì làm gì còn ai.
"Bên đài trung ương họ muốn cháu lên, cô không rõ, nhưng đi thử xem sao, cơ hội tốt mà."
Ngày ấy nó định từ chối đi, nhưng nó lại nhận ra rằng nó làm gì có cơ hội từ chối vì đó là mệnh lệnh. Dù gì, cái Minh cũng đến tuổi lên đại học, nó là con gái, nó phải học đại học, kiếm lấy cái nghề thì mới được, đâu như thằng Nguyên, đàn ông con trai, không làm cái này thì làm cái kia, lăn lộn đủ chỗ, ra tiền là được. Có khó khăn mấy, nó cũng phải lo cho em nó vào đại học đàng hoàng, thế nên nó quyết định rời đảo.
Có điều, thằng Nguyên không ngờ được nó lại gặp anh ngay ngày đầu tiên lên thành phố. Không lẽ thành phố này lại nhỏ đến vậy? Nhưng gặp lại, nó lại nhớ anh Thành ngày xưa, nhớ cả cái ngày xửa ngày xưa, nhớ cả chính nó ngày ấy. Nhưng nó không còn là học trò của anh, không còn là hàng xóm của anh, không còn tư cách gì để chào anh lấy một câu cả. Hai đứa là người lạ của nhau mất rồi.
Nhưng thành phố đúng là nhỏ thật, khi mà chỉ trong có vài ngày, nó đã đi lướt qua anh mấy lần rồi. Anh Thành hay mua cà phê ở tiệm đối diện với trường của cái Minh, cùng đường đến đài phát thanh luôn. Nhưng anh chỉ uống cà phê đen, nhân viên trong quán quen anh đến mức chỉ cần thấy anh bước vào, không cần order gì cả cũng tự động đưa ly cà phê ra ngay. Anh luôn luôn mặc âu phục, mỗi ngày một bộ, mỗi ngày một kiểu, Minh Nguyên không giỏi để nhìn ra được từng chi tiết khác nhau của mỗi bộ đồ anh mặc, nhưng nó chắc chắn anh không bao giờ mặc trùng đồ với ngày hôm trước. Ghim cài trên cà vạt của anh luôn lệch, chừng đâu một góc ba mươi độ gì đó, có vẻ là anh cố tình làm thế chứ không phải do va quẹt vào đâu mà nó bị lệch đi. Trên tay trái anh luôn đeo một chiếc nhẫn bạc, không rõ là nhẫn gì nhưng chưa bao giờ thấy anh bỏ ra, dường như không phải là một dạng phụ kiện.
Những ngày đầu làm trên đài phát thanh trung ương vui hơn nó tưởng. Hồi trên đảo chỉ có đúng hai cô cháu, một già một trẻ, cũng không có gì nhiều để nói với nhau ngoài chuyện tàu thuyền, chài lưới, ở đây có nhiều anh chị trẻ hơn, năng nổ hoạt bát hơn, lại chào đón nó rất nhiệt tình, hồ hởi.
Nhưng đêm trên thành phố, dù bận rộn tiếng tàu xe đến tận khuya muộn đi nữa, vẫn rất buồn. Từ ô cửa sổ phòng trọ nhìn ra, nó chỉ thấy được một khoảng trời nho nhỏ khuất sau toà nhà ngay bên cạnh, không thấy được gì cả, chỉ có thứ ánh sáng trăng trắng, mờ nhoè không biết là sáng trăng hay đèn điện, bỗng dưng nó nhớ cái chòi nhỏ trên đồi, qua một lỗ thủng bằng bàn tay trên mái rạ vẫn có thể thấy cả bầu trời đầy sao. Thành phố buồn, mọi người đều bận rộn vào việc riêng của họ, không ai đếm xỉa đến ai, lướt qua nhau chào lấy một câu cũng không có. Thành phố đẹp, nhưng không vui như nó nghĩ, không phải một vùng đất hứa như anh Thành từng kể.
"Này! Biết hôm nay em gặp ai không?" Cái Minh tất tưởi sắn tay áo, ngồi phịch xuống chiếu.
"Ai?"
"Anh Thành."
Tiếng bát đũa lạch cạch va vào nhau, thằng Nguyên vẫn bận rộn xới cơm ra bát.
"Ừ, làm sao?"
"Khi nãy em ở cổng trường, thấy anh ấy đứng ngoài quán cà phê đối diện. Em chỉ kể với anh thế thôi, để anh biết mà né né ra, vì người ta cũng có người yêu rồi."
Ngày ấy, cái Minh còn nhỏ, cũng chưa biết hết chuyện, nhưng nó chỉ biết anh Thành từ ngày rời đảo không liên lạc gì.
"Tự dưng nói thế, tao bị điều lên đây chứ tao muốn lên à?"
Cái Minh lắc đầu nhè nhẹ, nhận lấy bát cơm rồi bắt đầu ăn cắm cúi.
Vài ngày sau đấy, lúc đi làm về, nó còn gặp người đó nữa. Đúng là giống nó thật, chị ấy thậm chí còn mặc đồ màu xanh dương giống với màu mà nó cũng thích nữa. Mái tóc dài để ngang lưng lả lướt và chiếc váy màu xanh cầu kì đính đầy hoa, trông rất đẹp. Chị ấy hướng vào phía trong cửa hàng, nở nụ cười tươi rói nhìn anh Thành từ trong bước ra, hôm nay anh mặc bộ âu phục màu xanh đen, túi áo còn cài thêm bông hoa nhỏ cùng loại với cánh hoa đính trên váy chị ấy nữa. Hai người đứng với nhau trông rất hợp.
Ngày ấy anh Thành để ý nó như thế, thật dễ hiểu. Dù anh đã từng yêu nó nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn là yêu cái hình bóng của người ta. Huống hồ đó còn là lần đầu. Nó lăn tăn trong lòng, có chút buồn, cũng hơi thất vọng. Nhưng có buồn cũng chẳng để làm gì, vì ngay từ đầu nó đã không phải là lựa chọn đầu tiên.
Hai người họ có vẻ đang vội, anh Thành vừa bước ra vừa lẩm bẩm "Tại em cầu kì quá đấy, sắp muộn rồi." nhưng vẫn lịch thiệp đi vòng sang mở cửa xe cho người ta.
Thằng Nguyên đứng nép vào một góc sau cột điện, chờ chiếc xe đi xa một đoạn mới dám bước tiếp về nhà. Thú thực, nó không mong chờ điều gì khi chuyển lên thành phố cả, cũng không mong sẽ gặp lại anh vì nó biết có gặp lại cũng chẳng thể làm gì được. Thi thoảng, nó tiếc, thi thoảng, nó ước gì anh sẽ quay lại đảo một lần, cũng có khi, nó đã nghĩ sẽ đi tìm anh. Nhưng sau tất cả, nó biết, rằng anh và nó thực sự không thể tiếp tục, cho dù nó có cố gắng bao nhiêu cũng không thể lấp đầy khoảng cách khác biệt giữa nó và anh cho được. Vả lại, có lẽ anh cũng quên nó rồi, dù sao, có vài tuần ngắn ngủi, nó cũng chỉ là vì giống người ta nên anh mới quan tâm đến nó mà thôi. Nó đã là một người thay thế tương đối hoàn chỉnh.
Sáng thu trên thành phố trời se lạnh, nó nhấc gót bước qua vỉa hè đầy rẫy những lá vàng rơi, bước lên chiếc cầu đi bộ để sang bên kia đường. Hơi sương ẩm ẩm quẩn quanh trong không khí làm nó nhớ lại mấy buổi sớm trên đảo. Trên cầu, vẫn còn những người la liệt gục ngủ hai bên đường đi, quần áo lấm lem, đặt lưng xuống đất là giường, những tấm bìa carton cũ phủ làm chăn. Nó vội lướt qua nhanh nhanh để sang bên kia phố, mua đồ về nấu ăn sáng cho hai anh em.
Ít nhất nó vẫn còn có một mái nhà.
Không biết là vì thành phố này nhỏ thật, hay vì một cái điều gì đấy ngẫu nhiên đến kì diệu mà lúc nào nó đi ra ngoài cũng sẽ nhìn thấy anh đang đi đâu đấy. Chỉ có điều, gần đây, tần suất anh xuất hiện cùng người đó nhiều hơn một chút.
Trước một cửa hàng bán xôi, người ta chen chúc nhau mãi mới vào được đến nơi, xếp hàng tràn lan ra cả đường, nó đợi mãi không thể đi qua được. Đứng đợi cho đám đông tản bớt, nó vô tình nghe thấy một giọng nói trầm trầm quen thuộc mà đã lâu lắm rồi, nó không nghe qua nhưng lúc nào cũng có thể tưởng tượng ra được trong đầu chất giọng trầm ấy.
"Đi ra siêu thị mua đồ về nấu là được rồi, sao em cứ thích mua đồ sẵn ở ngoài thế nhỉ?"
Phải lâu lắm rồi, nó mới lại thấy anh mặc chiếc áo phông trắng và cả chiếc quần âu màu cà phê, đó là bộ quần áo anh mặc hôm ở bãi đá, là lần cuối cùng nó gặp anh. Anh vẫn thế, chẳng khác là bao nhiêu, anh nói chuyện với chị ấy cũng y chang cách anh nói chuyện với nó ngày đó. Hoặc thật ra, cách nói chuyện ấy vốn chỉ dành riêng cho chị ấy thôi.
"Thi thoảng mới mua mà, có phải ngày nào cũng ăn đâu."
"Nhưng mỗi ngày em mua một món khác nhau còn gì."
Thằng Nguyên vội vã lao vào đám đông trước khi nó kịp nghe thêm câu nói nào, hoặc trước khi anh kịp nhìn thấy nó.
Chật vật một hồi, nó cũng mua được đồ ăn cho cả ngày. Mãi tận cho đến khi đồng hồ chuẩn bị chỉ đến số tám, nó mới bắt đầu sửa soạn để đến đài phát thanh. Mất khoảng mười lăm phút đi bộ gì đấy để đến nơi làm việc, nhưng nó lúc nào cũng đến sớm nhất. Công việc ở đài phát thanh tương đối ổn, lượng công việc nhiều hơn nhưng lại vui hơn nhiều so với hồi ở đảo, nó không còn phải ngồi một mình đọc mấy bản tin nhàm chán nữa vì bây giờ, trên đài trung ương, họ có nhiều chương trình giải trí hơn, nó được gặp nhiều khách mời, làm việc với nhiều người mới, mà lương bổng cũng đủ để hai anh em nó sống trên thành phố.
"Minh Nguyên đi làm sớm vậy à?" Chị gái trưởng phòng, cách nó cả một thế hệ mà trông vẫn trẻ trung đằm thắm, bước vào phòng với một tập tài liệu dày cộp trên tay.
Thằng Nguyên vội vàng chạy ra đỡ giúp "Chị vừa đến ạ?"
"Ừ em, em xem trước chương trình tối mai đi nhé." Nói rồi dúi vào tay nó một bản thảo. "Khách mời tập ngày mai là anh Trung Thành nhé. May quá, chị chạy đi chạy lại mãi, cuối cùng người ta cũng đồng ý."
"Anh Trung Thành nào hở chị?" Thằng Nguyên vẫn còn ôm lấy tập tài liệu, ngơ ngác hỏi.
"Anh Nhà thiết kế đó em, em ở rừng lên hả?"
Nó ở đảo lên thật. "À à em biết rồi." Nói rồi phẩy tay một cái, cười cười cho đỡ ngượng.
"Dạo trước chị cũng phải chạy đôn chạy đáo để mời đấy mà có bao giờ đồng ý đâu. Anh này thế mà khó tính lắm, mấy báo xin phỏng vấn nhưng không phải báo nào cũng nhận đâu, mà nếu là đài truyền hình thì từ chối luôn." Hớp một ngụm cà phê để trên bàn, chị lắc đầu, chẹp miệng "Người ta giỏi người ta được quyền như thế em ha."
"Vâng, mà có khi anh ấy kém tuổi chị ấy chứ, sao chị gọi bằng anh?"
"Đẹp trai thì gọi bằng anh hết."
Minh Nguyên cười, mắt nhìn đăm chiêu vào tập kịch bản trong tay. À, cũng đâu phải là gặp lại nhau thì không có gì để nói, có cả một đống thứ phải nói đây thây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro