(6) Em có muốn?
Cũng phải sau ba bốn năm rồi, Thành mới gặp lại Mai, hoặc nói đúng hơn là hai người mới thực sự có một đoạn hội thoại đúng nghĩa. Qua vài năm, trông Mai thật khác, khác ở mái tóc đã nhuộm sang màu đen tuyền, khác ở bộ quần áo cậu ấy mặc đã dịu dàng, nữ tính hơn, khác ở một đôi mắt dù trong veo cũng không thể giấu đi được những âu lo. Nhưng điệu cười của cậu ấy vẫn vẹn nguyên như cũ, Thành cảm nhận được điều ấy. Đó là cái nụ cười mà khi nhìn thấy nó, Thành bỗng dưng nhớ lại tất cả mọi thứ trong thời trẻ của mình. Vẫn là những buổi chiều nắng trên bờ hồ, là những lần bị mắng, là những hôm bỏ học, là tất cả.
"Thành, tớ vẫn thích Thành, vẫn yêu Thành nhiều lắm."
"Cậu nói gì thế?" Thành hỏi lại một câu lạ lẫm. Một câu hỏi không cần phải trả lời, vì Thành chỉ đang cố phủ nhận câu nói kia. "Vậy còn Mai với người kia thì sao...?"
"Chuyện ngày xưa mà, đã qua vài năm rồi, tớ không thể kể hết mọi thứ cho Thành nghe bây giờ. Nhưng Thành chờ tớ nhé, được không?" Sau đấy, cậu ấy nói thật nhiều về những dự định của bản thân, về chuyện cậu ấy sẽ học gì làm gì, khi nào sẽ trở về. Đó là một bản kế hoạch hoàn hảo, dành cho cậu ấy, không dành cho hai người.
"Mai bảo tớ chờ cậu sao? Vài năm trước cậu bỗng dưng nói thích người khác, yêu người khác, tớ chấp nhận để cậu đi theo tình yêu của cậu. Cho đến bây giờ, tớ chẳng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ là kiểu người bảo đi thì đi bảo về thì về sao?"
"Không phải thế..." Mai ngập ngừng.
"Mai bảo tớ chờ Mai, vậy còn tớ? Ai chờ tớ bây giờ? Cậu bảo tớ chờ bao nhiêu lâu? Ba hay bốn năm? Rồi ba bốn năm sau, Mai bỗng dưng thấy thích một ai khác, thì Mai bảo tớ không phải chờ nữa à?"
Anh bỏ đi ngay sau đấy. Thành gọi xe ra cảng ngay. Nhưng dự báo thời tiết báo bão sắp vào đất liền, không có một chiếc tàu nào chạy. Thành ngồi trên cảng, nhìn ra mặt biển xám đen, chờ đợi một cơn mưa rơi xuống. Mong sao anh có thể quên đi quá khứ của mình. Thành ngồi chờ mất hai tiếng ở cảng, anh định sẽ bắt xe quay về thành phố, nhưng thành phố không còn ai đón chờ anh cả, còn ở ngoài đảo kia thì có. Nhìn vào đống túi to túi nhỏ trên tay mà anh mất gần một tiếng sáng nay để chọn lựa, lại nhìn vào hộp bánh nhỏ xách trên tay, Thành tiếp tục ngồi chờ. Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, anh lên một chiếc thuyền đánh cá từ đất liền trở về đảo.
Mặt biển mênh mông sóng, gió tấp mạnh vào mạn thuyền, Thành chỉ cảm thấy mình chạm chân đến đảo là một kì tích. Nhưng có lẽ với những người trên chiếc thuyền kia, việc đi qua một mặt biển sóng gào như thế là chuyện bình thường mà họ trải qua rất nhiều. Thành sợ, anh không muốn sau này phải lam lũ, vất vả như thế.
Về đến phòng trọ, anh vẫn đinh ninh là Nguyên sẽ không dại đến mức chạy lên đồi trong tiết trời thế này. Bỏ đống túi xuống, anh che tạm áo mưa chạy ào sang nhà Nguyên, anh định rủ nó sang để cho nó xem đống đồ anh vừa mua được cho nó.
"Lúc chiều anh Nguyên bị bố đánh, anh chạy đi đâu rồi ấy ạ. Em tưởng anh ấy ở chỗ anh chứ?"
Thành nghi hoặc nhìn cô bé, đơ ra một chút, sau đấy hỏi mượn thêm áo mưa rồi chạy vụt đi. Bình thường, nếu bị bố đánh, nó sẽ chạy sang chỗ anh ngay, nhưng hôm nay anh không có nhà, có lẽ nó không biết đi đâu ngoài lên đồi cả. Đúng như anh nghĩ, thằng Nguyên ở trên đồi. Nó gục ngủ trong góc chòi, mưa tại vào ướt hết người nó. Nhưng nhìn bộ dạng tươm tất của nó, có lẽ không phải vì bị đánh nó mới chạy lên đây.
___
Sáng sớm trời chỉ kịp ngớt mưa một lúc rồi lại ào ào lên tầm tã. Điện lại bị cắt. Nhưng trời đã sáng rồi, ánh sáng hắt qua ô cửa làm bằng kính đang run lên bần bật chỉ đủ chiếu cho một mảng nhỏ trong góc phòng. Thành ngồi ở bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, mắt vu vơ nhìn ra những mảng mờ nhoè qua ô cửa kính thấm đẫm hơi nước.
Thằng Nguyên vẫn ngủ lăn lóc, từ lúc anh quát nó bắt nó trở lại giường nằm ngủ đi. Chỉ một lúc sau đấy, không biết tại anh đánh rơi chiếc bút từ trên bàn xuống hay là nó tự tỉnh dậy, Thành nghe thấy tiếng chăn sột soạt, anh đứng dậy đi tìm đèn dầu để thắp.
"Dậy rồi đấy à? Có còn mệt không?"
"Vâng..." Thằng Nguyên vâng nhẹ một tiếng, giọng nó vẫn nặng và khàn đặc vì vừa tỉnh dậy.
Anh lần mò đi vào nhà tắm, lấy ra thau nước cho thằng Nguyên đánh răng rửa mặt rồi lại đi tìm bông băng, thuốc thang cho nó.
"Ngồi lui ra đây." Anh vỗ vỗ vào mép giường.
Thằng Nguyên không phản kháng, nhẹ nhàng nhích người ra để hai chân nó chạm xuống nền nhà. Anh Thành nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nó, bận rộn chuẩn bị mấy thứ cồn quen thuộc.
"Có đau không? Bỏ ra anh xem."
Nó không rằng không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, lắc đầu một cái thật nhẹ. Cách phản ứng của nó giống y như cái hồi lần đầu tiên Thành thấy bố nó đánh nó rồi đem nó về phòng mình. Rồi anh lại nghĩ về chuyện tối qua với lúc sáng sớm nay, hình như đấy là lần đầu tiên anh lớn tiếng với nó như thế. Ngẫm nghĩ một chút, anh bỏ đám bông xuống, kéo hai tay thằng Nguyên lại đặt trong bàn tay mình rồi lại vuốt vuốt mái tóc rối của nó.
"Nguyên giận vì hôm qua anh về muộn xong lại còn mắng Nguyên à?"
"Không phải đâu." Nó lại lắc đầu.
"Thế sao anh hỏi mãi không nói?"
"Em..."
Anh cười nhẹ một tiếng "Thế là giận anh thật đúng không?"
"Bây giờ em không..." Nó bỏ ngỏ câu đằng sau.
"Không gì?" Anh biết nó nuốt nốt chữ cuối, cố tình hỏi lại.
"Không giận ấy."
"Thật không?" Anh hỏi.
Nó gật đầu "Thật."
Bên ngoài vẫn mưa tầm tã. Tiếng mưa rơi chuyển từ nhè nhẹ đến rào rào lên từng đợt. Anh nói mãi nó mới chịu để anh xem mấy vết bầm từ hôm qua. Xong xuôi đâu đấy, anh mới xách ra đống đồ anh mua được trên thành phố ra cho nó xem.
"Sao tự dưng anh lại mua cho em?"
"Sinh nhật em ấy."
"À." Nó à một tiếng nhẹ tênh, nó không có một phản ứng gì đại loại như kiểu à, thì ra hôm qua là sinh nhật em mà em quên mất, cũng không mang vẻ gì buồn rầu khi nó bị bố đánh vào đúng ngày sinh nhật của mình.
Anh ngạc nhiên nhìn nó rồi hỏi "Sao em lại à? Hôm qua sinh nhật em không làm gì sao?"
"Em á? Hôm qua em làm việc ở quán tạp hoá."
"Không không, ý anh không phải thế." Anh phẩy tay rồi bước ra phía cửa. "Mở đồ ra xem đi, anh lựa lâu lắm đấy."
Thành bước dọc theo chiếc cầu thang gỗ cũ kĩ đi xuống dưới tầng. Những cuộc sống mà anh chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được. Những cuộc sống bộn bề với nỗi no cơm áo gạo tiền mà người ta bỏ quên đi những thứ nhỏ nhặt xung quanh. Vì cái đói cái khổ, người ta liều với cả mạng sống, vì cái đói cái khổ, người ta gạt bớt tình cảm sang một bên mà làm lụng. Anh nhớ thằng Nguyên từng kể "Trước kia thì bố mẹ em cùng làm việc ở đảo, nhưng qua mấy mùa, tôm cá rẻ quá, bố mẹ em không đủ tiền để trả công, cũng không đủ để bù vào chi phí tàu thuyền mỗi lần đi đánh cá. Sau này mẹ em quyết định đi nước ngoài, còn bố em ở nhà theo tàu đi đánh cá thôi. Tiền mẹ em gửi về chỉ dùng để trả nợ, còn bố em không có bao nhiêu hết. Hôm nào đi làm về mà bố nóng lên thì bố đánh, nhưng xong rồi lại như bình thường. Cũng có hôm về, bố mua đồ ăn hoặc cái gì đấy cho em với cái Minh..."
Thật ra từ bên trong bản chất, con người vẫn luôn hướng về cái thiện. Chỉ có những nghịch cảnh khiến người ta hình thành những tính cách khác nhau. Nhưng Thành thầm cảm ơn, thằng Nguyên đã lớn lên một cách thật tử tế, với những phẩm chất tuyệt vời dù nó sống trong cái khổ.
Anh bê lên chiếc bánh kem nhỏ đã hơi nát một góc, mấy ngọn nến le lói soi sáng gương mặt anh và gương mặt khắc khổ của thằng Nguyên. Thành hát mừng sinh nhật nó, một điều anh rất ít khi làm từ trước đến giờ.
Thằng Nguyên đã khóc. Lần đầu tiên nó có một cái bánh sinh nhật của riêng nó, chỉ dành cho nó. Lần đầu tiên có người hát mừng sinh nhật nó, còn tặng quà cho nó. Lần đầu tiên nó được mừng sinh nhật, ấy là khi nó vừa chạm vào tuổi mười tám.
Đôi mắt anh sáng ngời chứng kiến vẻ mặt của nó từ lúc anh bước vào phòng đến khi hát xong bài hát cho nó.
"Em thổi đi." Anh khẽ gọi nó rồi giơ chiếc điện thoại còn đúng sáu phần trăm pin của mình để nháy nhanh một tấm ảnh lúc nó vừa phồng má lên.
"Anh vừa chụp em sao?" Nó ngơ ngác nhìn về phía anh, anh tiện tay chụp thêm được một bức.
"Đâu có, anh chụp cái bánh thôi." Thành cười.
"Anh nói dối nhé, rõ ràng anh chụp em mà." Nó nhíu đôi mày, bày ra vẻ mặt lịu bịu mà nó chưa từng làm thế với ai bao giờ. "Cho em xem đi."
"Điện thoại anh sập nguồn rồi." Thành giấu chiếc điện thoại ra sau. "Mất điện từ hôm qua đến giờ anh có sạc được đâu."
Nó bĩu môi, vâng một tiếng kéo dài.
Cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng từ ô cửa sổ và ánh đèn dầu màu vàng vàng cháy leo lắt ở góc phòng. Thằng Nguyên thổi nến xong rồi trầm ngâm suy nghĩ về điều nó muốn nói với anh nhưng lại không biết có nên nói hay không. Còn Thành, anh vẫn còn đang nghĩ lại chuyện hôm qua, nghĩ về cuộc trò chuyện giữa anh và Mai.
Tiếng mưa bỗng nhiên dìu dịu, khiến mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn một chút, nó nghe được tiếng thở dài nhẹ của anh. Nó không dám nói. Nó sợ.
"Nguyên ơi..." Anh gọi.
"Dạ?"
Lần này, cũng không báo trước, anh nhích người ra phía nó rồi ôm gọn nó vào lòng. Vai anh rộng lớn, che khuất tầm mắt nó, Nguyên chỉ còn thấy một mảng tối tối, còn tay nhẹ nhàng vỗ xuống lưng nó.
Nó chờ mãi không thấy anh nói gì.
"Em có muốn làm người yêu anh không?"
Nó đẩy anh ra, nhìn anh một cái thật lâu, đôi mắt nó ánh lên màu vàng vàng từ ngọn đèn trong góc, đôi mắt đầy dao động.
"Anh bảo gì ạ?"
"Làm người yêu anh, chúng mình hẹn hò các thứ."
Nó vỡ oà. Nguyên chưa bao giờ tưởng tượng đến điều này cả. Nó lao vào lòng anh, giấu đi vẻ mặt ngại ngùng của nó dù nó biết trời rất tối, anh sẽ không thấy rõ được.
Anh xoa mái tóc đen óng của nó "Em không trả lời sao?".
Chỉ thấy nó ôm anh chặt hơn một tẹo.
"Không nói là đồng ý nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro