Oneshot
"Đi nghỉ ngơi đi." Heimerdinger nói. "Cậu cần phải thật tỉnh táo vào ngày mai đấy."
Phiên họp Hội đồng diễn ra vào buổi sáng, nhưng ký ức sâu đậm về Hextech vẫn còn in hằn trên làn da của Viktor, chạy dọc theo các dây thần kinh của anh. Khi anh nhìn thoáng qua đôi mắt của Jayce, anh có thể thấy điều tương tự trong chúng, tươi sáng, phấn khích và sống động: một công trình cả đời người đã đạt đến thành quả rực rỡ. Không, đúng hơn là mới chỉ bắt đầu, một khởi đầu mới mẻ đầy bí ẩn, một kỷ nguyên với những khả năng vô tận.
Cây gậy của Viktor vỡ vụn trên sàn, ngay khi anh tự hỏi làm thế nào mình có thể về phòng, Jayce đã vòng tay qua vai anh và nhẹ nhàng nắm lấy hông anh. Viktor cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong đôi tay chai sạn ấy, choáng váng trước hơi ấm từ người đàn ông đang đỡ anh, giúp anh đứng vững.
"Anh muốn đi đâu?" Jayce hỏi, nở một nụ cười dịu dàng, pha chút ngượng ngùng.
"Chắc là phòng tôi." Viktor khẽ nói. Heimerdinger và những người lính canh của ông vẫn chưa rời đi. "Có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi."
Anh đã từng khao khát được trải nghiệm cảm giác dễ chịu mà Hextech mang lại, những cơn đau nhức trên cơ thể được xoa dịu bởi thứ ánh sáng tĩnh điện ấy, nhưng được Jayce nhẹ nhàng dìu về phòng như thế này cũng không tệ. Viktor không thể nhớ nổi lần cuối cùng có ai đó ở gần mình như vậy, ngay cả ở Thành phố ngầm, nhưng Jayce đã giúp anh một cách tự nhiên và chân thành, tiếng nói chuyện đầy phấn khích của hắn vang vọng khắp hành lang tối tăm. Viktor không thể không mỉm cười, niềm vui sướng khó tả len lỏi trong từng câu trả lời của anh.
Họ chỉ im lặng khi đến phòng của Viktor. Viktor nhẹ nhàng tiến về phía trước để mở khóa cửa, nhưng Jayce vẫn lảng vảng sau lưng anh. Điều đó khiến anh hơi khó hiểu, cho đến khi Viktor nhớ ra phòng làm việc của Jayce giờ đã là một đống đổ nát.
"Cậu có muốn ở lại uống chút gì đó không? Tôi đoán cả hai chúng ta đều khó mà ngủ được."
Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt Jayce. "Vậy thì tốt quá."
Viktor khẽ đẩy vai Jayce để dẫn anh vào trong. "Tôi tự lo được rồi."
Khi Viktor bắt đầu loay hoay thắp sáng căn phòng, một cảm giác mâu thuẫn khiến anh không thể quyết định được là nên thất vọng hay nhẹ nhõm khi sự gần gũi vừa rồi kết thúc, cố tình lờ đi những nơi hơi ấm từ cái chạm của Jayce vẫn còn vương lại trên quần áo.
"Cậu ngồi đi. Và, à. Xin lỗi vì phòng hơi bừa bộn."
Jayce nhún vai. "Xưởng của tôi cũng không khá hơn là mấy đâu, kể cả trước khi có vụ nổ."
Viktor khập khiễng bước đến chiếc tủ ở cuối phòng, lấy ra một chai rượu từ phía sau chồng giấy da và những cuốn sổ ghi chép đã ngả vàng.
"Tôi đã cất thứ này gần mười năm rồi."
"Có lý do gì đặc biệt sao?"
Jayce ngồi xuống chiếc ghế, dáng người cao lớn của anh có vẻ không được thoải mái trên chiếc ghế đó. Viktor ngồi xuống bên cạnh, khẽ thở dài, cơn đau âm ỉ ở hông phải vẫn chưa dứt.
"Cứ coi như là ăn mừng cho một sự thăng tiến trong tương lai đi, nó đáng được tính, đúng không?" Vừa nói, anh vừa mở nút chai rượu, thứ chất lỏng màu hổ phách sóng sánh chảy vào hai chiếc ly đặt trên chiếc bàn ngổn ngang giấy tờ. "Vì Hextech." Viktor nói, nâng ly rượu lên. Một nụ cười tươi tắn nở trên môi anh, rạng rỡ không kém nụ cười của Jayce khi người kia đáp lại bằng cách nâng ly của mình.
"Vì tương lai."
Họ nâng ly. Một lần nữa. Vì Piltover. Vì sự hợp tác của họ. Vì giấc mơ của họ. Hương vị cũng thỏa mãn như Viktor mong đợi, vị cay nồng và êm dịu trên đầu lưỡi, dáng vẻ cứng nhắc thường ngày cũng được thả lỏng trên chiếc ghế dài cũ kỹ. Một hơi ấm lan tỏa dọc theo chân anh, đùi họ khẽ chạm vào nhau. Viktor thầm tự hỏi họ đã ngồi gần nhau như thế này bao lâu rồi. Anh đã mỉm cười, ngắm nhìn Jayce uống rượu và trò chuyện say sưa. Anh nhận ra mình có thể dễ dàng quen với điều này như thế nào.
"...trở lại câu chuyện khi ở hành lang."
Jayce nhìn Viktor với ánh mắt kỳ lạ. Có phải hắn đang nhìn chằm chằm anh không?
"Hửm?"
"Anh đã nói với ngài cố vấn là anh vào nhầm phòng."
Biểu cảm của Jayce trở nên căng thẳng, đôi mắt đờ đẫn đột nhiên tập trung, nhìn anh. Sau đó, hắn nhếch mép cười.
"Anh có hay đưa đàn ông về phòng mình không?"
Mặt Viktor đỏ bừng lên một cách nhanh chóng.
"Th-thì, tôi, ờ—ý tôi là—"
Tiếng cười của Jayce cắt ngang lời anh, tiếng cười vừa thô ráp vừa trẻ con. Một luồng nhiệt khác lại bừng lên, mạnh đến nỗi Viktor cảm thấy nóng bừng cả tai. Anh bối rối đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt.
"Đừng lo lắng," Jayce nói, giọng khàn khàn xen lẫn tiếng cười. "Tôi không để bụng đâu."
Jayce nói, giọng khàn khàn xen lẫn tiếng cười. "Tôi không để bụng đâu."
"Ồ?" Viktor đáp lại, nhíu mày nhìn vào lòng bàn tay. Rượu đã ngấm vào người anh, khiến anh nói chuyện có phần thoải mái, suy nghĩ cũng phóng khoáng hơn. "Vậy cậu không phiền chuyện nào? Chuyện tôi có đàn ông?" Những lời nói nghe có vẻ nóng nảy, đầy thách thức. "Hay chuyện ngài cố vấn có thể đã nhầm lẫn cậu với một trong số họ?" Anh vội vàng nhấp một ngụm rượu, chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì.
Sự im lặng bao trùm căn hộ nhỏ. Viktor nhận ra Jayce không nhìn vào mắt anh. Không, không hẳn. Jayce không nhìn thẳng vào mặt anh, mà ánh mắt hướng xuống phía dưới, theo dõi từng chuyển động của cổ họng anh, theo dõi cách ngón tay anh mân mê quanh miệng ly.
Một áp lực đè nặng trong lồng ngực Viktor, một cảm giác lo lắng, bồn chồn mà mà anh từ chối gọi tên.Giống như lần đầu tiên anh bước vào một phòng làm việc đã tan hoang sau trận hỏa hoạn và nhìn thấy người thuê nhà đang ngồi giữa đống đổ nát, thất thần với đôi mắt nâu hạt dẻ, bờ vai rộng rũ xuống vì tuyệt vọng.
Viktor hắng giọng, cố gắng tỏ ra thờ ơ nhưng không thành. Anh không muốn mạo hiểm vượt qua ranh giới, làm tổn hại đến tình bạn, sự hợp tác, mối quan hệ còn non trẻ và mong manh của họ, nhưng chẳng phải anh đã cắn câu rồi sao? Đã đặt cược quá nhiều rồi sao?
"Bất kỳ cái nào." Jayce buột miệng.
Viktor chớp mắt, kinh ngạc.
"Như vậy được chứ?" Jayce nhìn thẳng vào mắt Viktor, dò xét. Hắn quá trẻ cho những điều này, một người tràn đầy hy vọng , mặc dù khoảng cách giữa họ chỉ có thể là một hoặc hai năm.
"Tôi... ờ, vâng." Viktor ấp úng. "Tôi không hiểu tại sao n—"
Ánh sáng mờ ảo lay động, Viktor hoàn toàn bị che phủ bởi cái bóng của Jayce, hơi thở ấm áp của hắn phả nhẹ lên má Viktor. Những ngón tay nhẹ nhàng trên vai anh, rồi trượt xuống, dừng lại ở ngay mép cổ áo, khẽ chạm vào làn da trần của anh. Mọi giác quan của Viktor như bừng tỉnh, tim anh đập thình thịch, dồn dập vào lồng ngực.
"Tôi có thể..." Giọng nói của Jayce thật nhẹ nhàng, ánh mắt hắn lướt nhẹ từ đôi mắt của Viktor xuống đôi môi anh, như thể một lời cầu xin thầm kín đang ẩn chứa sau ánh nhìn đó.
Anh biết rõ mình không nên, cả hai người họ đều không được phép vượt qua giới hạn này. Điều đó là hoàn toàn sai trái, quá nguy hiểm cho cả hai người, cho tình bạn của họ, và cho những mục tiêu cao cả mà họ đã cùng nhau đặt ra—quá nhiều rủi ro, quá nhiều khả năng thất bại. Nhưng anh không thể nào quên được những giọt nước mắt trong mắt Jayce khi hắn chênh vênh giữa ranh giới sống và chết, hay nụ cười đầy kinh ngạc, gần như hoang dại của hắn khi nhìn thấy dòng chảy lấp lánh của Hextech.
Viktor hôn hắn.
Nhẹ nhàng, giản dị, một cái chạm môi trong sáng. Anh rời ra một chút, lại hôn thêm lần nữa. Vị ngọt của rượu vẫn còn vương trên môi Jayce, môi hắn mềm mại hơn anh nghĩ. Rồi nụ hôn trở nên sâu hơn, kéo dài hơn, hương vị rõ ràng hơn, như một tia lửa điện. Mắt anh vô thức nhìn xuống cổ áo Jayce khi bọn họ tách ra, anh khẽ liếm môi mình, ánh mắt Jayce dõi theo từng cử động của anh, khiến hơi thở anh run rẩy. Viktor thậm chí còn chưa kịp hỏi hắn có ổn không, liệu điều này có ổn không, thì một bàn tay đã ôm lấy gáy anh, Jayce đã đón lấy tiếng thở dốc đầy ngạc nhiên của Viktor bằng một nụ hôn. Lưỡi hắn lướt dọc theo môi anh. Viktor không do dự đáp lại, răng suýt chút nữa va vào nhau trước khi lưỡi họ quấn quýt, tìm thấy một chút đồng điệu. Viktor chưa bao giờ được hôn như thế này, một nụ hôn vụng về, nóng bỏng và đầy khát khao. Bàn tay trên gáy anh siết chặt, như muốn giữ anh lại mãi mãi. Anh ta túm lấy cà vạt của Jayce, giật nó ra khỏi áo vest, như một phản xạ để giữ cho đôi tay mình bình tĩnh, giữ chút lý trí còn sót lại. Nhưng cái liếm mạnh bạo của lưỡi Jayce và tiếng rên rỉ khe khẽ, đầy kích thích của anh đã khiến Viktor run rẩy đến tận xương tủy.
Giữa mỗi nụ hôn và tiếng thở hổn hển, cơ thể họ trượt dần, Jayce từ từ hạ anh xuống, tay vẫn không rời gáy Viktor, ngón tay cái hắn khẽ vuốt ve cổ họng Viktor khi đầu anh chạm vào thành vịn. Jayce đặt một đầu gối ở mỗi bên hông Viktor, gần như chiếm trọn không gian chật hẹp của chiếc ghế. Từng cử động đều cẩn trọng, dịu dàng, Jayce trao cho Viktor những nụ hôn như rút cạn hơi thở, kể cả cảm xúc trong tâm trí anh.
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của cả hai người, hơi thở của Viktor trở nên gấp gáp và hỗn loạn. Jayce cũng không khá hơn là bao. Một nụ hôn nữa được đặt lên ngay trên đôi môi vẫn còn đang hé mở của Viktor, rồi đến dưới mắt phải, rồi một nụ hôn nữa ngay dưới cổ áo, một tiếng rên khe khẽ bất chợt thoát ra khỏi Viktor. Anh lờ mờ nhận ra điều gì đó, vội vàng che mặt.
"Sao cậu lại hôn chỗ đó?"
Jayce giật mình, vùi mặt vào hõm cổ Viktor, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai anh. "Sao tôi có thể cưỡng lại được chứ?" Hắn nói thêm, giọng còn nhẹ hơn, như một lời thì thầm. "Chúng thật gợi cảm."
"Vớ vẩn." Viktor lẩm bẩm, mặt đỏ bừng. Anh khẽ rên rỉ vào lòng bàn tay khi Jayce cắn nhẹ vào làn da anh, cảm thấy như bị trừng phạt. Rõ ràng là Jayce chỉ đang trêu anh, một trò đùa mà Viktor sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Anh nắm chặt cà vạt Jayce trong tay, giật mạnh. Jayce rít lên, lưng khom xuống, hông loạng choạng tiến về phía trước. Hai cơ thể chỉ còn cách nhau một đốt ngón tay. Có lẽ Jayce sợ vượt qua ranh giới đó, sợ sự xấu hổ, hoặc muốn giữ chút lịch sự cuối cùng vì Viktor. Nhưng điều đó không cần thiết.
"Để tôi chạm vào cậu, được không?" Viktor thì thầm vào tai Jayce. Người đàn ông rên rỉ, gật đầu, trán gục vào hõm cổ Viktor.
"Làm ơn—" Jayce nói, nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy.
Ánh mắt Viktor lướt xuống cơ thể Jayce, cổ áo hắn nhăn nhúm, chiếc cúc áo đầu tiên đã bung ra vì Viktor giật mạnh cà vạt. Lồng ngực Jayce phập phồng khi bàn tay Viktor đặt lên bụng hắn, những ngón tay xòe ra, trượt xuống thấp hơn. Viktor có thể thấy rõ tất cả, thấy Jayce căng thẳng như thế nào trong bộ đồng phục, thấy hắn cố gắng kiềm chế bản thân, thấy tất cả năng lượng khao khát được giải thoát. Khi Viktor ôm chặt lấy Jayce, hắn không thể kiềm chế được nữa, buông ra một tiếng chửi thề đáp trả sự đụng chạm, khàn giọng thốt lên một tiếng "làm ơn", thiêu đốt người đàn ông dưới thân mình.
"Sao tôi có thể từ chối cậu được chứ?" Viktor run rẩy nói, siết chặt cà vạt của Jayce. Thật khó khăn khi cởi quần hắn chỉ bằng một tay, nhưng Viktor không hề bận tâm. Jayce giật mình mỗi khi bị chạm vào, những tiếng rên rỉ bị kìm nén nghẹn ngào trong cổ họng.
"Đúng là... rất nóng lòng..." Viktor lẩm bẩm, giọng nói vừa như tự nhủ với chính mình, vừa như nói với Jayce, như thể anh cũng đang vô cùng phấn khích, đến nỗi không thể kiểm soát được những ngón tay khéo léo đang run rẩy không ngừng.
Quần áo xộc xệch, bị kéo mạnh một cách vội vàng. Bàn tay Viktor luồn vào bên trong lớp vải quần lót của Jayce, một tiếng chửi thề pha lẫn khoái cảm gần như bật ra khi Viktor chạm vào dương vật đang căng cứng của hắn. Nó đập mạnh mẽ và nóng bỏng trong lòng bàn tay Viktor, lớn đến nỗi anh gần như không thể nắm trọn, chất dịch đã sớm đã rỉ ra khắp các ngón tay anh, một dấu hiệu của sự kích thích tột độ. Viktor nhẹ nhàng di chuyển ngón tay cái trên phần đầu dương vật, khơi dậy một tiếng rên rỉ bên tai.
"Mẹ kiếp... Viktor..."
Viktor nuốt nước bọt, cắn chặt môi dưới khi Jayce thúc mạnh vào tay anh. Anh tháo cà vạt của Jayce, ôm lấy gáy ướt đẫm mồ hôi của hắn và bắt đầu vuốt ve.
Đó là một chuyện lộn xộn, đau đớn. Đó là một khoảnh khắc hỗn loạn, mãnh liệt và đầy kích thích. Jayce đè nặng lên Viktor, một sức nặng rắn chắc, nóng nực như thiêu đốt, tiếng thở dốc hổn hển và rên rỉ của hắn vang vọng bên tai Viktor, dương vật anh cũng đang rung động trong bộ đồng phục, bị ép chặt vào đường may quần. Chưa từng có ai chạm vào hắn trước đây sao? Một ý nghĩ chợt lóe lên, vừa kinh ngạc vừa choáng ngợp, rằng Viktor sẽ là người đầu tiên của Jayce–
"Đợi đã." Jayce thở hổn hển, giọng nói đứt quãng.
Viktor cứng người, sợ hãi, nhưng Jayce lắc đầu dựa vào vai anh.
"Chúng ta cùng nhau."
Những ngón tay siết chặt lấy thân dương vật Viktor, di chuyển nhịp nhàng. Viktor hoàn toàn mất kiểm soát, anh thậm chí không còn nhận thức được những lời mình thốt ra, chỉ hi vọng đó là những tiếng "có", "làm ơn" và "Jayce" vang lên ngắt quãng,
Một nụ hôn cuồng nhiệt, tàn bạo, đầy chiếm hữu và đòi hỏi. Viktor nghe thấy tiếng cúc áo rơi xuống đâu đó trong không gian hỗn loạn khi quần anh bị kéo xuống, bị xé rách một cách thô bạo. Jayce dứt khỏi nụ hôn với ánh mắt đầy quyết tâm và mê mị, liếm lòng bàn tay rồi cúi xuống, dùng cả bàn tay siết chặt vuốt ve dương vật Viktor từ gốc đến ngọn. Viktor vội bịt miệng bằng cả hai tay để kìm nén những âm thanh rên rỉ, lưng anh cong lên dữ dội vì khoái cảm lẫn đau đớn trước những vuốt ve thô bạo và dồn dập.
"Được rồi... Cứ thả lỏng đi..." Jayce thì thầm. Đồng tử hắn giãn ra, như đang học hỏi, thưởng thức.
Jayce hạ thấp hông xuống, cảm giác da thịt trần trụi chạm vào nhau, sự kết hợp trơn tru của hai cơ thể gần như khiến Viktor tan chảy. Anh không thể kiềm chế được bản thân, nắm chặt lấy gáy Jayce, nắm cả chiếc cà vạt đang vướng víu, kéo và giật nhẹ trong vô thức, trong khi dương vật họ trượt lên nhau trong mồ hôi nhễ nhại. Mọi thứ diễn ra quá vội vã, quá gấp gáp, quá gần gũi, khiến Jayce có lúc trượt vào rãnh nông ở hông anh hoặc quá cao dọc theo bụng anh.
"N-này, chỉ cần–"
Viktor cố gắng giữ cho cả hai kết nối chặt chẽ, tạo thành một sự kết hợp hoàn hảo, ấm áp, ướt át và vững chắc để giao hợp. Nhưng chỉ sau vài nhịp thúc mạnh mẽ, Jayce đã đặt bàn tay mình lên tay Viktor, siết chặt.
Người đàn ông trên người anh đột ngột im lặng và căng cứng toàn thân trước khi đổ ập xuống Viktor với một lực mạnh đến nỗi chiếc ghế rung lên, khiến cả tay và bụng họ đều trắng bệch. Tên của Viktor vỡ òa, bật ra khỏi môi hắn.
Khoái cảm bùng nổ sau mí mắt Viktor, như một vụ nổ ánh sáng chói lòa, đáng sợ với cường độ của nó. mạnh mẽ đến mức choáng ngợp. Anh cắn vào cổ Jayce khi lên cao trào, những lời chửi thề, cầu xin và những tiếng thở dốc vô thức bị nghẹn lại. Trong cơn mơ hồ, anh cảm nhận được những ngón tay Jayce siết chặt hơn, run rẩy không ngừng, thêm một nhịp thúc mạnh mẽ nữa, một cú đẩy sâu hơn nữa hoàn toàn theo bản năng.
Căng thẳng, kiệt sức, anh cố gắng lấy lại nhịp thở, nhưng Jayce khiến mọi chuyện khó khăn hơn khi liên tục hôn lên cổ anh, để lại những dấu hôn nóng bỏng trên da anh. Viktor rên rỉ, huých khuỷu tay vào Jayce.
"Chỉ là trả đũa một chút thôi mà." Jayce nói, giọng khàn khàn."Để ngày mai cả hai chúng ta đều trông như những kẻ ngốc."
"Cậu đang làm cái trò gì vậy?"
Jayce hắng giọng, một tay cẩn thận chạm vào đường viền răng hoàn hảo ngay dưới tai mình. Một chút xấu hổ, một cơn rùng mình thích thú, và một cảm xúc khó tả, sâu thẳm mà Viktor không dám nghĩ đến đang lan tỏa trong lòng anh.
Viktor đã quen với những cuộc gặp gỡ vụng về và thô lỗ, dù chúng rất hiếm khi xảy ra. Có lẽ đây cũng chỉ là một trong số đó, ngay cả khi Jayce quan sát mọi hành động của anh và nhẹ nhàng cảm ơn khi anh đưa cho hắn một miếng vải để lau. Viktor tự nhủ rằng anh không mong muốn gì hơn hay kém hơn những gì Jayce muốn. Như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, khi mọi kỳ vọng đều được xác định rõ ràng, được vạch ra và phân định rạch ròi.
"Ngủ một chút đi, Jayce. Vẫn còn vài tiếng nữa mới đến giờ họp."
Viktor chỉ tay về phía giường. Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nhẹ nhàng xoa bóp những gân cơ quanh đầu gối đang mỏi nhừ.
"Anh không muốn nghỉ ngơi cùng tôi sao?"
Viktor quay đầu nhìn Jayce, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, có chút khó hiểu.
"Tôi..." Viktor thầm gào thét trong lòng khi cảm nhận được gò má mình nóng bừng lên, phản bội lại vẻ ngoài lịch thiệp mà anh cố gắng duy trì. Anh không hiểu ý hắn là gì, tất cả chuyện này có nghĩa là gì. Câu trả lời bật ra trước khi anh kịp ngăn lại.
"...Chắc chắn rồi."
Khi tỉnh dậy, họ ôm chặt lấy nhau, chỉ còn vài phút ngắn ngủi trước khi cuộc họp bắt đầu.
Jayce đến với bộ quần áo y hệt tối hôm trước, cổ áo đồng phục vẫn dựng đứng. Ít nhất thì Viktor trông cũng chỉn chu, ngoài trừ chiếc khăn quàng được quấn chặt trên cổ, rõ ràng là quá dày và ấm so với thời tiết hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro