-02-
Jayce thản nhiên ném chiếc áo choàng của mình vào thùng rác bên cạnh hắn khi đi đến cuối Cầu Tiến bộ. Hắn khéo léo rẽ tắt sang một bên để tránh đám đông ồn ào đang đổ về quảng trường vào Ngày Tiến bộ, rồi tự hỏi không biết sẽ tìm thấy Viktor ở đâu.
Vào thời điểm này trong kiếp trước, hai người không nên có bất kỳ tương tác nào, điều này đã làm lạnh lại cái đầu của Jayce, người đang tràn đầy nhiệt huyết,hắn cảm thấy bối rối không biết ra tay từ đâu.
Hắn lang thang vô định trên các con phố, nhìn những người chấp pháp trật tự lề lối khiêng những đồ trang trí vào bên trong quảng trường, dựng chúng khắp nơi. Sau khi vô ý lang thang đến con đường chính gần trường đại học, hắn đột nhiên nhớ đến lần đầu gặp nhau, Viktor đã tự giới thiệu mình.
Lúc đó, mấy nhóc quỷ ở dưới thành phố ngầm vừa gây ra vụ nổ trong phòng thí nghiệm cá nhân của hắn, Viktor bị điều đến hỗ trợ người chấp pháp thu gọn đống hỗn độn ấy. Lúc đó Viktor đã là trợ lý của viện trưởng học viện, cũng chính là trợ lý của Heimerdinger.
Vì Ngày Tiến bộ hiện tại vẫn do Heimerdinger tổ chức nên có lẽ Viktor sẽ xuất hiện gần quảng trường tổ chức sự kiện. Thậm chí có lẽ anh ấy đang giúp Heimerdinger theo dõi cách bố trí gian hàng ở hậu trường.
Biểu cảm nghiêm túc của Viktor hiện lên trong trí nhớ của hắn. Jayce cong khóe miệng, ngoặt vào lối rẽ ở góc tường, hòa mình vào dòng người đông đúc trên đường lớn..
Như những gì anh dự tính, phố chính đã đông nghẹt người dân đầy phấn khích.. Lá cờ Piltover tung bay mạnh mẽ trên không trung, bên đường phố trưng bày một số triển lãm và giảng giải về những khoa học kỹ thuật sơ cấp.
Những đứa trẻ tụ tập quanh rìa mô hình ngôi sao cách không xa bục chính , đưa ra những câu hỏi đầy ngây ngô " sao lại có người nặn ra mô hình mặt trăng " mọi người xung quanh bật cười
Jayce cũng nghe thấy và mỉm cười, cảm giác bồn chồn khó kiếm chế của hắn cũng dịu đi đôi chút, nhưng tâm trí hắn vẫn bị những người có thể trạng giống như Viktor ảnh hưởng .
Hắn mặc kệ dòng người xô lấn, cứng đầu đứng nguyên tại chỗ, mắt lia nhanh từng góc khuất trên đường, không muốn bỏ qua cơ hội nào.
Một cô bé chạy ngang qua , chân dẫm nhẹ lên mép giày của hắn. Mẹ của cô bé đi theo đằng sau nỏ nụ cười xin lỗi với hắn. Nhưng còn chưa kịp nói lời xin lỗi, cô bé đã hưng phấn quay lại hỏi bao giờ bài phát biểu mới bắt đầu. Người phụ nữ không còn cách nào khác, đành phải quay lại và nhẹ nhàng trả lời cô bé: "Vẫn chưa đến lúc đâu."
Cô bé vẫn háo hức kéo người phụ nữ đi về phía trước, nên cô đánh phải mỉm cười xin lỗi Jayce lần nữa, Jayce cũng mỉm cười đáp lại để ra hiệu rằng không sao cả.
Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở cái lều cách không xa phía đằng sau người phụ nữ và đứa trẻ.
Jayce dừng lại một lát, chờ đám đông xung quanh lần nữa nhân từ nhường chỗ cho hai mẹ con , hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đó dưới ánh sáng rực rỡ.
.
Jayce vô thức thở chậm lại, như thể hình ảnh trước mắt hắn chỉ là một ảo ảnh, thở một hơi thôi cũng dễ dàng tan biến .
Ánh nắng như tấm chăn len mềm mại phủ lên cơ thể của người đó, khiến toàn thân người như tỏa sáng dịu dàng mà thánh khiết .
Ánh mắt Jayce dán chặt vào người đàn ông, nhìn ngắm nốt ruồi quen thuộc trên khuôn mặt anh, bộ quần áo được chăm chút kỹ lưỡng, ống quần chân phải hơi thon gầy và cây gậy cũ chưa gãy trong tay phải anh .
Anh đang nhận lấy một chiếc hộp nặng nề từ tay của nhân viên, sức nặng đè ép khiến tay trái của anh run rẩy, Anh đứng đó với vẻ mặt đau khổ, dường như đang suy nghĩ làm sao vác được thứ này vào trong hậu trường,
Viktor, anh vẫn còn khỏe mạnh, đang thở và còn sống.
Jayce nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Hắn chống đỡ cơ thể run rẩy của mình, đi về phía người đàn ông kia, ngay khi đôi mắt màu hổ phách của đối phương nhìn về phía hắn, hắn không nhịn được nhào tới, ôm chặt lấy anh.
Viktor lảo đảo vài bước, chiếc hộp trên tay anh rơi xuống đất làm nứt một góc nhỏ.
Jayce nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm trong vòng tay và tấm lưng cứng đờ của Viktor. Hắn háo hức tưởng tượng cảnh người kia quay lại và tức giận mắng hắn, và hắn phải làm sao để giải thích cho anh rằng hắn là ai .
Chỉ là không ngờ, vài giây sau khi anh mở mắt ra, hai tay anh trống rỗng, không còn một chút hơi ấm nào.
Hắn lại trở về con đường chính cách lều vải vài bước , bên tai là tiếng bé gái hỏi người mẹ khi nào bài phát biểu bắt đầu.
Jayce nghe thấy người phụ nữ trả lời với giọng điệu tương tự,"Vẫn chưa đến lúc đâu."
"Cái gì?" Jayce sửng sốt, một dự cảm bất an thúc đẩy hắn quay lại hỏi.
"Có chuyện gì sao thưa anh?" Có lẽ giọng điệu của hắn quá quái lạ, người phụ nữ và cô bé dừng lại.
Jayce không khỏi cau mày khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của người phụ nữ. Một lúc sau, hắn đột nhiên nhìn đi chỗ khác và trả lời: "Không có gì."
Người phụ nữ nhìn hắn với vẻ bối rối, nhưng Jayce không muốn trả lời. Nhìn thấy Viktor sắp rời đi với chiếc hộp bị mất một góc, hắn đẩy đám đông xung quanh lều ra và lại nắm lấy cánh tay phải của Viktor.
Người kia ngước lên ngạc nhiên nhìn anh, ngay khoảnh khắc nhìn đôi mắt màu hổ phách đó, Jayce nhìn thấy một dòng chữ runes xoẹt qua trong mắt người đó.
Và ngay sau khoảnh khắc đó, quang cảnh xung quanh bỗng trở lên mơ hồ và uốn cong , tiếng người và ánh sáng trước mặt hắn dần trở lên đông đặc.
Tiếp đó, hắn nghe thấy một tiếng thở dài nóng rực lướt qua bên tai, , cảnh tượng trước mắt lại trở lên mơ hồ, và thời gian thực tại lại quay lại mấy giây trước đó một cách kỳ quặc.
Hắn lại trở về nơi ban đầu cách lều vải vài bước chân, ngăn cách với Viktor bởi một đám đông, bên cạnh lại truyền tới giọng của người phụ nữ,
"Vẫn chưa đến lúc đâu." Hắn nghe người phụ nữ nói.
Jayce sững sờ không thể tin nổi. Không biết có phải là ảo giác thính giác hay không, nhưng hắn cảm thấy giọng điệu của người phụ nữ này dần dần giống với giọng điệu của Viktor, câu nói vừa rồi như có chút giống với Viktor thì thầm bên tai hắn: "Chúng ta vẫn chưa đến lúc tìm hiểu nhau."
Đúng lúc này , bóng dáng bên cạnh cái lều trong tầm nhìn của anh lại bắt đầu di chuyển. Jayce bống bừng tỉnh muốn tiến bước đuổi theo, nhưng cơ thể anh bông mềm nhũn và khuỵu xuống, có thứ gì chảy ra từ mũi của anh, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Người phụ nữ bên cạnh sợ hãi đỡ lấy anh, mà anh chỉ có thể dương mắt nhìn Viktor cầm chiếc hộp bị thiếu mất một góc, loạng choạng hòa lẫn vào đám đông nhộn nhịp.
"Thưa anh? Thưa anh!" Người phụ nữ lại trở trở về với giọng điệu ban đầu của mình, với một chút lo lắng. Jayce theo phản xạ lau chiếc mũi ướt của mình và thoáng thấy nửa bản tay tràn đày sắc đỏ.
Sau đó ý thức của hắn chìm vào bóng tối
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro