01
01.
Đau, cảm nhận cơn đau bỏng rát trên trán.
Jayce rên rỉ một tiếng, sự đau đớn đã tạm hoãn trước đó giờ như nước lũ hung hãn hướng đến gan phổi cột sống của hắn, nhấn chìm cảm quan của hắn.
Như linh hồn của hắn bị nhét đầy trong một vật chứa, các tế bào thần kinh não từng bị Arcane ăn mòn, không kịp đề phòng đột nhiên tràn vào mọi mạch máu đang căng phồng trong thân thể, khiến hắn theo bản năng cuộn tròn trên mặt đất.
Hắn mở to mồm cố gắng để hít thở, và không thể tránh khỏi luồng không khí gay mũi ê hề mùi thuốc thử vẩn đục. Hắn phải cố gắng hết sức để nhấc cánh tay vẫn đang co giật của mình lên che mũi và miệng rồi mới có thời gian để quan sát không gian xung quanh nhờ ánh sáng mờ ảo.
Hắn đang nằm ở trong một hố trời bị xói mòi bởi gió và cát, bên cạnh chân cách đó không xa là một khe suối ánh lên ánh sáng bảy màu của các phản ứng hóa học. Bên cạnh là cây thường xuân sơ xác lá khô, một nhánh rễ đang cắm sâu vào khe suối trước mặt, một đầu khác lại dọc theo khe hở kéo trườn lên phía trên, uốn lượn đến tận đỉnh trần dầy đặc những vết đốm loang lổ. Đỉnh trần và khe suối tầng tầng lớp lớp xếp đồng lên nhau trong không gian âm u tối tăm, chỉ để lại một khoảng không bẻ nho trên đầu để hắn có thể nhìn thấy ánh sáng và bầu trời xanh.
"Mình đang ở đâu? Piltover , hay... Zaun?" Cảm thấy sức lực dần hồi phục, Jayce cuối cùng cũng chống thân dậy khỏi mặt đất, tâm trí hắn tràn ngập những câu hỏi bất tận trong khi thở hổn hển.
Bọn họ đã thành công ngăn chặn được thảm họa đang giáng xuống rồi sao? Vậy thì đây là chỗ nào ? Tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này ?
Đôi tay hắn vô thức sờ soạng mặt đất xung quanh, vừa mong đợi vừa sợ hãi rằng hắn có thể tìm thấy một cơ thể quen thuộc khác nằm gần đó, nhưng hắn không tìm thấy gì cả.
Jayce nhớ mang máng rằng khoảnh khắc trước khi hắn bất tỉnh, hắn và Viktor đã ôm nhau giữa bầu trời đầy sao huyền ảo. Trong thời gian ngắn ngủi còn sót lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Viktor, hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói chỉ có thể hóa thành sự bù đắp kiên định bằng linh hồn, tạm biệt nhau trong không gian bao la sâu thẳm, cùng đi đến đích cuối của bọn họ một cách đầy kiêu hãnh.
Nghĩ đến ánh mắt của đối phương, hơi thở của Jayce trở nên ngưng trệ, cảm thấy trái tim có chụt ngột ngạt.
Những suy đoán bừa bộn trong đầu hắn về tình hình hiện tại khiến hắn đau đầu khủng khiếp. Hắn lắc mạnh đầu để ngăn chặn những tư duy khiến người khác bất an đó và gọi tên người bạn đồng hành của hắn.
"Viktor?" Một giọng nói khàn khàn vang vọng trong khe hở, nhưng đáp lại hắn chỉ là cơn gió buồn tẻ và ẩm ướt của Zaun.
Tay phải của Jayce vô tình đặt lên cổ tay trái, bất ngờ sờ thấy được phù văn gia tộc được khảm nạm trên vòng tay, cảm giác lạnh lẽo và hoa văn quen thuộc khiến toàn thân hắn cứng đờ.
Hỏi thở hắn đột nhiên trở lên nặng nhọc hơn , một khả năng hiện lên trong đầu khiến hắn phải keo lê một cách khó khăn cơ thể đau nhức của mình đến bên khe suối.
Như những gì hắn suy đoán, trên mặt nước vẩn độc phản chiếu khuôn mặt trẻ trung quen thuộc, khoác trên mình một chiếc áo choàng rách rưới đã giặt nhiều đến mức phai màu.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo không một cọng râu, cũng chả có vết sẹo nào ở cuối lông mày, tâm trí hắn bỗng trở nên trống rỗng.
Hắn nhận ra khuôn mặt này thuộc về Jayce năm 24 tuổi, người vẫn chưa trải qua vụ nổ ở phòng thí nghiệm , người chưa tìm hiểu ra được sự phát triển của công nghệ Hextech, người vẫn chưa bị quyền lực làm mờ mắt đánh mất ước nguyện ban đầu và người vẫn chưa gặp Viktor.
Jayce bỗng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như hắn đã được đem theo ký ức của mình quay trở về thời điểm này , vậy điều này có nghĩa là bước cuối cùng của tiến hóa và thảm họa khiến Piltover bị arcane nhấn chìm vẫn chưa xảy ra?
Nhìn chiếc áo choàng mình mua từ chợ đen, Jayce mơ hồ nhớ ra hôm nay là Ngày Tiến bộ cuối cùng do Heimerdinger tổ chức. Nghiên cứu của hắn đã bị đình trệ do thiếu thiết bị và phụ tùng, và hắn cũng ko thể xin thêm tài trợ với nhà trường từ một dự án chưa từng được báo cáo.
Để phát triển thêm Hextech Unit-01, hắn đã quyết định thử vận may của mình ở chợ đen Zaun, và có lẽ lúc đó đã vô tình đi ngang qua nơi đây.
Không khí nhộn nhịp của Ngày Tiến Bộ thoáng qua trong tâm trí, Jayce như bị ma nhập nhìn về hướng Piltover, bất ngờ phát hiện ra một khung cảnh quen thuộc: ngồi ở đây, anh có thể nhìn thấy hành lang nơi Viktor thường thích ngây người một mình.
Khoảng không tròn đó là nơi gần phòng thí nghiệm nhất và là nơi có thể nhìn ra toàn bộ Zaun. Vì vậy, bất cứ khi nào không tìm thấy được Viktor, Jayce luôn đến nơi này để tìm anh .
Nhìn vào những bức tường thành và hiên nhà cao vút tinh xảo ở đằng xa, rồi nhìn địa hình và những ngôi nhà đổ nát xung quanh, Jayce lần đầu tiên nhận ra khoảng cách giữa Zaun và Piltover. Hắn dường như đột nhiên hiểu ra , sau khi bản thân lên làm ủy viên đồng thời bỏ bê nghiên cứu Hextech, nguyên nhân Viktor thường xuyên đến nơi này thẫn thờ làm j , người đó đang tự tra khảo lương tâm của chính mình.
Tựa như khi nào mà công nghệ Hextech chưa thể sử dụng để cải thiện cho môi trường ở quê nhà, bầu không khi ô nhiễm của Zuan vẫn còn quanh quẩn bên mũi anh.
Theo cách này, Jayce dường như có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Viktor, cảm nhận được trái tim của anh lúc ấy giống như chức năng cơ thể của anh , nhìn nó ngày càng héo úa trong sự bất lực.
Bởi thế nên đây là lý do vì sao Viktor đến cuối cùng không thể không dựa dẫm vào thứ thuốc shimmer và phương pháp nghiên cứu cấp tiến? Vì người đó ý thức được rằng , sinh mệnh mới có thể trở thành nền tảng đáng tin cậy nhất cho anh mà không phải cộng sự.
"....."
Jayce thở hắt ra một hơi và lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.
May mắn thay, có lẽ số phận đã thương xót ban cho hắn một giấc mơ đẹp,đồng thời nói với hắn rằng vẫn còn thời gian. Cũng có thể là Arcane mở ra cho hắn một trò đùa tự mình lừa mình, muốn nhìn thấy hắn bị vây khốn trong những khung cảnh nuối tiếc của quá khứ.
Dù như thế nào đi nữa, nếu hắn đã sống lại, vậy hắn sẽ thay Viktor nhắm tới nguyên nhân ban đầu của mọi thứ, cố gắng tìm đến kết cục anh càng vừa ý.
Nghĩ đến đây, Jayce lấy tay che mặt, vài tiếng cười khẽ thoát ra từ kẽ ngón tay trong khi đang thở hổn hển. Hắn bị điều tốt đẹp này làm choáng váng mặt mày, và niềm vui lấy lại được những gì đã mất khiến lồng ngực hắn như muốn vỡ tung.
Hắn không để ý đến cơ thể đầy đau nhức, rên rỉ cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn lại hiên nhà ngược sáng, như thể bóng hình mà hắn mong đợi ngay sau đó sẽ xuất hiện từ hư không.
"Hãy đợi tôi, Viktor!" Giọng điệu cuồng nhiệt của hắn khiến lũ chim xung quanh sợ hãi, tại chỗ chị còn lại cát bui bay lên theo từng bước chân của hắn.
Jayce lau con chữ được khắc trên vòng tay và vội vã chạy qua những con hẻm hẹp của Zaun, cảm thấy nhịp tim mình như tiếng trống vang vọng bên tai.
Hắn đang mong đợi một cuộc gặp gỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro