Chap 2
Một khả năng khác 2
Chap 2 ở giữa có đoạn timeskip rồi không phải là còn thời mới quen nên ngôi xưng hô sẽ sửa chút.
Cậu - tôi -> Em - tôi ( Viktor )
Anh - tôi -> anh - em ( Jayce )
_____________
Mặc dù có cuộc chạm trán với Ủy viên Merada ở giữa, nhưng cuối cùng không có nguy hiểm gì cả.
"Vậy điều đó có nghĩa là gì?"
Viktor đang tìm thiết bị của Jayce, "Cái gì?"
Jayce dựa vào tủ, hai tay khoanh trước ngực, "Anh đã nói với người phụ nữ đó rằng 'đây không phải là phòng của tôi sao'."
Tất nhiên đây không phải là phòng của anh, đây là phòng thí nghiệm của thầy Heimerdinger.
"Ồ, ý anh là cái đó." Viktor đã sắp xếp xong tất cả các thiết bị họ cần, "Không, tôi không mang ai đến phòng của mình đâu."
Jayce: "Cái gì, tôi không có hỏi ..."
Một tia sáng lóe lên trong đầu và cậu đột nhiên nhận ra câu nói đó có nghĩa là gì.
Viktor nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh trước khi nhận ra rằng anh thực sự không hiểu, "Không hiểu?"
Jayce vội vàng nói, "Hiểu, tất nhiên là tôi hiểu, không phải chỉ là lén lút đưa ai đó vào ký túc xá của mình sao, haha."
Viktor nhìn anh từ trên xuống dưới và Jayce mỉm cười, khoe tám chiếc răng trắng đều đặn tiêu chuẩn của mình.
"Mọt sách, chúng ta bắt đầu thôi."
Jayce bước về phía anh, "Tôi không phải là mọt sách, tôi chỉ là ... quá ám ảnh với nghiên cứu khoa học! Đó là một điều tốt!"
"Ừ, được thôi." Viktor đồng ý.
Hai người thiết lập thiết bị và Hex Crystal đeo nó vào.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
Giọng nói của Heimerdinger chứa đựng sự tức giận rõ ràng, "Jayce Talis, mở cửa ra!"
Jayce lập tức có chút hoảng loạn " Họ đang đến."
Viktor vẫn đang điều chỉnh năng lượng đầu ra của mình mà không chậm lại.
Pheromone của Jayce ngay lập tức tràn ngập căn phòng, mùi than cháy biến mất, thay vào đó là mùi nồng nặc như thuốc súng đang cháy.
Viktor nghẹn ngào và ho, "Bình tĩnh nào, Jayce."
"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được! Họ sắp vào rồi!" Jayce che trán, "Được rồi, lần này tôi thực sự sẽ chết, và kéo anh theo cùng mất."
"Jayce, tin tưởng một chút vào bản thân đi." Viktor nhìn cánh cửa đang run rẩy, "Chúng ta không có đường quay lại đâu."
Jayce hít một hơi thật sâu, đôi mắt như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào Viktor, "Chúng ta đang đặt mọi thứ vào tình thế nguy hiểm."
Viktor đã đặt tương lai, thậm chí là cả mạng sống của mình, vào thế nguy hiểm để đến phòng Heimerdinger cùng anh ta, và viễn cảnh tệ nhất là cái chết; họ không còn đường lui nữa.
Anh nắm lấy tay Viktor và tăng tối đa năng lượng.
Viên pha lê Hex rung lên dữ dội.
Tiếng cửa bị đá vào át đi tiếng ồn lớn của chính Viên pha lê Hex khi năng lượng bùng nổ.
Đám đông nghĩ rằng họ sẽ bị thổi bay thành từng mảnh, nhưng khiến mọi người ngạc nhiên, họ đã thành công.
Viên pha lê Hex ổn định, tạo ra hiệu ứng dịch chuyển tức thời.
Hai người lơ lửng trên không trung, với khối năng lượng ở trung tâm.
Một bánh răng lơ lửng trước mặt Jayce, anh đẩy bánh răng và đi vào khối năng lượng đó, bánh răng lại xuất hiện ở phía Viktor, nguyên vẹn.
Jayce không thể kìm được nụ cười, "Chúng ta đã làm được rồi!"
Ma thuật dịch chuyển tức thời, thành công.
Viktor cũng không giấu được tiếng cười.
"Trời ơi ..." Heimerdinger thốt lên, ngay cả sau khi chứng kiến sự tàn khốc của ma thuật huyền bí, không thể phủ nhận rằng cảnh tượng lúc này thật đẹp. "Được rồi các quý ông, đừng nói nhảm nữa, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện."
Đây chỉ là khởi đầu, vẫn còn một chặng đường dài trước khi nó thực sự có thể được sử dụng để phát triển Piltover.
Hội đồng đã chấp thuận nghiên cứu của hai người đàn ông, cấp một khoản tiền lớn cho nghiên cứu.
Mel nhìn thấy vô số khả năng trong thiết bị này. "Hãy nghĩ xem, hàng hóa từng mất ba ngày để vận chuyển giờ chỉ mất một lát."
Thời gian tiết kiệm được mang lại lợi ích kinh tế rất lớn.
Jayce Talis, người đã nghiên cứu Cổng bay Hextech, đã trở thành một người đứng đầu một cách chính đáng.
Không ai quan tâm đến Viktor đứng sau cậu.
Một người đàn ông tàn tật từ Thành Phố Ngầm.
"Viktor!" Jayce chen vào và thấy Viktor đang đi lại, anh ta dịch một chiếc ghế đẩu và ngồi cạnh Viktor, "Em không thể tìm thấy anh ở đâu cả, biết ngay là anh ở trong phòng thí nghiệm mà. Có một bữa tiệc tối nay, anh sẽ đi cùng em nhé."
Viktor lắc đầu, anh không muốn đi, tất cả những bữa tiệc xa hoa đó, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến anh cảm thấy khó chịu khắp người.
Những ánh đèn đó, sáng hơn cả mặt trời, khiến anh cảm thấy mình chẳng có gì để che giấu. Cái chân què, địa vị là một gã từ thành phố ngầm, và cả giới tính O của anh ...
và ánh mắt dò hỏi của những người đó khiến anh cảm thấy xấu hổ.
"Được thôi." Lời nói của Jayce thay đổi, "Vậy thì em sẽ không đến đó."
"Jayce, em không cần phải như thế này ..." Jayce còn trẻ và tài năng, tương lai của cậu là vô hạn, nhiều người không thể chờ để nói chuyện với cậu, cậu không cần phải ở lại đây.
"Thật ra ... tiệc tùng chẳng vui vẻ gì." Jayce nói.
Nói dối. Viktor tự nghĩ rằng Jayce rõ ràng rất thích lời khen ngợi của những người đó, và cậu đã quen với việc, thậm chí thích thú, được trở thành tâm điểm chú ý.
Không giống như anh, người sống trong bóng tối.
"Không sao đâu, Jayce, cứ đi đi." Viktor giơ bút lên và cố gắng viết gì đó lên tờ giấy, nhưng đã quên mất mình định viết gì.
"Anh đang viết gì vậy?" Jayce đột nhiên tiến đến gần anh, và mang theo cả chất pheromone của cậu nữa.
Viktor che miệng và mũi rồi giả vờ ho vài tiếng để tránh xa Jayce, "Chỉ là một thứ.... không quan trọng thôi."
Tuy nhiên, Jayce giật tờ giấy ra khỏi tay anh.
"Búa của thợ mỏ?"
Viktor cầm lấy cây gậy của mình. Khi còn nhỏ, hầu hết mọi người ở Thành phố Ngầm đều làm việc trong các mỏ, với những công cụ thô sơ, mệt mỏi và kém hiệu quả.
Với phép thuật của Pha lê Hextech, nó sẽ giải phóng lực lượng lao động và giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn cho người dân Thành phố Ngầm.
Nhưng anh không chắc Jayce có thể hiểu được không.
"Thật tuyệt! Viktor!"
"Em, thực sự nghĩ vậy sao?"
Jayce gật đầu, tay đặt trên vai anh, "Tất nhiên rồi, Viktor, công cụ này sẽ giúp mọi người làm việc tốt hơn và dễ dàng hơn! Em thích cái búa này!"
Cậu nháy mắt với Viktor, "Anh biết không, gia đình tôi làm nghề sản xuất búa đấy."
Viktor mỉm cười, lòng anh lắng xuống, "Em nghĩ chúng ta có thể làm được bây giờ không?"
Jayce gật đầu, "Em không thể chờ để cho giáo sư xem. Viktor, anh còn nhớ lý do chúng ta làm việc với Hextech không?"
Hai người đàn ông đồng thanh nói, "Để làm cho thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn."
Anh ngồi xuống ghế và cầm lấy bút của Viktor, "Anh không phiền nếu em sửa lại một chút chứ."
Anh ta làm sao có thể bận tâm chứ? Viktor lắc đầu.
Ngồi xuống cạnh Jayce, anh muốn xem Jayce sẽ thay đổi nó như thế nào.
Ồ, anh ta nên biết rõ hơn, Jayce đã vẽ nó thậm chí còn đẹp hơn, thậm chí còn có cả những đường nét trên đó!
Viktor thích thực tế, và Jayce luôn thích thêm vào thứ gì đó cầu kỳ.
Tự tin một cách công khai và tự luyến.
Thứ mà anh không sở hữu.
"Viktor, anh nghĩ sao?" Jayce hỏi khi anh sau khi thay đổi nó.
Không nghe thấy câu trả lời, cậu quay đầu lại và thấy Viktor đang nhìn anh chằm chằm, chìm trong suy nghĩ, "Có chuyện gì vậy Viktor?" Anh đột nhiên tiến lại gần hơn, làm Viktor giật mình.
Viktor vội vàng quay đầu lại, "Không ...... không có gì."
"Hả?"
Viktor đưa cho anh một tờ giấy khác, "Nhìn này."
Jayce cầm lấy, mắt cậu chuyển sang tờ giấy.
Viktor hít một hơi thật sâu, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Jayce lại viết và vẽ, "Này, anh nghĩ sao?"
Viktor đã bình tĩnh lại và thấy Jayce chỉ thay đổi hình dạng, "Anh không định xem cấu trúc bên trong sao?"
"Em tin anh, Viktor." Jayce nhìn chung quanh và không thấy có vấn đề gì.
"Được rồi, tôi sẽ đi đến nhà máy." Viktor đưa tay ra, có một số thứ cần phải nhìn tận mắt mới biết được vấn đề là gì.
Thay vào đó, Jayce rụt tay lại, "Không, em sẽ làm."
"Cái gì?"
"Tin em đi, Viktor, em chắc chắn sẽ làm tốt hơn những anh chàng ở nhà máy." Jayce đang trong tâm trạng vui vẻ.
"Em có thời gian không?" Viktor nói, "Bài phát biểu Ngày tiến hóa sẽ diễn ra sau một tuần nữa."
"Không sao đâu, em chắc chắn sẽ đến đúng giờ." Jayce đứng dậy, "Anh chưa từng đến nhà em sao?"
Trước khi Viktor kịp nói bất cứ điều gì, Jayce đã nắm lấy cánh tay anh, "Anh phải đến nhà em và xem nó, em có một cái lò nung tuyệt vời! Em đã chế tạo rất nhiều thiết bị thử nghiệm của mình trước đây."
"Tôi ...... Jayce!" Viktor nắm chặt cổ tay anh, "Em, em không đến dự tiệc sao?
Tâm trí anh lúc này đang rối bời, anh muốn ở một mình.
"Không tham dự nữa, những bữa tiệc đó chán lắm!" Jayce mạnh mẽ và gần như bế Viktor suốt chặng đường.
Khi họ đến nhà, Jayce mở cửa và lẻn vào trong.
"Em chắc chứ?"
Jayce ho, hơi ngượng ngùng, "Được rồi, đã lâu rồi em không về nhà. Vậy nên hãy giữ mọi thứ nhẹ nhàng và đừng để mẹ anh phát hiện ra."
Đèn hành lang bật sáng ngay khi cậu nói, "Jayce?"
Jayce: "Mẹ! Con ......"
Mẹ anh chạy đến ôm chặt Jayce, "Mẹ tưởng con không bao giờ muốn về nhà nữa."
Jayce ôm lại mẹ, "Đúng rồi mẹ, dạo này hơi bận."
Mẹ anh nhìn Viktor, "Con dẫn bạn về sao? Vào nhà đi, mẹ pha cho hai con một tách trà."
"Mẹ, con sẽ dùng lò sưởi của gia đình, trong đó còn nhiên liệu không?" Jayce hỏi.
"Lúc nào cũng có, đi đi, mẹ sẽ mang trà cho hai con sau."
Jayce quay đầu và nắm lấy vai Viktor, "Viktor, đi thôi! Em muốn cho anh xem lò nung đó."
Giọng cậu nghe như một đứa trẻ đang khoe đồ chơi với bạn bè.
Đã lâu rồi nó không được đốt, và căn phòng có lò nung hơi lạnh. Jayce châm một que diêm và ném vào lò, than khô dần chuyển sang màu đỏ.
Anh ta đặt thỏi sắt vào một cái hộp và nhét vào lò, rồi ngồi xuống cạnh Viktor.
"Sớm thôi, sau khi than cháy hết và các thỏi sắt tan chảy, chúng ta sẽ bắt đầu." Những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt Jayce.
Cậu cởi áo khoác ra, để lộ cơ thể cơ bắp cuồn cuộn được bao phủ bởi áo sơ mi.
Ngọn lửa từ lò nung bùng cháy và căn phòng trở nên nóng hơn.
Jayce cũng cởi nốt chiếc áo cuối cùng, các cơ ở lưng cậu nổi rõ, và khi dùng lực, chúng co lại và phồng lên, để lộ sức sống mãnh liệt.
Tiếng búa "bang bang" vang lên không ngừng.
Viktor cảm thấy nóng, như thể ngay cả không khí anh hít vào cũng mang theo những tia lửa.
Viktor ban đầu nghĩ rằng đó là mùi của lò nung đang cháy, nhưng anh sớm nhận ra rằng không phải vậy.
Mùi đó đến từ Jayce.
Anh ta ở gần lò sưởi, không mặc áo và đổ mồ hôi, với làn da rám nắng và thân hình như tạc bằng đá cẩm thạch.
Vai rộng, lưng khỏe.
Viktor ho, giật mình và tránh mắt đi.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, và anh dường như .... ngửi thấy mùi pheromone của chính mình.
Viktor giật mình đứng dậy và đi về phía cửa.
Tiếng nạng, bị tiếng gõ kim loại làm át đi, không được Jayce chú ý.
Tâm trí của Viktor trở nên tỉnh táo khi anh bị gió lạnh bên ngoài thổi vào.
Anh rút từ trong quần ra một túi nhựa trong suốt, bên trong có một viên thuốc ức chế.
Anh cầm lấy uống, cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể dần dần giảm bớt.
Anh không hiểu tại sao nó lại mất tác dụng nhanh như vậy khi anh ta đã uống nó trước đó.
"Viktor?" Mẹ của Jayce mang đến một cái khay.
Viktor có một lúc hoảng loạn, mùi pheromone xung quanh anh vẫn chưa tan biến.
Nhưng ý nghĩ rằng mẹ cậu là beta lại khiến anh nhẹ nhõm đôi chút.
"Con ổn chứ?" Mẹ Jayce nhìn anh với vẻ lo lắng, khuôn mặt Viktor hơi tái nhợt và đẫm mồ hôi.
Viktor lắc đầu và đứng dậy, "Con xin lỗi, con đột nhiên nhớ ra mình còn việc khác phải làm, nên con đi trước đây."
Mẹ Jayce đứng dậy, "Con không uống một tách trà sao?"
Thuốc ức chế vẫn chưa có tác dụng và Viktor không dám nán lại lâu, "Không, cảm ơn ạ."
Trong nhà, Jayce vẫn đang vung búa mạnh mẽ, thanh sắt dần dần thành hình trong tay "Viktor, đến xem thử nhé."
Không ai trả lời anh cả.
"Viktor?" Jayce quay đầu lại trong sự bối rối, cậu là người duy nhất còn lại trong phòng.
Cậu hạ búa xuống và bước tới cửa, ngửi thấy một mùi hương rất thoang thoảng.
Thật hấp dẫn.
Anh mở cửa và thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế ngoài cửa.
"Mẹ ơi, Viktor đâu rồi?"
Cậu ngồi xuống cạnh mẹ mình, ngay tại vị trí mà Victor đã từng đứng, và mùi hương nồng nặc, xộc vào mũi cậu và lan tỏa thẳng vào não, nâng cao tinh thần cậu. "Mẹ ơi, mẹ có sài nước hoa sao ?"
"Không." Cô hơi ngạc nhiên tại sao Jayce lại hỏi thế.
Một cơn gió thổi vào từ bên ngoài và mùi hương bị phân tán, chỉ để mang đến một luồng hương thơm tiếp theo.
Nó có mùi rất thơm. Cậu không biết nó có mùi gì, nhưng cậu có linh cảm đó là mùi hương tỏa ra từ một người.
Jayce uống cạn tách trà trong một ngụm, quay vào trong, mặc quần áo và giận dữ ra ngoài, "Mẹ ơi, con đi đây."
"Jayce!" Cô hét lên, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi với vẻ buồn bã.
"Viktor!" Cậu hét lên khi đứng trước ngôi nhà. Đường phố im ắng và vắng tanh.
Mùi hương trong không khí khiến cậu mê mẩn rất mỏng, nhưng cậu đã ngửi thấy chính xác được nó.
Anh đuổi theo mùi hương đó về phía trước.
Chính cậu không hiểu tại sao mình lại làm vậy, như thể cơ thể cậu không nằm trong tầm kiểm soát và đang hành động theo bản năng.
Đường phố lạnh lẽo và vắng tanh vào đêm khuya. Chỉ có những con côn trùng bay tụ tập dưới ánh đèn đường.
Cậu theo mùi hương và mơ hồ nhìn thấy một bóng người phía trước, nhanh chóng bước tới và nhận ra đó là một người rất quen thuộc.
"Viktor!" Cậu hét lên sung sướng.
Viktor hoảng hốt quay lại, có chút lo lắng.
Lúc này, xe buýt đã dừng lại trước trạm dừng, Viktor vội vã lên trước khi cửa xe đóng lại.
Anh thấy Jayce chạy qua ở trước cửa sổ.
"Viktor!"
Viktor mở cửa sổ và hét lên, "Jayce, tôi về nhà trước!"
Nói xong, anh quay đầu lại và ngồi xuống ghế, trán tựa vào cây gậy lạnh ngắt. Anh cảm thấy hơi khó chịu.
Jayce dừng lại và nhìn chiếc xe buýt đang rời đi với vẻ rối bời. Cậu đã làm gì đó khiến Viktor buồn sao?
Cậu nhìn quanh và hít một hơi thật sâu.
Chà, Viktor đã đi rồi và mùi hương cũng vậy.
Cậu không thể quên mùi hương đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro