Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

- Lee Renjun , 155 tuổi, là một Ma-cà-rồng. Được Ten trực tiếp đưa vào học viện từ 3 năm trước.



Giọng nói nhàn nhạt của Hyun Ki vang lên, anh ta khiêu mi nhìn về phía một anh chàng người Sói đang khúm núm trước mặt. Bàn tay cầm bản sơ yếu lí lịch của Renjun cười mỉa.



- Ta nói muốn tất cả thông tin của cô ta. Vậy mà cậu đem đến chỉ vài dòng cùng với tấm ảnh này thôi sao?



Anh chàng kia toát mồ hôi hột. Không khí trong phòng đã âm độ nay càng lạnh hơn. Không dám ngước mặt lên nhìn, giọng nói lắp bắp.



- Thủ..thủ lĩnh...cũn...cũng tại vì thông tin của cô ta chỉ có thế. Người..người cũng biết Ten  là viện trưởng bên V...cho nên..._ anh chàng chần chừ.



- Ồ...._ Như vỡ lẽ, Hyun Ki phá lên cười một tiếng nhưng ánh mắt lại hiện rõ lên vẻ toan tính.


Ten , ông viện trưởng này trước sau anh ta sẽ thu thập. Chỉ là về chàng trai Lee Renjun kia có chút kỳ lạ. Phải chăng đang che dấu điều gì đó. Nhìn vào chàng trai trong bức hình đang nở một nụ cười tươi tắn rạng ngời, Hyun Ki bất chợt nhìn đến ngơ ngẩn.



Chàng trai này...anh ta muốn biết rõ hơn nữa!



-----------



Tiết học tiên tri lại tới,



Vụ việc quả cầu đã trôi dạt tới phương trời nào bỗng bất chợt ập về như một cơn lũ. Giáo sư Kun Amanda đã hoàn toàn khoẻ mạnh để tiếp tục giảng dạy. Có điều dường như sợ sự việc hôm bữa tương tự diễn ra cho nên bà không cho làm thực hành nữa mà qua giảng lý thuyết.



Trong suốt quá trình giảng dạy bà cũng tránh không nhìn đến Renjun và Jaehyun. Điều này làm cho Renjun cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng vụ việc kia khi hỏi lại bà nói không nhớ gì, tuy nhiên Renjun nghĩ chắc sẽ có cách để đọc về cái điềm báo "chết chóc" kia.

Nghĩ cũng không nghĩ nữa, Renjun quyết định sẽ lẻn vào KHU THƯ VIỆN CHUYÊN SÂU của khu W.



...



Tại khu W, có một khu vực hạn chế cấm học viên khu V bén mảng tới. Nơi đây chứa rất nhiều sách không có trong việc giảng dạy. Toàn bộ những số sách ở đây chỉ để phục vụ cho người Sói. Tuy nhiên ở đây chỉ cho phép những học viên sau khi có được chữ ký của 3 giáo viên mới được phép vào. Đó được gọi là KHU THƯ VIỆN CHUYÊN SÂU.



Vậy nên Renjun nghĩ...chắc chắn sẽ có những cuốn sách nói về điềm tiên tri.



Tuy nhiên, điều đáng nói ở đây là làm sao lẻn vào trong đó được? Chìa khoá chắc chắn do bà cô thủ thư đáng sợ giữ. Nhưng vì sự thật và hoá giải sự tò mò....đành phải liều.



Sau khi tiết học kết thúc, Renjun giả vờ ở lại làm bài tập để được ở lại cuối cùng. Sau khi xác nhận không còn ai trong lớp, Renjun nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi nhanh ra cửa.


Hyun Ki lúc này cũng vừa bước ra từ khu W, đôi mắt hẹp dài của anh ta nhanh chóng bắt gặp cái thân ảnh đẹp đẽ của Renjun đang bước nhanh trong làn tuyết. Bộ dạng của cậu có chút dè chừng.



- Cậu ta đang định làm gì?_ Khẽ nhíu mày khi thấy Renjun hướng về phía khu vực hạn chế của học viện. Bước chân cũng nhanh chóng đi theo.



Trời đã tối, tuyết rơi lả tả...Renjun phớt lờ cái bảng ghi "Khu vực cấm vào" được treo tòng teng trên cái hàng rào đã bị tuyết phủ kín mít. Renjun chui qua một cái lỗ dưới chân hàng rào đã bị xiêu vẹo, lách mình trườn vào trong.



Nhìn thấy bộ dạng của cậu, Hyun Ki bất chợt nở một nụ cười thích thú.



- Có lẽ kia là lối vào duy nhất!_ Renjun khẳng định, tầm mắt nhìn về chiếc cửa sổ đang đóng ở phía xa, đôi chân dè dặt bước từng bước.



- Cậu đang làm gì ở đây?_ Giọng Hyun Ki bất chợt vang lên.

- Aaa..



Renjun giật mình hét lên, khuôn mặt hoảng sợ quay lại nhìn...càng sửng sốt hơn ai hết khi nhìn thấy Hyun Ki đứng ngay phía sau cậu. Anh ta...tại sao anh ta lại ở đây?



- Anh..anh...



- Tôi nói sao cậu ở đâ...



"Gâu...gâu" có tiếng chó sủa vang lên, kèm theo tiếc ủng đang đi trên tuyết ngắt lời của Hyun Ki.



- AI ĐÓ?_ Giọng một người đàn ông hét lên



Renjun như hoá đá, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía tiếng chó đang sủa. Trong lòng nóng như lửa đốt. Nếu như bị bắt thì coi như chấm hết! Không được đến học viện nữa...cậu chắc chắn sẽ bị đuổi. Làm sao đây? Càng rắc rối hơn khi cậu bị Kim Hyun Ki bắt được.



- AI ĐÓ? ĐỪNG ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC_ Lại một tiếng quát vang lên, bước chân của ông ta ngày một gần hơn.



Trái với vẻ khẩn trương của Renjun thì Hyun Ki thì thảnh thơi nhàn hạ như đang xem trò vui bắt tại trận. Anh ta đang chờ xem chàng nhóc nhỏ này tính làm gì.



- Cậu..ưm..m



Tính mở miệng nói lại bị Renjun nhanh tay bịp miệng lại. Câu muốn nói mắc nghẹn nơi đầu miệng. Hyun Ki ngạc nhiên mở to mắt nhìn vào khuôn mặt đang lo lắng của Renjun. Chưa biết làm gì đã bị cậu lôi tuột vào một bụi cây bị tuyết phủ trắng.



- Suỵt! Đừng lên tiếng.



Đúng lúc này người đàn ông kia vừa tới, tay phải dắt một con chó Bẹc-dê to hung dữ. Ông ta cầm đèn pin soi rọi.



- AI Ở ĐÓ MAU RA



Renjun nhắm mắt than thầm, bàn tay dùng lực bịp miệng Hyun Ki chặt hơn. Trong lòng như lửa đốt, khẩn trương muốn chết. Cậu cũng không để ý mình đang lo bịp miệng Hyun Ki mà khuôn mặt bỗng gần sát vào anh ta hơn.



Hyun Ki ngẩn người, mặc cho bàn tay mềm mại của cậu đang áp lên miệng mình. Cảm xúc từ bàn tay cậu đem lại thật tốt...nhàn nhạt mùi nước hoa hồng bay vào cánh mũi. Thật dễ chịu! Đôi mắt phong tình dán chặt vào cánh môi nhỏ nhắn hồng hào của cậu không chớp mắt.



Người đàn ông kia sau khi hò hét một hồi, không thấy ai mới hậm hực dắt con chó Bẹc-dê đang gầm gừ quay vào. Lúc này tâm trạng Renjun mới như trải qua một kiếp nạn, thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa thì tiêu đời rồi.



Bàn tay nhanh chóng rời môi Hyun Ki, Renjun ngó nghiêng xung quanh xem xét. Thấp thỏm ló đầu ra khỏi bụi rậm nhìn về phía khu hạn chế. Lòng thầm than: xem ra hôm nay không được may mắn cho lắm.



Lúi húi đứng dậy Renjun phủi tuyết rơi trên đầu trên quần áo xuống, muốn theo lối cũ chui ra ngoài. Hoàn toàn không nhớ đến có một "con tin" bị chính mình "bịp miệng bắt cóc" đang ngồi dưới tuyết nhìn mình chằm chằm.



Phải nói rằng chưa bao giờ trong đời Hyun Ki cảm thấy nhọ như thế này. Anh ta lại bị một chàng trai không để vào mắt. Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì chẳng phải là mất mặt chết sao? Lại nhìn bộ dáng đang "chạy trốn" của Renjun không khỏi trào lên một cơn tức giận...bàn tay dùng lực túm lấy tay Renjun khiến cậu không kịp hiểu chuyện ngã nhào xuống. Chỉ kịp nghe một giọng nói lạnh rợn người.



- Cậu nghĩ tôi sẽ để cho cậu đi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro