Chương 11 : Em là thói quen của tôi
Mọi thứ yên ắng trở lại...
Renjun có cảm giác không thể nào hiểu cái suy nghĩ và hành động vừa rồi của Jung Jaehyun. Tại sao khi mà hắn lại có thể ra tay đánh chính người cùng loài để bảo vệ cô- một Ma-cà-rồng mới gặp vài ngày? Cậu không thể hiểu hắn, rốt cuộc là hắn muốn gì.
Khi ánh mắt hắn nhìn cậu, cậu có cảm giác dường như hắn đã biết cậu từ rất lâu. Cậu cũng không thể hiểu bản thân mình. Cậu bài xích với hắn, thế nhưng lại không thể nào phản kháng ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn như vực sâu thăm thẳm hút cậu chìm vào trong cõi u mê không thể nào thoát.
- Cẩn thận với Park Young Ho, cho dù em là hoàng tử của Ma-cà-rồng nhưng ở đây không ai biết thân phận của em._ Hắn bất chợt lên tiếng.
- Thế còn anh? Tại sao anh biết thân phận của tôi?
Renjun nghiêng đầu dò hỏi, đây cũng chính là câu hỏi mà cậu khó hiểu kể từ lúc cậu biết hắn. Tại sao chỉ vừa gặp mà hắn lại có thể biết ngay thân phận thật sự của cậu? Cậu muốn biết!
Trầm ngâm nửa ngày Jung Jaehyun cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu...nhưng tâm trí lại đang trôi dạt về những miền ký ức nhỏ....
---------- Đã từ rất lâu-----
Khi đó hắn vẫn còn là một thiếu niên mới lớn,
Một ngày thu,
Lang thang trong cánh rừng già rậm rạp, Jung Jaehyun chạy mãi, trong lồng ngực của hắn bỗng rạo rực vui sướng. Đó là ngày hắn phát hiện ra mình sở hữu khả năng đặc biệt. Cũng không biết chạy bao lâu cho đến khi cánh rừng đã trở nên tối mịt hắn mới từ từ biến trở lại hình dáng con người.
Cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt mình phản chiếu trên vũng nước nhỏ hắn đâu biết ở trên cây có một thân ảnh vừa "đậu" xuống.
- Cậu là người Sói?_ Một giọng nói tò mò vang lên.
- Ai?
Đôi mắt hắn híp lại cảnh giác, quay đầu nhìn về phát ra giọng nói.
Trên cái cây gần đó là một thiếu nên nhìn nhỏ hơn hắn vài tuổi. Mái tóc đen gọn gàng, đôi mắt màu xanh biếc, đôi cánh đen tuyền. Khuôn mặt cậu ta hết sức yêu nghiệt đang nhìn hắn đầy tò mò.
- À....để ta giới thiệu!
Bay vụt xuống trước mặt Jung Jaehyun , vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn của mình làm dáng. Sau đó mới ngước mặt lên cao ngạo.
- Ta là Lee Jeno , con trai của Lee Taeyong II. Hay nói cách khác....ta là người đứng đầu giới Ma-cà-rồng._ Nói đến đây Jeno vỗ ngực đầy tự hào.
Thế nhưng,
- Ê này! Ta đang nói chuyện với cậu đó.
Jeno trợn mắt nhìn cái bóng lưng Jung Jaehyun đang dần khuất khỏi tầm mắt mà tức giận. Di chuyển nhanh như gió đứng trước mặt Jung Jaehyun, bàn tay bất giác chìa ra.
- Làm bạn với ta đi. Ta luôn muốn có một người bạn là người Sói_ Jeno hồ hởi.
Nhìn Jeno bằng ánh mắt hờ hững, hắn không nói gì chỉ cúi đầu nhìn vào cậu thiếu nên cao ngạo kia.
- Không nói gì thì đồng ý rồi nhé. Đến đây...ta cho cậu xem cái này._ Vừa nói Jeno nở một nụ cười đầy bí hiểm sau đó sải cánh bay về một phía.
Bước chân đi về phía đó, Jung Jaehyun cũng không hiểu vì sao mình lại đi theo. Bởi hắn cảm nhận được, cậu thiếu niên Jeno kia không có ý gì làm hại hắn.
Một lúc lâu sau, Jeno dẫn hắn tới bìa rừng... Lần đầu tiên Jung Jaehyun đến gần nơi ở của Ma-cà-rồng đến thế. Chưa dừng lại ở đó, bỗng đôi mắt màu hổ phách của hắn như bị thôi miên nhìn về một phía.
Phía xa xa toà lâu đài, có một thiên thần đang ngồi dưới tán của một cây phong đọc sách. Mái tóc bạch kim sáng lấp lánh xuôn mềm, làn da trắng nõn, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào đang mấp máy đọc sách. Trông cậu xinh đẹp động lòng người. Thỉnh thoảng vài chiếc lá phong rụng xuống chạm vào làn tóc mềm rồi bay đi, tạo nên một khung cảnh đẹp nao lòng.
Đấy cũng là lúc trái tim hắn loạn nhịp chỉ với cái nhìn đầu tiên...với một chàng trai.
- Rất đẹp phải không? Em trai sinh đôi bảo bối của ta đó._ Jeno nhìn về phía em gái mình cất lời tự hào.
- Tên của cậu ấy?_ Jung Jaehyun buột miệng.
- Renjun, Huang Renjun.
Renjun? Chú cáo? Cậu đẹp hơn chú cáo nhiều..hắn khẳng định. Yết hầu căng thẳng, hắn không hiểu nổi mình, chỉ vì một chàng trai không quen biết lại làm hắn bối rối. Nhắm mắt lại hắn quay mặt đi vào rừng.
- Ê này....cậu sẽ tới nữa chứ?_ Jeno gọi với.
- Không!_ thẳng thừng từ chối sau đó hắn hoá Sói chạy vào rừng để mặc Jeno đứng đó không hiểu vì sao.
Thế nhưng hình ảnh của Renjun liên tục hiện về khiến hắn day dứt. Dặn lòng không được đến đó...nhưng cuối cùng lý trí không thắng nổi trái tim.
Hắn lại đến,
Nhìn cậu từ xa mỗi ngày, dõi theo cậu, thu nụ cười, ánh mắt, cử chỉ của cậu cất vào trong trí nhớ.
Xuân đến, Hạ qua, Thu tới, Đông về.....gần như là thói quen hắn luôn ngồi ở bìa rừng nhìn cậu, gần như là thói quen không thể bỏ.
Dòng ký ức khép lại và hắn nhìn cậu thật dịu dàng. Không trả lời cậu...chỉ nhìn cậu như vậy. Bàn tay chạm nhẹ vào đôi gò má trắng trẻo của cậu..sau đó nở một nụ cười hiếm hoi.
- Em là thói quen của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro