Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bệnh nhân đặc biệt của trái tim tôi

"Jay luôn tự hào rằng mình là một bác sĩ đầy lý trí, chuyên nghiệp và không bao giờ để cảm xúc cá nhân xen vào công việc và được nhiều người kính trọng. Một ngày nọ, tình cờ Jay trở thành bác sĩ phụ trách ca của Sunghoon - một cậu trai mang dáng vẻ mơ màng, ánh mắt trong trẻo và kèm theo triệu chứng kỳ lạ. Ngay lần đầu gặp mặt, ánh mắt của hai người đã giao nhau, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cậu.

"Em nghĩ mình bị bệnh," Sunghoon nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng ánh lên vẻ tinh nghịch. Jay ngước mắt lên từ hồ sơ bệnh án: "Triệu chứng của em là gì?"

"Tim em đập nhanh mỗi khi nghĩ đến một người, em cảm thấy hơi khó thở và đầu óc em hoàn toàn trống rỗng mỗi khi nghĩ đến một người."

Sunghoon nhướng mày, đôi mắt sáng lấp lánh. "Bác sĩ đoán xem?"

Jay mỉm cười nhẹ, không để ý lắm và nghĩ rằng đây chỉ là một bệnh nhân trẻ tuổi đang "ảo tưởng tình yêu". Nhưng anh không ngờ rằng, chính Sunghoon sẽ là người khiến trái tim anh loạn nhịp.

Ban đầu, Jay nghĩ rằng đây chỉ là trò đùa, nhưng rồi cậu lại thường xuyên xuất hiện ở bệnh viện với những lý do ngớ ngẩn để được gặp Jay: "Hôm nay tim em đập nhanh hơn hôm qua," hoặc "Bác sĩ ơi, nhìn thấy anh xong em còn khó thở hơn." Lần nào cậu cũng mang theo một nụ cười đáng yêu và những câu nói khiến Jay không thể không mỉm cười.

Những lần khám bệnh cho Sunghoon không chỉ dừng lại ở bệnh tình mà dần mở ra những câu chuyện về cuộc sống, những ước mơ chưa kịp hoàn thành, và cả những nỗi cô đơn mà Sunghoon giấu kín trong nụ cười của mình. Jay bắt đầu nhận ra rằng mỗi khi cậu xuất hiện, trái tim anh cũng loạn nhịp, giống hệt những gì Sunghoon miêu tả về "bệnh" của mình.

Sunghoon, một người sống lạc quan nhưng lại mang trong lòng nỗi cô đơn, tìm thấy ở Jay một sự đồng cảm mà cậu không ngờ. Còn Jay, người luôn đặt lý trí lên hàng đầu, gần đấy anh bắt đầu nhận ra rằng cảm xúc trong anh là một căn bệnh không thể chữa lành bằng lý trí. nhận ra rằng mỗi khi cậu xuất hiện, trái tim anh cũng loạn nhịp, trái tim anh đã thực sự mắc căn bệnh mang tên Sunghoon.

Một ngày, Sunghoon đột ngột biến mất. Không còn những cuộc tái khám, không còn những lời đùa vui, chỉ còn lại một khoảng trống lớn trong lòng Jay. Anh cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một sự quan tâm đơn thuần của bác sĩ đối với bệnh nhân, nhưng sự lo lắng ngày càng lớn dần trong anh. Mỗi lần nhìn vào điện thoại, anh lại thấy lòng mình thắt lại vì không nhận được tin nhắn từ Sunghoon. Những đêm dài trằn trọc khiến con người ta không khỏi suy nghĩ.

Sáng hôm sau, Jay nhận được một mẩu giấy từ Sunghoon để lại trên bàn làm việc. "Anh là bác sĩ giỏi nhất, nhưng lần này, em nghĩ rằng chính anh mới là người cần chữa lành trái tim của mình đấy, hehe."

Sau lời nhắn ấy khiến Jay không thể ngồi yên nhưng anh cũng không nhận thêm được 1 thông tin gì. Anh quyết định tìm cậu. Jay tìm kiếm thông tin từ những người bạn của Sunghoon và cuối cùng, anh tình cờ gặp Jake, người bạn thân thiết của Sunghoon mà cậu từng chia sẻ với Jay. Jake đang đứng tại hiệu thuốc với một bịch thuốc lớn trên tay và được biết đang đi mua thuốc hộ Sunghoon. Sau một hồi hỏi han, Jake nhìn Jay với ánh mắt đầy ái ngại và thở dài: "Sunghoon không muốn anh biết đâu, cậu ấy mắc bệnh rất nặng. Cậu ấy không muốn làm anh lo lắng nên... đã rời đi."

Đúng là 1 cậu bé ngoan

Jay sững sờ, như thể một cú sốc lớn đánh thẳng vào lòng anh. Cảm giác hụt hẫng, tội lỗi dâng lên, và anh quyết định không để mọi thứ kết thúc như vậy. Anh vội vã tìm cậu, hy vọng anh có thể bên Sunghoon dù chỉ nếu còn 1 giây hay 1 phút.

Jay tìm thấy Sunghoon đang ngồi một mình tại một quán cà phê vắng, ánh mắt cậu nhìn ra xa xăm, như thể đang chìm đắm trong suy tư . Jay ngồi xuống bên cạnh cậu, không cần nói gì,chỉ lặng lẽ ngồi gần cậu như thể im lặng đã có thể cảm nhận hết tất cả.

"Em bị bệnh mà sao lại ngồi đây uống cà phê?" Jay lên tiếng trước.

Sunghoon im lặng, không trả lời. Jay tiếp tục, giọng anh trở nên dịu dàng hơn"Em đã đúng, bây giờ anh mới chính anh là người cần em để chữa lành."

Sunghoon quay sang nhìn anh, ánh mắt như bừng sáng, một nụ cười nhẹ nở trên môi: "Vậy bác sĩ Jay có muốn thử không? Chữa bệnh yêu bằng cách yêu em?"

Jay không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Sunghoon. Khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, họ hiểu rằng trái tim của họ đã tìm thấy nhau, rằng tình yêu là điều không thể kiểm soát, và họ đã yêu nhau một cách mãnh liệt. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đối với Jay, nó là cả thế giới.."

Jay choàng tỉnh dậy sau giấc mộng hóa ra cả câu chuyện vừa rồi chỉ là giấc mộng, ông hồi tưởng lại lúc người mình yêu khi vẫn còn bên cạnh. Giờ đây ông là 1 bác sĩ đã về hưu từ lâu và hơn 80 tuổi vẫn cô độc nhớ mãi về mối tình tuổi trẻ không bao giờ quên năm ấy. Trái tim ấy vẫn đập mạnh mỗi khi ông nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào ấy, và Jay không thể quên được Sunghoon, người đã mang đến cho anh một tình yêu đẹp đẽ, dù rằng Sunghoon đã không còn từ lâu.

Sunghoon mãi là mối tình đầu cũng là mối tình cuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro