4
sunghoon ngồi trong phòng ký túc xá nhỏ bé, ánh sáng từ chiếc đèn bàn phủ lên gương mặt đầy trầm tư của cậu. quyển sách trên tay đã mở từ lâu nhưng những dòng chữ chẳng thể nào lọt vào tâm trí cậu được. trước mặt cậu là lá thư thông báo về suất học sinh trao đổi ở đại học seoul, nơi mà jay đang học, theo cậu nhớ là vậy. trước kia cậu cũng đã đặt nguyện vọng trường này, vì cậu muốn ở cạnh jay, nhưng vì đêm hôm đó cậu đã sửa lại toàn bộ nguyện vọng của chính mình, chọn những nơi mà càng xa nơi ấy càng tốt. cậu đã chọn rời đi, nhưng chính giờ đây cậu lại đang lưỡng lự bởi chính mình.
những năm qua, sunghoon đã cố gắng thay đổi, nhưng rốt cuộc thì sao, cậu vẫn vậy, vẫn là một chàng mọt sách luôn tập trung vào học hành, chẳng có lấy một người bạn, vẫn như trước kia, cô đơn và cô độc. nhưng sâu bên trong, trái tim cậu vẫn không ngừng gào thét khi nghĩ về jay. cậu tự hỏi jay giờ ra sao, anh sống như thế nào, anh có từng nhớ đến cậu không?
cậu nhớ lại những kỷ niệm đã qua. jay là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu vào thời điểm đó, người đã giúp cậu vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. nhưng ánh sáng ấy giờ đây đã trở thành một ký ức xa vời, và sunghoon không biết liệu mình có thể chịu đựng được nếu phải đối mặt với jay lần nữa. có lẽ cậu sợ rằng jay đã quên mất cậu, hoặc tệ hơn, không còn muốn gặp lại cậu. nhưng liệu khi cậu xuất hiện, jay sẽ phản ứng như nào nhỉ? jay đã từng hỏi cậu liệu còn có thể làm bạn không, nhưng cũng chính cậu đã nói rằng sợ rằng không thể. giờ cậu lại xuất hiện, liệu jay sẽ có suy nghĩ gì nhỉ? bao suy nghĩ bùa vây lấy cậu, phần lớn chính là cậu sợ, sợ jay sẽ không thoải mái với cậu...
lá thư trên bàn như một lời mời gọi. cơ hội về lại seoul không chỉ là một bước tiến trong học tập mà còn là cơ hội để sunghoon tìm hiểu câu trả lời cho những câu hỏi đó. nhưng liệu cậu có đủ can đảm để đối mặt với jay? liệu những cảm xúc ngày xưa có khiến cậu lạc lối một lần nữa? cậu tự hỏi liệu cuộc gặp gỡ này có thể mang lại sự an ủi hay chỉ khiến trái tim cậu thêm đau đớn.
"mình nên làm gì đây?"
sunghoon thì thầm, đôi mắt nhìn ra khung cửa sổ. thành phố ngoài kia dường như vẫn đang chuyển động không ngừng, chẳng để tâm đến những suy nghĩ rối bời trong cậu. sự giằng xé trong lòng khiến cậu không thể yên giấc trong nhiều đêm liền. cậu tưởng tượng đủ mọi kịch bản khi gặp lại jay, một cuộc hội ngộ bất ngờ, một nụ cười thân thuộc, hoặc thậm chí là ánh mắt lạnh nhạt khiến cậu cảm thấy như mọi thứ từng có chỉ là ảo ảnh.
sau nhiều đêm trăn trở, sunghoon cuối cùng cũng quyết định.
"có lẽ đây là cơ hội cuối cho mày đó, sunghoon à."
cậu tự nhủ. nếu không đi, cậu sẽ không bao giờ biết được câu trả lời, sẽ mãi sống trong sự tiếc nuối. cậu gửi thư xác nhận và bắt đầu chuẩn bị cho hành trình mới của mình.
*
*
ngày đầu tiên đặt chân về lại seoul, cảm giác choáng ngợp xâm chiếm lấy sunghoon. thành phố này khác xa so với những gì cậu nhớ, ngày cậu đi nó cũng đã khá sầm uất, nhưng cậu không nghĩ mới chỉ hơn 2 năm, nó đac thay đổi đến vậy. đến đường cái xe cộ còn thay đổi, vậy liệu jay có còn như xưa? những con đường đông đúc, ánh đèn neon rực rỡ, và dòng người hối hả tạo nên một không khí vừa náo nhiệt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. nhưng trong tâm trí cậu lúc này, chỉ có một cái tên, jay.
buổi tối hôm đó, sunghoon quyết định đi dạo quanh sông hàn. cậu vừa đi vừa suy nghĩ về jay, không biết cuộc sống sinh viên của jay như nào nhỉ? cậu không biết nữa, nhưng trong tâm trí cậu, cậu vẫn luôn nhớ về hình bóng jay năm cấp ba ấy. jay ngồi ở một góc thư viện, với đôi mắt tập trung vào sách vở nhưng lại luôn sẵn sàng nở nụ cười khi thấy cậu. những ký ức ấy làm trái tim cậu nhói đau nhưng cũng mang lại một chút an ủi, như thể cậu đang tìm lại một phần bản thân đã mất.
bất giác, sunghoon dừng lại trước một quán cà phê nhỏ. ánh đèn ấm áp từ bên trong hắt ra, tạo nên một khung cảnh đầy hoài niệm. và rồi cậu thấy jay. người cậu chưa ngừng mong nhớ.
jay đang ngồi ở một góc quán, chiếc laptop mở ra trước mặt, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt anh. vẫn là dáng vẻ điềm đạm, đôi mắt chăm chú như những lần sunghoon từng thấy. jay vẫn vậy, vẫn rất đẹp trai, thu hút, chỉ là giờ đây không còn vẻ đẹp tinh nghịch như thời cấp ba, mà thay vào đó là nét đẹp của một người đàn ông trưởng thành. mái tóc anh được cắt ngắn gọn gàng, màu nâu trầm nổi bật dưới ánh sáng. chiếc áo sơ mi trắng anh mặc có phần giản dị nhưng lại toát lên vẻ thanh lịch khó cưỡng. từ cách jay di chuyển tay trên bàn phím đến cách anh khẽ nhấp một ngụm cà phê, tất cả đều toát lên sự chín chắn và điềm tĩnh mà sunghoon không thể rời mắt.
ba năm. đã ba năm trôi qua kể từ lần cuối cùng sunghoon nhìn thấy anh. người mà sunghoon thầm yêu. những buổi chiều bên nhau, những lần cười đùa dưới tán cây sân trường, những lần cả ngôi học trông thư viện, và cả những lần jay bảo vệ sunghoon. tất cả giờ đây chỉ còn là những ký ức ngọt ngào nhưng cũng đau lòng.
ngày cậu rời đi, trời đổ mưa nặng hạt, giống như cảm giác nặng trĩu trong tim sunghoon. cậu đã tự hứa với bản thân rằng sẽ quên đi, sẽ để những cảm xúc ấy ở lại trong quá khứ, cậu sẽ thay đổi, nhưng ba năm qua, trái tim cậu chưa một lần nguôi ngoai.
nhìn jay lúc này, sunghoon nhận ra rằng thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, nhưng không thể làm lu mờ hình ảnh của anh trong lòng cậu. jay đã trưởng thành, đã thay đổi, nhưng anh vẫn là jay của ngày nào, người mà sunghoon không thể ngừng nghĩ đến. nhưng sự hiện diện bất ngờ này khiến cậu không khỏi bối rối. cậu không biết phải đối mặt với jay như thế nào, không biết liệu anh có nhớ đến cậu hay những ký ức mà họ từng có, và liệu anh có khó chịu khi cậu xuất hiện ở đây không.
trái tim sunghoon đập mạnh. cậu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. phần nào đó trong cậu muốn bước vào, muốn gọi tên jay, muốn nghe giọng nói của anh một lần nữa. nhưng một phần khác lại sợ hãi. cậu sợ rằng những kỳ vọng của mình sẽ tan vỡ, rằng jay sẽ chỉ nhìn cậu như một người quen cũ, không hơn không kém. những cảm xúc trái ngược này khiến cậu đứng đó, lặng lẽ quan sát từ xa, như một khán giả trong câu chuyện của chính mình.
jay bất giác ngẩng lên khỏi màn hình, đôi mắt anh quét qua khung cảnh xung quanh. khoảnh khắc ấy, sunghoon giật mình và vội quay lưng lại, tim đập loạn nhịp. cậu không thể để jay nhìn thấy mình, không phải lúc này, khi cậu chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với anh. đôi chân sunghoon như nặng trĩu, nhưng cậu buộc mình phải bước đi, rời khỏi quán cà phê trước khi jay có thể nhận ra sự hiện diện của cậu.
trên đường về, từng bước chân như kéo dài vô tận. trái tim sunghoon vừa đau nhói vừa nhẹ nhõm. cậu tự trách bản thân vì đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình cần thêm thời gian để đối mặt với những cảm xúc phức tạp này. jay đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của cậu, và dù có muốn hay không, sự hiện diện của anh vẫn là động lực khiến sunghoon bước tiếp trên con đường đầy thử thách phía trước.
"một ngày nào đó."
sunghoon thầm nghĩ, ánh mắt hướng lên bầu trời seoul đêm ấy.
"mình sẽ đủ can đảm để đối mặt với jay à, nhưng không phải hôm nay."
*
*
jay đang ngồi ở quán cà phê, tập trung vào công việc trên laptop của mình. ánh đèn ấm áp từ quán cà phê tạo nên một không gian yên tĩnh, giúp jay tập trung vào công việc. nhưng khi anh bất giác ngẩng lên, đôi mắt anh quét qua khung cảnh xung quanh và anh thấy một bóng lưng quen thuộc. bóng lưng đó giống hệt với của sunghoon, người mà anh suốt ba năm qua đang tìm kiếm. jay cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, anh không tin vào mắt mình. liệu có thể là sunghoon thật sự? sau bao nhiêu năm không gặp nhau, liệu anh có thể gặp lại cậu một lần nữa?
jay vội vàng đóng laptop lại và chạy ra khỏi quán cà phê, hy vọng có thể bắt gặp sunghoon. nhưng khi anh ra đến ngoài đường, anh không thấy bóng dáng của sunghoon đâu cả. jay cảm thấy thất vọng và bối rối. liệu anh đã nhìn lầm? hay thật sự rằng anh đã nhìn thấy cậu, và cậu tránh anh? jay không biết phải làm gì, nhưng anh biết rằng anh phải tìm hiểu thêm về việc này. anh quay lại quán cà phê, ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. anh không thể tin rằng mình đã nhìn thấy sunghoon, nhưng anh cũng không thể bỏ qua cảm giác này.
jay ngồi im lặng trong quán cà phê, mắt nhìn chằm vào khoảng không gian trước mặt. anh vừa mới nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, giống hệt với của sunghoon, mặc dù anh không thể chắc chắn rằng đó là sunghoon, nhưng hình ảnh đó đã gợi lên trong anh một cảm giác nhớ nhung và hoài niệm. jay cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, anh không thể tin vào mắt mình. liệu có thể là sunghoon thật sự? sau bao nhiêu năm không gặp nhau, liệu anh có thể gặp lại người bạn thân thiết của mình? jay cảm thấy một cảm giác hào hứng và mong chờ, nhưng cũng có một chút lo lắng và bất an.
jay cảm thấy một cảm giác nhớ nhung và hoài niệm khi nghĩ về những kỷ niệm đó. jay nhớ lại những kỷ niệm của mình và sunghoon từ thời trung học. nhớ về ngày sunghoon đưa mình lá thư, nhớ về khoảnh khắc buồn tủi của bản thân mình khi cố gắng tìm kiếm một chút thông tin của sunghoon nhưng thu lại về chỉ có con số không. jay cảm thấy một cảm giác trống rỗng và thiếu thốn. anh bắt đầu tự hỏi mình tại sao anh lại nhớ sunghoon như vậy.
liệu có phải vì anh đã khiến cho tình bạn của họ đi vào ngõ cụt? vì anh mà cậu mới chọn cách rời đi? jay cảm thấy một cảm giác tội lỗi và hối tiếc khi nghĩ về những điều đó. nhưng jay cũng biết rằng anh không thể thay đổi quá khứ. anh chỉ có thể tập trung vào hiện tại và tương lai.
mặc dù suốt ba năm nay, anh bận đến mấy anh đều quay đến vào ngày họp lớp, vì anh mong sẽ có thể có chút ít thông tin về cậu, để anh có thể tìm thấy cậu. nhưng những gì jay nhận về chỉ là không có gì. suốt ba năm, jay vẫn không từ bỏ cách tìm cậu, nhiều lúc anh nghĩ rằng có lẽ cậu đã buông bỏ anh, và có lẽ cậu đang hạnh phúc bên ai đó, nghĩ đến vậy anh lại đau lòng. vì sao ư? vì anh thích cậu. từ ngày cậu đi, anh mới nhận ra tình cảm anh dành cho cậu không phải là tình bạn. mà nó là tình yêu.
dù đã muộn nhưng anh thật sự mong có thể gặp lại cậu và tự mình nói ra tất cả.
*
*
end chap4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro