14
Những ngày vừa qua là ngày nóng nhất giữa hè, “Tiệm mì Hoon” và “Hoa quả tươi Jjongsaeng ” đều tạm ngừng buôn bán, hai ông chủ thuê một chiếc xe, dắt theo Gaeul sang thành phố lân cận nghỉ hè. Khi trở về thì bức xạ nhiệt đã giảm, bận bịu nửa tháng sau, mùa thu lại đến.
Hai mùa xuân và thu ở Busan đều rất ngắn, mùa thu cũng nóng không khác gì mùa hè, chỉ đến khi có trận mưa thu thì nhiệt độ mới hạ xuống.
Nhưng lúc đó không phải là vào thu nữa, mà là trực tiếp vào đông.
Hàng năm vào khoảng thời gian này, Jongseong thường sẽ cẩn thận hơn ngày thường. Soạn quần áo dày trước, tối trước khi đi ngủ nhất định phải xem dự báo thời tiết, sáng sớm chuyện đầu tiên làm là mở cửa sổ cảm nhận nhiệt độ thực tế. Bữa sáng thì hầu như là nguyên liệu dưỡng sinh, còn đến nhà thuốc Đông Y mua mấy loại thuốc bắc, mỗi ngày sắc cho Sunghoon uống.
Tóm gọn lại một câu là: Đề phòng cảm cúm.
Sunghoon thích dùng nước lạnh rửa mặt — đây là thói quen đã dưỡng thành từ lúc còn trong quân ngũ, buổi sáng phải rửa mặt bằng nước lạnh mới có tinh thần.
Jongseong không cho, nấu sẵn nước ấm cho cậu, buộc cậu phải thay đổi thói quen.
Ban đầu, Sunghoon không nghe theo, nói rửa mặt bằng nước ấm không có cảm giác, chỉ có nước lạnh mới kích thích. Jongseong bèn lấy khăn mặt ngâm nước ấm, sau đó kéo Sunghoon vào lòng, vừa dùng sức lau mặt cậu vừa hỏi: “Hiện tại đã kích thích chưa?”
Mặt Sunghoon bị chà lau đến đỏ bừng, tóc cũng bị vò đến rối bù, trợn trừng mắt, triệt để tỉnh táo, “… Đệt, nhẹ tay thôi, gương mặt đẹp trai thế này mà anh cũng xuống tay được!”
Cuối tháng 10, hơi thở mùa đông đã đến gần, trời chậm sáng còn vừa lạnh vừa ẩm, sương mù dày đặc trong bóng tối. Trước khi ra ngoài, Jongseong bảo Sunghoon đi tất, Sunghoon ngại nóng: “Lát nữa mặt trời mọc là nhiệt độ cao lên thôi, quần áo mặc nhiều còn có thể cởi, còn tất em đâu thể tháo ra!?”
Jongseong lắc đầu, về phòng ngủ tìm một đôi vớ lông cừu mua năm ngoái, “Em tự đi hay là để anh?”
“Được được được, đi thì đi!” Sunghoon giật lấy đôi tất, miệng lẩm bẩm: “Còn chưa đến tháng 11 mà, bây giờ đã mang tất lông cừu rồi thì tới lúc lạnh nhất phải làm sao đây?”
“Đi hai đôi.” Jongseong nói.
Sunghoon câm nín: “Hai đôi thì làm sao đi giày!”
“Lấy giày anh, anh lớn hơn em một size.” Jongseong nhặt chìa khóa trên tủ giày lên, “Đi thôi.”
“Sao anh không nói ‘Không được thì mua mới’?” Sunghoon chạy tới, “Bắt em mang hai đôi vớ, thì cũng nên mua cho em hai đôi giày chứ?”
Jongseong quay đầu cười, thuận tiện sửa lại cổ áo của Sunghoon: “Được thôi, cuối tuần đi dạo. Mua hai đôi giày, mua thêm cái áo khoác lông, cái năm ngoái không được ấm.”
“A!” Sunghoon lùi lại, “Không được!”
“Hả?”
“Đi dạo thì được, mua thì thôi đi.” Sunghoon nói: “Giày với áo lông trong shop đắt lắm, chúng ta đi dạo xem thôi, về mua online.”
“Giày vẫn phải mua trong shop.” Jongseong nắm tay Sunghoon, “Mua online không vừa chân còn phải đổi, phiền phức.”
Chung cư rất yên tĩnh, hai người đi dưới ánh đèn đường, khi nói chuyện sẽ thở ra một làn khói trắng.
Sunghoon suy nghĩ một lúc: “Em không muốn mua giày, giày em nhiều rồi, lúc mang hai đôi vớ sẽ lấy giày của anh.”
Jongseong nói: “Năm nay chúng ta buôn bán khá, mua giày mua áo mà em còn lo lắng!?”
“Đúng vậy, cho nên anh phải mua thêm một đôi giày, rồi mua thêm áo lông.” Sunghoon nói: “Em mang giày của anh là anh sẽ không có giày để đi, nhanh mua mới đi. Còn có áo lông, cái của anh rách rồi.”
Jongseong kéo cửa xe ra, bảo Sunghoon ngồi vào, ấm áp nói: “Em đừng nghĩ lung tung. Lo cho bản thân đi, không bị cảm là anh đã cảm ơn trời đất cảm ơn Hoonie rồi.”
Sunghoon cười mãi: “Năm nay chắc chắn sẽ không.”
“Năm ngoái em cũng nói như vậy.”
“Năm ngoái là do em sơ ý, năm nay rất cẩn thận, mới tháng 10 đã đi tất lông cừu rồi!”
Jongseong lấy túi giữ ấm từ trong thùng xe ra, ném vào trong lòng Sunghoon: “Vậy cứ tiếp tục cẩn thận đi.”
Sunghoon vỗ vỗ túi giữ ấm, thở dài nói: “Ai da, Hoonie lại thành Hoonie bé con rồi~. “
Jongseong lái xe, “Cái gì bé con?”
Sunghoon nghiêm nghị nói: “Bé con cái gì? Anh lãng tai rồi.”
Mặc dù Jongseong đã rất cẩn thận, Sunghoon cũng khá phối hợp, nhưng trời chỉ vừa trở lạnh hơn là Sunghoon đã giống như những người trong thành phố này, bởi vì khí hậu thay đổi theo mùa mà cảm lạnh.
Bệnh viện đông như mắc cửi, người bị cảm người bị sốt chen lấn khắp nơi. Sunghoon mang hai lớp khẩu trang, đôi mắt vì bệnh nên hơi sưng đỏ.
Kỳ thật từ ba ngày trước cậu đã cảm thấy khó chịu, cổ họng đau xót, chảy nước mũi, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Jongseong lại rất hiểu rõ sức khỏe cậu, mấy năm nay chỉ cần cậu có gì không ổn, Jongseong sẽ nửa đêm đến bệnh viện xếp hàng đăng ký.
Không muốn Jongseong lo lắng, lại càng không muốn Jongseong nửa đêm nửa hôm phải chen lấn với nhiều người, nên sau khi xong việc buổi sáng cậu liền đến bệnh viện lấy số.
Rất mệt, cậu không nỡ.
Ngày đầu tiên lúc vừa xuất hiện triệu chứng, cậu đã lặng lẽ tới bệnh viện, đem một đống thuốc để trong cửa hàng, vừa uống vừa cầu khẩn mau mau khỏe. Về nhà lại giả bộ rất bình thường, không lau nước mũi trước mặt Jongseong, giọng nói cũng cố gắng không có gì khác thường. Chỉ là giảm bớt thời gian ở cùng với Jongseong, ăn cơm tối xong liền chui vào phòng đọc sách, đọc sách tới khi buồn ngủ mới thôi.
Cậu cho rằng chỉ cần uống thuốc vài ngày sẽ khỏe lên, nhưng đến sáng ngày thứ ba, vừa rời giường cậu liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Thực sự nhịn không nổi nữa mới hắt xì mấy tiếng liền.
Thế là không lừa nổi nữa.
Jongseong bọc cậu vào trong áo lông, đội mũ rồi quấn khăn choàng cổ lên, sắc mặt nghiêm trọng. Muốn nắm tay cậu kéo đi, cậu chột dạ lùi về ghế sofa, ngồi xổm dưới đất nạp điện cho túi trườm nóng, giọng nói có chút nịnh nọt: “Jongseong hyung, anh chờ em một xíu, em lấy túi trườm nóng đã.”
Túi trườm nóng là Jongseong mua để cậu ôm lúc lạnh. Trong nhà luôn mở điều hòa, trong cửa hàng cũng có máy sưởi nên cậu không cảm thấy lạnh — ngay cả ngày bị cảm cậu cũng không lạnh cho nên rất ít ôm túi trườm nóng. Lúc này thấy Jongseong vừa giận vừa lo nên làm bộ cho nước vào túi, giống như chỉ cần thấy cậu ôm lấy túi trườm nóng là có thể bỏ qua chuyện cậu bị cảm.
Jongseong liếc mắt là biết ngay cậu nghĩ gì, thở dài, đi tới ngồi xuống cùng cậu, hôn lên khóe mắt cậu nói: “Xin lỗi, hai ngày trước không để ý em đang khó chịu.”
Mũi Sunghoon bỗng cay cay, chôn mặt lên vai Jongseong: “Là do em không tự chăm sóc được bản thân, lại để anh lo lắng.”
Quá nhiều bệnh nhân, nhập viện cũng không dễ. Sunghoon ngồi ở hàng ghế chờ, thấy Jongseong xếp hàng hơn 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đến lượt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Mỗi lần cậu bị bệnh, chịu khổ đều là Jongseong. Hiện tại cậu đã rất chú ý, chỉ cần cảm thấy khó chịu là lập tức đi khám bác sĩ, nhưng vẫn là hại Jongseong vội trước vội sau.
Sảnh lớn của bệnh viện mở hệ thống sưởi, vừa buồn chán lại vừa nóng, trán Jongseong xuất mồ hôi, một tay cầm đơn đăng ký, một tay nắm tay Sunghoon, đẩy đoàn người ra đi về phía khu khám bệnh.
Sunghoon cúi đầu hít mũi một cái, chạy đến trước mặt Jongseong, giơ tay lên lau mồ hôi cho anh.
Jongseong khẽ run, nhưng rất nhanh lại cười bao dung: “Đi thôi, đừng lo cho anh, anh không mệt.”
Khám bệnh nhanh hơn lúc lấy số nhiều, bệnh của Sunghoon không phải bệnh gì nghiêm trọng, bệnh nhân ho khan chảy nước mũi giống như cậu chỗ nào cũng có. Bác sĩ sau khi khám xong thì kê thuốc rồi cho đi truyền dịch.
Phòng truyền dịch đã sớm hết chỗ, ngay cả ghế trên hành lang cũng đầy người ngồi.
Jongseong tìm một lúc vẫn không có chỗ ngồi, Sunghoon đỡ giá truyền dịch, cười nói: “Không sao mà, đứng được rồi.”
Ngồi trên ghế hầu như là người già trẻ em và phụ nữ, người nhà hay bạn bè đều tự giác đứng bên cạnh. Không có chỗ cho Sunghoon ngồi, Jongseong cau mày, muốn tìm tiếp thì Sunghoon đột ngột nắm lấy tay anh, “Jongseong hyung, dựa vào đó đứng đi.”
Jongseong quay lại nhìn, phía sau vừa lúc có một góc không người.
Sunghoon còn nói: “Anh đứng ở đó, em dựa lên vai anh. Anh xem mấy cái ghế này toàn là ghế nhựa, vừa cứng lại vừa lạnh, nào có tốt như bờ vai của anh?”
Tròn hai tiếng, Sunghoon dựa lên vai Jongseong nghỉ ngơi, bệnh nhân lui tới, lúc thì nghe tiếng trẻ con khóc rống, lúc thì vợ chồng cãi nhau, hai người chỉ yên lặng ở trong góc truyền dịch.
Khi ra khỏi bệnh viện là đã xế chiều. Tinh thần Sunghoon không tốt lắm, mắt cứ khó chịu díp lại, còn hay chảy nước mắt. Jongseong đau lòng, sau khi lên xe thì đắp chăn lông cho cậu, muốn để cậu ngủ một lúc nhưng cậu cứ nói chuyện.
Giọng nói khàn khàn, không biết phải mất bao nhiêu sức mới nói được. Mà chuyện kể ra lại toàn là những chuyện vớ vẩn nghe được từ chủ tiệm đồ ngọt, nói xong còn vừa ho vừa cười, quay đầu qua hỏi: “Ha ha ha anh thấy có buồn cười không?”
Jongseong dừng xe ở ven đường, giơ tay lên che mắt cậu, “Ngủ đi, đừng nói nữa.”
“Anh để em nói đi.” Sunghoon nói: “Em chưa muốn ngủ, em muốn ở cùng anh.”
Đôi mắt Jongseong sâu thẳm, môi giật giật, cuối cùng không ngăn cản cậu nữa.
Về tới nhà Jongseong lập tức mở máy điều hòa, còn đặt máy sưởi điện cạnh chân Sunghoon. Bé Poodle cũng chạy lại sưởi ấm, suýt nữa bị đốt cả lông.
Jongseong sờ sờ trán Sunghoon, “Có khó chịu không?”
Sunghoon lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Không khó chịu, em không sốt, chỉ là hơi đói. “
“Anh lập tức đi nấu cháo.”
“Jongseong hyung.”
“Hả?”
“Dùng nồi điện tự động đi, không cần canh, anh tới ngủ với em.”
Nồi điện tự động cắm điện là có thể dùng, so với việc đặt nồi inox lên bếp còn dễ dàng hơn. Nhưng bù lại, cháo mà nồi điện tự động nấu không ngon bằng người nấu.
Đã bị giày vò hơn nửa ngày, Sunghoon thật sự không muốn Jongseong làm việc tiếp.
Jongseong không trả lời, không lâu sau trong nhà bếp truyền ra tiếng lạo xạo, là tiếng gạo được đổ vào trong nồi inox.
Sunghoon rầu rĩ, khom lưng xoa xoa đầu Poodle, nhỏ giọng nói: “Papa lại hại daddy cực khổ rồi.”
Bé Poodle đại khái nghe không hiểu, đầu lúc nghiêng sang phải lúc nghiên sang trái, tò mò nhìn Sunghoon.
Sunghoon nhìn sang hướng nhà bếp, thấy Jongseong đã cởi áo khoác, chỉ còn áo len và quần jean.
Không biết tại sao, bóng dáng của anh năm xưa và hiện tại trước mắt cậu đột nhiên chồng lên nhau, rất đáng tin, luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm, dù cho đem cả sinh mệnh giao cho anh cũng không chút hối tiếc.
Truyền dịch xong lại còn uống thuốc, ước chừng tác dụng phụ của thuốc đã tới. Đầu Sunghoon mê mang, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi. Jongseong chỉnh lại tướng ngủ cho cậu, để cậu nằm trên ghế sofa rồi đắp kín chăn mới quay lại nhà bếp tiếp tục khuấy cháo.
Sau đó thỉnh thoảng quay đầu quan sát.
Mỗi lần Sunghoon bị bệnh anh đều rất lo lắng. Người khác cảm thông thường thì không sao, nhưng nếu như cậu sốt, mỗi giây mỗi phút anh đều căng thẳng thần kinh.
Năm năm trước đầu Sunghoon bị tổn thương, mặc dù bây giờ đã khỏi hẳn, cũng không để lại di chứng gì. Nhưng đã trải qua một lần, bóng ma tâm lý nào có thể dễ dàng xóa đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro