8
Tống Tinh đến văn miếu, thấy Thôn Lực ngồi viết chữ nhưng cái mặt buồn xo.
- Ơ, cu Lực, sao mà trông buồn thế?
- Ờ, chào anh Tinh. Cái này kể anh nghe được không ta? Không biết về có bị ăn cái mo cau vô đầu không nữa.
- Cái gì thế? Kể thử xem nào.
Tống Tinh ngồi xuống cạnh Thôn Lực.
- Anh hai tui ấy, anh Hi Thừa ấy, ông biết đúng không? Ổng thầm thương anh Thiện Vũ con trai út của ông giáo Chánh đấy anh ạ!
Tống Tinh tròn mắt.
- Gì, thật á?
Thôn Lực thở dài một cái, lại kể tiếp.
- Hồi xưa có cái chuyện, anh con cả của ông giáo Chánh là anh Thái Hanh í, bị ông giáo cản không cho anh ấy với anh Kỳ nhà ở tỉnh đến với nhau, cuối cùng họ bỏ trốn biệt xứ rồi. Từ đó ông giáo Chánh mới thôi không cản nữa. Anh Hanh anh Kỳ từ đó đến giờ không về, chỉ gửi thư cho mẹ anh Hanh thôi, không cả địa chỉ.
- Hình như ông giáo Chánh còn hai người nữa mới đến thằng Vũ đúng không?
- Vâng, người thứ ba là anh Quốc và thứ tư là chị Hiền đều vợ chồng đề huề rồi, còn có anh Vũ, giờ đang làm quản lí ở văn thư ông giáo. Anh Thừa ảnh hay đi mượn sách, hay gặp anh Vũ, thương lúc nào không tỏ. Mà anh Thừa ảnh sợ ông giáo không cho ảnh, giống anh Hanh anh Kỳ ngày xưa, nên ổng rầu lắm. Nhà có hai người à, ổng mà buồn thì tui vui gì nổi. Nên giờ tui đang nghĩ cách giúp ổng đây nè.
Thôn Lực ngưng bút, chống tay lên cằm rồi não nề nhìn Tống Tinh. Quái, thằng nít ranh vắt mũi chưa sạch ngày nào giờ nó thở dài trông già như ông cụ non.
- Anh cũng chả biết giúp gì cho anh Thừa nhà mày, hay mày khuyên ổng theo đuổi thằng Vũ thử xem, biết đâu lại được! Mà ổng kể mày nghe luôn hả? Hay sao? Tính ổng mà dễ kể chuyện này cho người khác nghe luôn cà?
- Ổng ấy hả! Mấy bữa rài cứ lơ mơ như bị mất hồn. Mới chiều hôm qua xách em đi qua văn thư nộp cái biên bản cho ông Chánh. Mà là đơn của em thôi, chả liên quan đến ổng mà ổng đòi đi theo cho bằng được chả biết để làm gì, còn bày đặt nói là đi theo em sợ em làm một mình mất công sót giấy tờ! Vậy đó, ổng qua đó, ổng cứ đứng nhìn anh Vũ chằm chằm như muốn nuốt chửng người ta. Anh ạ, xã hội mà dị nghị nữa thì tội nghiệp hai ổng lắm. Em không biết anh Vũ sao chớ anh Thừa là rành rành ra rồi. Ba cái tình cảm này dễ thấy lắm, nhìn vào là hiểu luôn ấy mà! Chỉ có người kia có đồng ý không thôi, chớ ở ngoài nhìn vào là lộ liễu là biết hết sạch trơn luôn ấy!
- Trời, sợ gì, như anh Hanh anh Kỳ đấy! Bỏ đi biệt xứ. Còn không thì qua Tây, bên Tây nó không như bên mình. Công nhận, con nít như mày mà cũng biết rành mấy cái này quá ha Lực!
- Chớ sao! Tui cũng lớn rồi chứ bộ! Mà qua Tây thì mấy chuyện đó là bình thường hả? Để tui bảo ổng như vậy thử coi. Lỡ mà có thiệt thì để dành tiền rồi qua Tây ở! Ổng còn rành tiếng Tây nữa chứ, một công hai chuyện luôn!
Tống Tinh cũng chống cằm thở dài. Rồi hắn khẽ liếc nhìn vào tờ giấy mà Thôn Lực đang viết. Tờ giấy có rất nhiều chữ, nhưng nội dung tóm gọn chỉ có ba chữ.
Lương Trinh Nguyên.
Cả một tờ giấy to đùng, Thôn Lực chỉ dùng để luyện đi luyện lại đúng một cái tên ba chữ. Dư giấy quá ha? Dư mực quá ha? Dư thì giờ quá ha?
- Lương Trinh Nguyên hả? Ai đây?
Tống Tinh chỉ tay vào một chữ Lương Trinh Nguyên gần nhất. Công nhận, thằng này nó khéo, có mười hoa tay, chữ nào chữ mấy nắn nót đẹp mà trông y hệt chữ mẫu trong sách giáo khoa.
- Người yêu cu Lực đây à?
- Ơ trời, đâu có!
Thôn Lực giật vội tờ giấy giấu ra sau lưng. Tống Tinh cười cười, khoác lấy vai Thôn Lực. Vành tai nó nóng bừng, còn tay chân thì luống ca luống cuống là hiểu rồi. Hồi nãy ai mới nói yêu là nhìn vô biết hết đâu ta?
- Thôi, tao biết rồi. Khá đấy cu Lực, cà ất cà ơ thế mà cũng biết tương tư. Mặc dù tao không biết là ai nhưng chúc mày sớm hoàn thành nguyện vọng nha. Nãy giờ nói hay lắm mà, rồi sao, Trinh Nguyên có ý gì với mày không hay cũng giống anh Thừa cũng cứ khờ khờ thôi??
Tống Tinh cười nham nhở khoái chí. Trái lại, người trẻ hơn có hơi sượng trân. Thôn Lực cười giả lả.
- Trời ơi, ông ơi là ông, làm gì có! Cái này tôi viết khơi khơi viết chơi vậy thôi, chứ có gì đâu! Thấy cái tên đẹp trong sách thì luyện chữ! Chứ chẳng biết là ai, thề có mười anh Hi Thừa làm chứng.
Thôn Lực cuộn lấy tờ giấy thành một nhúm tròn vo rồi thẩy vào cặp. Cả tai cả má đỏ bừng bừng mà còn chối.
- Haha, thôi chả tin mày. Tự dưng thề mười anh Hi Thừa, bộ ổng là mèo hay gì có tới chín mạng lận?
Đột nhiên Tống Tinh lại nghĩ, có khi nào Thành Huấn cũng viết tên mình như vậy không ta? À mà có khi, Thành Huấn còn không biết cái đó gọi là thích, là yêu, là muốn cùng nhau kết tóc, trở thành người tình trăm năm nữa kìa.
Tống Tinh khe khẽ thở một hơi dài. Từ hồi lúc mới vô đến giờ Tống Tinh thở dài cũng hơi bị nhiều, mà đôi khi cái sự thở dài ấy cũng chẳng bởi vì câu chuyện trái ngang của Hi Thừa hay của cu Lực nữa.
- Chớ ông bị làm sao mà cũng não nề quá vậy anh Tinh?
Thằng Lực đã dọn dẹp xong tang chứng trên bàn nó rồi mới quay sang Tống Tinh.
- Vài ba chuyện ấy mà, cũng xêm xêm như Lương Trinh Nguyên của mày-
- Á! Cái gì trời? Anh hai à, tui đã nói là hổng có có, biết chưa? Ông đó nghe, ông mà đi đồn là tui bị má đánh đòn đó!
- Má Mai của mày không phải hôm bữa hỏi mày có để ý em nào chưa à?
- Á! Cái này khác rồi, má Mai mà biết là tui nhừ đòn với má Mai luôn! Ông kìa ông lo má Lài của ông kìa, ông đòi trẻ hơn tui đó hả?
Thằng Lực chu mỏ lên cãi chem chẻm với Tống Tinh nhức cả đầu.
- Ừ đấy, tao đòi trẻ hơn mày luôn cu ạ.
Thấm thoắt thì đã đến ngày chị Lụa Khuê về. Tống Tinh vừa đi học về đã thấy người ta bu lại đứng ùn ùn trước cái cổng nhà nó ngó nghiên hóng hớt. Dù chưa thấy gì nhưng nó biết đã có người báo tin "cô Lụa đào Khuê" nức tiếng hôm nay vừa về. Thể nào thằng Luân cũng hay. Thằng Đẹn chui ra từ đám đông trước cổng, nó vướng cái chân của ai mà té nhào cái ạch ngay chỗ Tống Tinh đang đứng.
- Ủa cậu Tinh đi học mới về nè.
Nó nằm chèm bẹp dưới đất như con nhái, ngước mặt lên chào Tống Tinh.
- Mày đi đâu đây?
- Dạ cô Khuê kêu con đi coi coi cậu Tinh đi học về chưa, mà cậu dìa rồi cậu vô nhà luôn đi ạ.
- Ừ khoan, nhờ mày tí này nữa nè Đẹn.
Tống Tinh nắm áo thằng Đẹn lại.
- Mày đi qua nhà thằng Luân kêu nó qua đây dùm tao luôn đi.
- Cậu Luân bên nhà ông Sáu Đô phải không cậu?
- Ừ, lẹ lên, dẫn nó đi bằng đường sau ấy kẻo người ta thấy.
Cu Đẹn đực mặt ra, không hiểu sao phải dẫn cậu Luân đi bằng đường sau, nhưng nó cũng chạy ào đi.
Tống Tinh vô tới nhà, thấy ba mẹ đang ngồi với chị Lụa ở cái chõng bự ở phòng khách, chính giữa đặt khai trà với dĩa bánh.
- Ủa, Tinh về luôn rồi đó hả?
Chị Lụa xởi lởi.
Tống Tinh bò lên cái chõng ngồi kế chị Lụa.
- Chị mới về.
- Ừ út, chị về hồi nãy lận.
Chị Lụa nháy mắt với Tống Tinh. Hai chị em ngồi ở đó một lát, chị Lụa đã xin phép ba mẹ cho vô nhà trong. Tống Tinh chạy theo chị, bịa ra việc phải đi tắm rửa rồi đứng dậy lăn xăn bỏ vô trong.
- Ô kìa, hết con bé Khuê rồi tới thằng út! Hai đứa nó cứ lén lén làm gì ấy bà nhỉ?
- Thôi tui đâu có biết, kệ chúng nó vậy.
Chị Lụa đã đứng trước cửa phòng Tống Tinh chờ sẵn.
- Chị lo muốn chết luôn cu út.
- Cha nội Hồng An đó còn đòi gặp mặt hả chị?
- Ừ, chị nói hoài mà ổng hổng có chịu tin. Lỳ ghê! Chị sợ ổng làm gì đó với chị thì không sống nổi quá. Phải chặn họng ổng lại sớm mới được.
- Sợ thế. Bộ cha nội đó hung dữ lắm hả? Đừng lo, em kiếm được một thằng, đảm bảo hợp với chị. Nãy em mượn thằng Đẹn đi kêu nó qua gặp chị liền rồi, nó là thằng Luân con ông Sáu Đô đó chị Lụa.
- Luân hả? Phải Luân bạn học chung lớp với em hay qua nhà mình chơi không,
- Nó đó, chị lâu rồi hổng gặp đúng không? Giờ nó lớn tướng mà đẹp trai lắm, có cái nó nhát con gái, có gì chị nói đỡ cho nó nghe. Chắc nó cũng sắp qua tới. Bữa hôm kia năn nỉ nó khô cổ họng nó mới chịu giả làm bồ chị.
- Ừ, hổng sao đâu, có quen biết thì chị yên tâm rồi.
Chị Khuê xoa xoa đầu Tống Tinh, mặt có hơi lo lắng nhìn ra ngoài cái chõng ba mẹ còn ngồi.
- Đừng có để ba má biết nghe hông Tinh? Để má lo là chị đánh mày đó.
- Bà mượn người ta mà bà hung dữ quá vậy chị ba? Kìa, cu Đẹn đi dô đây nè mày.
Cu Đẹn đứng từ cửa sổ vẫy vẫy với Tống Tinh, sau lưng thằng Đẹn là cậu Thẩm tên Luân đi theo. Thằng Luân đi đứng sượng trân mà cái mặt nó thì tái mét không còn một giọt máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro