1
hàn quốc, 2010
khi ánh nắng chiều tà rọi vào phòng, cậu nhóc jungwon 5 tuổi đang lục tìm đồ chơi trong hộp đồ của ông nội mình. ông nội của jungwon đã 80 tuổi, và cậu nhóc thường xuyên đến thăm ông để nghe những câu chuyện cổ tích và chơi đùa cùng nhau. ông nội của jungwon là một ông già rất đẹp trai, theo cậu nhóc nhận định là vậy. nhưng mỗi tội ông chả có vợ, cậu hỏi bố heeseung tại sao thì bố mới kể cho bé biết là, ông nội đã nhận nuôi bố. ông nội của bé thật là tuyệt vời mà.
trong lúc lục tìm, jungwon phát hiện ra một hộp nhỏ được bọc trong vải mềm. hộp nhỏ có một khóa nhỏ và một tấm thẻ với tên "jay" được viết bằng chữ viết tay. jungwon nhìn lên ông nội với sự tò mò.
"ông ơi, hộp này là gì thế ạ?"
sunghoon nhìn vào hộp nhỏ và một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt ông.
"à, đó là hộp kỷ vật của jay, đã để lại cho ông."
"jay là ai thế ông? cháu chưa từng nghe ai nhắc đến người tên jay cả."
sunghoon dừng lại, và jungwon có thể thấy sự nhớ nhung trong mắt ông. cậu nhóc liền tò mò.
"ông có thể kể cho cháu nghe được không?"
sunghoon khẽ giật đầu rồi ngồi xuống cạnh jungwon và bắt đầu kể câu chuyện về jay.
"jay một người đặc biệt với ông."
sunghoon bắt đầu kể câu chuyện về jay, và một câu chuyện dài bắt đầu được kể....
*
*
hàn quốc, 1950
jay và sunghoon học cùng trong một lớp, nhưng không bao giờ nói chuyện với nhau. jay là một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ, trong khi sunghoon là một chàng trai nhỏ nhắn, tinh tế.
tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày nọ khi họ cùng tham gia một dự án nhóm. jay đã bị ấn tượng bởi sự thông minh và sáng tạo của cậu, trong khi sunghoon thì bị thu hút bởi sự tự tin và mạnh mẽ của anh.
sau dự án nhóm, họ đã bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn. họ đã khám phá ra rằng cả hai có nhiều điểm chung, từ sở thích âm nhạc đến phim ảnh. dần dần, giữa họ đã phát triển một mối quan hệ đặc biệt, mà cả hai đều ngầm hiểu nó là gì.
jay đã phải lòng cậu vì sự trong sáng và thuần khiết của cậu . sunghoon đã phải lòng anh vì sự mạnh mẽ và tự tin. họ đã bắt đầu hẹn hò và đã có một mối quan hệ lãng mạn trong nhiều năm. tuy nhiên, cuộc sống của họ đã bị đảo lộn khi anh nhận được lệnh gọi nhập ngũ. lúc này, hàn quốc đang phải đối mặt với một cuộc chiến tàn khốc, chẳng ai muốn người mình yêu phải lao mình vào nguy hiểm cả. chẳng ai cả.
"em không muốn anh đi."
cậu nói, giọng run rẩy.
"nhưng sunghoon à, tổ quốc cần anh."
jay trả lời, nhìn vào mắt cậu. sunghoon nhìn xuống, không nói gì.
"em hiểu mà, đúng không?"
anh hỏi, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. dịu dàng xoa lấy đôi vai nhỏ nhắn đang run lên. cậu nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì.
cả hai đã ngồi im lặng trong một lúc lâu, nhìn ra biển xanh thẳm. họ biết rằng họ sẽ phải chia xa nhau trong một thời gian dài, nhưng họ cũng biết rằng, tổ quốc đang gọi tên họ.
*
*
jay và sunghoon đã quyết định tận hưởng thời gian cuối cùng cùng nhau trước khi anh phải nhập ngũ. cả hai đã đi đến một nhà hàng yêu thích của sunghoon và thưởng thức một bữa tối lãng mạn. trong bữa tối, anh đã cầm tay cậu và nhìn vào mắt sunghoon với ánh đầy chân thành.
"em biết anh sẽ phải đi xa trong một thời gian dài mà đúng không sunghoon, nhưng anh muốn em biết rằng anh sẽ luôn yêu em."
jay nói. sunghoon đã nhìn vào mắt jay với đôi mắt đầy nước mắt.
"em cũng sẽ luôn yêu anh."
jay mỉm cười và nhẹ nhàng đưa tay lên để vuốt ve gò má đã ửng hồng của cậu.
"anh sẽ trở về với em."
sunghoon đã gật đầu, nhưng vẫn có một nỗi lo lắng trong mắt cậu. jay đã nhận ra điều đó và đã kéo sunghoon vào lòng mình, nhẹ nhàng an ủi.
"sunghoon à, em đừng lo lắng gì cả, anh sẽ trở về với em, và chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc."
sunghoon đã mỉm cười và ôm lấy anh. jay và cậu ngồi im lặng trong một lúc, tận hưởng thời gian cuối cùng bên nhau trước khi phải chia xa. cả hai biết rằng họ sẽ phải chia xa nhau, nhưng họ cũng biết rằng trái tim của mình luôn dành cho đối phương.
ngày chia xa cũng đã đến. jay đeo trên mình chiếc balo đầy trách nhiệm, anh sẽ phải nhập ngũ và rời xa sunghoon, người yêu bé nhỏ của anh. họ đã quyết định gặp nhau tại ga tàu để chia tay, khi jay đến ga tàu, sunghoon đã chờ anh ở đó. cả hai đã ôm nhau chặt và không muốn buông tay.
"anh sẽ trở về với em, phải không?"
sunghoon nói, với giọng nói đầy run rẩy. nước mắt của cậu đang không ngừng chảy xuống.
"anh sẽ trở về với em."
nhận được câu trả lời của jay, cậu mới an tâm thêm đôi chút. tàu đã đến, và đã đến lúc anh phải rời đi. sunghoon đứng nhìn theo con tàu, con tàu trở người cậu thương, trở theo cả hi vọng của cậu. nỗi đau khi chia xa với người mình yêu thật đau đớn làm sao, nỗi lo không biết khi nào cậu mới gặp lại được người mình yêu nó còn khủng khiếp hơn. sunghoon buồn bác nhìn theo bóng con tàu, cho đến khi nó dần biến mất khỏi tầm mắt cậu.
*
*
hàn quốc, 1953
trong suốt quãng thời gian jay đi phục vụ cho tổ quốc, cả hai luôn trao đổi với nhau bằng thư tay, mặc dù thời gian chuyển phát của nó rất lâu, nhưng ít nhất, nó cũng giúp cậu biết rằng jay vẫn còn ổn. mỗi lần nhận được thư của jay, sunghoon luôn rất hồi hộp khi đọc từng lá thư. cậu còn cẩn thận cất nó vào một chiếc hộp gỗ, mỗi khi nhớ anh, sunghoon sẽ lại lôi chúng ra xem.
thời gian thấm thoát thoi đưa, đã gần 3 năm jay đi, cậu và jay đã trao đổi gần 100 lá thư với nhau, ngày nào cậu cũng ngóng trông những lá thư ấy. vậy mà đã 3 tuần liền sunghoon không hề nhận được một lá thư nào từ tiền tuyến gửi về. cậu đã bắt đầu cảm thấy lo lắng và bất an. ngày nào cậu cũng đứng ở bưu cục để chờ lá thư của jay gửi về cho mình. ngày qua ngày, ai cũng nhận được thứ mình mong muốn, chỉ có cậu là vẫn mãi chẳng thấy thứ mình hàng mong. một ngày nọ, sunghoon đã nhận được một lá thư, sunghoon mừng lắm, nhưng khi nhận lấy, nó là lá thư của bộ quốc phòng, tim cậu bỗng hẫng mất một nhịp. một cảm giác bất an bắt đầu len lói trong suy nghĩ của cậu. sunghoon vội mở lá thư và đọc nội dung, và ngay lập tức, cậu đã cảm thấy như thế giới của mình đã sụp đổ.
"kính gửi người nhà gia đình park jay,
chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất về việc jay đã hy sinh trong một trận chiến tại chiến trường. chúng tôi biết rằng đây là một tin tức bi thảm và khó khăn để chấp nhận.
jay là một người lính dũng cảm và đã hy sinh vì tổ quốc, và giúp tổ quốc bảo vệ được lãnh thổ. chúng tôi sẽ luôn nhớ đến anh và tôn vinh anh như một người anh hùng.
xin gửi lời chia buồn đến gia đình.
trân trọng."
sunghoon đã cảm thấy như chân mình nhũn ra, chẳng thể đứng vững. hai tai của cậu ù đi, tầm nhìn trước mắt cậu mờ đi trông thấy. cậu đã không thể tin rằng jay đã ra đi mãi mãi. cậu đã khóc và khóc, khóc đến mức cậu ngất đi lúc nào không hay.
sunghoon thấy mình như đang sống trong một cơn ác mộng. cậu không thể tin rằng jay đã ra đi mãi mãi. anh đa thật sự nó cậu mà đi. cậu đã cố gắng nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ mà họ đã chia sẻ, nhưng nỗi đau và sự trống rỗng trong lòng cậu đã không thể chữa lành. cậu không tin, không tin rằng chuyện này là sự thật.
sau vài ngày nhận được tin jay đã hi sinh trên chiến trường, cũng là ngày hàn quốc thông báo chiến tranh đã kết thúc, thì ra, jay đã hi sinh để bảo vệ em và đất nước sao? nhưng anh ơi, mất anh rồi, em biết sống sao?
cậu quyết định đi đến nơi jay đã hy sinh để tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra. khi cậu đến đó, cậu đã thấy rất nhiều bia mộ được dựng lên một cách thô sơ, cậu tìm mãi, tìm mãi cũng thấy được thứ cậu cần tìm, một bia mộ đơn giản được khắc vài dòng.
"park jay
hi sinh năm 1953"
sunghoon đã khóc và khóc trước bia mộ của jay, cậu ôm lấy bia mộ của anh, mà oà khóc như một đứa trẻ, cậu đau khổ, dằn vặt. nước mắt của cậu rơi xuống như những giọt mưa mùa thu, nhẹ nhàng nhưng đầy đau đớn. mỗi giọt nước mắt như thể đang rửa sạch nỗi đau và sầu thương trong lòng sunghoon, nhưng đồng thời cũng làm cho nỗi nhớ và thương tiếc trở nên sâu sắc hơn. gương mặt của cậu nhăn nhúm, những nếp nhăn sâu trên trán và xung quanh mắt như thể đang kể lại câu chuyện về nỗi đau và mất mát mà cậu đã trải qua. môi của sunghoon run rẩy, như thể đang cố gắng kìm nén những cảm xúc dâng trào.
"jay à, tại sao anh không giữ lời hứa? tại sao anh không quay về với em?"
sunghoon gào lên với giọng nói run rẩy, như thể đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ người yêu đã qua đời.
"anh đã hứa với em rằng sẽ quay về, nhưng tại sao anh không làm được? tại sao anh phải rời bỏ em như vậy?"
cậu tiếp tục nói, giọng nói của cậu trở nên cao hơn, như thể đang cố gắng kêu gọi jay hãy trả lời mình đi, làm ơn trả lời đi. em xin anh, hãy trả lời em đi.
cánh tay của cậu đặt lên bia mộ của jay, như thể đang cố gắng chạm vào người yêu đã qua đời. ngón tay của cậu run rẩy, như thể đang cố gắng cảm nhận được sự hiện diện của anh. không khí xung quanh trở nên im lặng, như thể đang tôn vinh sự yên tĩnh và trang nghiêm của khoảnh khắc này. chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, như thể đang cố gắng an ủi sunghoon trong nỗi đau và sầu thương của cậu.
*
*
khi sunghoon trở về, cậu thấy một người lạ mặt đang ở trong nhà mình. cậu cảnh giác hỏi người kia là ai. một cậu trai lạ mặt chững tuổi sunghoon lên tiếng.
"chào sunghoon, tớ là jaeyun, bạn cùng chiến tuyến của jay."
nghe đến đây, sunghoon không tìm được lòng mà run lên, thấy cậu có vẻ đứng không vững, jaeyun liền tiến đến đỡ cậu ngồi lại.
người bạn lính của jay lấy ra một kiện hàng đưa cho sunghoon, cậu ngơ ngác nhìn về người bạn kia, như hiểu thấu được suy nghĩ của cậu, jaeyun nhanh chóng lên tiếng giải thích về kiện hàng kia.
"sunghoon, tớ biết rằng jay đã yêu cậu rất nhiều. cậu ấy đã luôn nói về cậu trên chiến trường. tớ muốn gửi lại kỷ vật của jay cho cậu. trước khi mất, jay đã nhờ tớ phải đưa tận tay cho cậu."
nhận về những kỷ vật của jay, sunghoon cảm thấy như thời gian đã dừng lại. những vật dụng cá nhân của jay, như đồng hồ và nhẫn, nằm trong hộp nhỏ, như thể đang chờ đợi cậu. cậu run rẩy mở hộp ra, một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua, như thể đang mang theo hơi thở của jay. cậu nhìn vào những kỷ vật, và cảm giác sầu thương và đau khổ ập đến.
mỗi kỷ vật là một ký ức đẹp đẽ, một khoảnh khắc mà họ đã chia sẻ. sunghoon nhớ lại những lúc họ cười đùa, những lúc họ chia sẻ bí mật, và những lúc họ yêu thương, như thể jay vẫn còn ở bên cạnh anh. sunghoon tự hỏi liệu mình có thể làm gì khác để bảo vệ jay, hoặc liệu mình có thể ngăn chặn cái chết của jay.
nhưng rồi cậu nhớ lại lời hứa của anh, lời hứa rằng anh sẽ luôn ở bên cậu, dù cho anh có đi đến đâu. sunghoon cảm thấy một chút an ủi, cậu biết rằng jay vẫn còn ở bên cạnh anh, trong trái tim và ký ức của anh.
cậu đóng hộp lại, không kìm được nước mắt mà khóc nấc lên, cậu cố gắng giữ lấy bình tĩnh ôm cả chiếc hộp lên, giữ nó gần trái tim, như thể đang giữ jay gần bên mình. sunghoon biết rằng mình sẽ phải tiếp tục sống, dù cho nỗi đau và sầu thương vẫn còn đó. chỉ có như vậy jay mới yên lòng mà ra đi.
"sunghoon à, jay còn nhờ tôi phải chuyển lời này đến cậu, nó là tâm nguyện của cậu ấy trước khi nhắm mắt."
sunghoon nghe thấy vậy liền cố cầm nước mắt, cất chiếc hộp sang một bên, cố gắng tập trung hết sức để nghe lời dặn ấy.
"sunghoon à, anh biết em sẽ rất đau khổ khi anh không còn ở đây, anh biết em sẽ giận anh vì không giữ lời hứa nhưng anh muốn em hãy sống tiếp, hãy tìm hạnh phúc và hãy có những đứa con để chăm sóc em khi về già. anh muốn em hãy sống cho anh, cho em, và cho những đứa con của em. anh sẽ luôn ở bên cạnh em, dù cho anh không còn ở đây nữa."
khi sunghoon nghe thấy lời nhắn của jay thông qua người khác, cậu cảm thấy như bị đánh gục bởi một cơn bão cảm xúc. lời nhắn đó như một luồng gió lạnh lẽo thổi qua trái tim cậu, làm cho cậu cảm thấy đau đớn và sầu thương.
nhưng đồng thời, lời nhắn đó cũng làm cho cậu cảm thấy như jay đang ở trước mặt mình, và anh đang nói trực tiếp với cậu vậy. cậu thấy như mình đang nhìn thấy jay, cậu có thể nghe thấy giọng nói của anh, và cảm nhận được sự hiện diện của anh, anh đang ở gần ngay cậu, rất gần.
cảm giác này làm cho sunghoon cảm thấy như mình đang được kết nối lại với jay, như thể thời gian và không gian đã bị xóa bỏ. cậu cảm thấy như mình đang được jay nói chuyện, được jay khuyên nhủ, và được jay yêu thương.
tâm trạng của sunghoon trở nên phức tạp và đầy cảm xúc. cậu cảm thấy đau đớn và sầu thương vì mất đi jay, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hạnh phúc và ấm áp vì cảm giác được kết nối lại với jay.
sunghoon biết mình phải thật mạnh mẽ, sống tốt cuộc đời của mình, cậu sẽ sống, sống cho cậu, và sống cả cho jay.
*
*
end
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro