8. Mau cút sớm chút
Sáng sớm hôm sau Gia Nhĩ có mặt ở nhà, Nghi Ân hôm qua sau khi ngắt máy đi ngủ không hiểu sao lại trở thành sốt . Hắn lo sợ vội vội vàng vàng chạy đi mua thuốc , nhìn Nghi Ân mê mang trên giường hối lỗi một vạn lần . Đêm qua chịu về là tốt rồi , hảo hối hận " Nghi Ân , uống thuốc hạ sốt đi " .
Cậu vô lực tựa vào người Gia Nhĩ , để hắn đút thuốc cho rồi tiếp tục nằm oặt xuống giường miệng lưỡi khô khốc than nóng , hắn liền nhanh nhanh giảm điều hoà xuống mười sáu độ . Nửa tiếng sau Nghi Ân lại run cầm cập rên lạnh , hắn lại tăng điều hoà nhiệt độ chui vào chăn làm lò sưởi ủ ấm .
Nghi Ân cứ than nóng rồi lạnh , hắn chợt nhận ra một người có thể giúp liền gọi cho Kim Nam Tuấn , kêu Thạc Trân đến xem bệnh . Thạc Trân liền tới , xem một chút liền tiêm thuốc cho cậu . Căn dặn vài chuyện liền tạm biệt . Quả nhiên một giờ sau Nghi Ân chỉ còn hơi hầm hầm , cũng không than lạnh nữa .
" Khát " Nghi Ân vừa nói một từ liền có nước đưa đến miệng , cái sự chăm sóc này cũng không tệ " Có mệt không , khó chịu không , em thấy thế nào ? "
" Nghỉ một chút là được " Cậu trả lời xong liền cảm thấy mi mắt nặng trĩu , biếng nhác tiếp tục ngủ .
Vương Gia Nhĩ ngồi trên ghế , giật mình tỉnh nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều . Nghi Ân không có nằm trên giường , liền vội đứng dậy đảo mắt nhìn xung quanh chạy vào phòng tắm cũng không thấy . Điện thoại không mang theo , chạy đi đâu mất rồi . Lúc hắn định ra khỏi cửa tìm thì người về trên tay cầm cháo hộp " Em đi cũng không nói " .
" Tôi cũng không phải con nít , còn mua cơm cho anh đến đây ăn " Hai người im lặng ăn thức ăn của mình , cuối cùng ăn xong Vương Gia Nhĩ mới chầm chạp mở miệng " Thật ra .. anh không học Luật " .
" Ừ thì sao ? " Nghi Ân chống tay lên bàn như thể nghe một câu chuyện nhàm chàn " Anh là sĩ quan , cũng có thể sau này đổi thành quân nhân " .
" Còn gì nữa " Nghi Ân thấy mấy chuyện này cũng không liên quan cậu không muốn để tâm đến .
" Kể từ ngày mai cũng không được ở cạnh em nữa , anh phải về bên kia " Cậu trong lòng còn vui mừng không kịp một câu tốt quá cũng mém bật ra khỏi miệng " Đương nhiên là em không thoát nổi đâu , cuối tuần rảnh sẽ về đây thăm em . Anh phát hiện em cùng người nào lén phén thì kết cục sẽ thảm nha " .
" Thật nhìn không nổi một kẻ lưu manh như cậu mà làm công an nhân dân , còn có cái gì quân nhân chuyên nghiệp . Trong đó dạy cậu phải đi cưỡng gian , uống rượu xong sẽ chạy xe mô tô , tên nào chướng mắt liền động thủ , miệng phải thô tục , đầu chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn ? " Nghi Ân khinh khỉnh , cút thì cút đi còn về đây cuối tuần muốn quản đời cậu . Bệnh thần kinh tôi mới miễn cưỡng đáp ứng cậu , đối với cậu không có cảm tình .
" Hôm nay tố chất luật sư của em xuất hiện rồi , miệng lưỡi trơn tru nào đến rên anh nghe một tiếng " Vương Gia Nhĩ bế cậu ngồi lên đùi của mình cười giả lã trong lòng đang héo hắt . Để Vương tư lệnh biết anh trốn học quá sớm , còn chưa ân ái được bao nhiêu ngày đã phải rời xa rồi " Mau cút sớm chút " .
" Em nói năm hộp áo mưa của chúng ta làm sao " Hơi thở của Vương Gia Nhĩ quấn vành tai cậu , có chút vô sỉ cũng có chút mê hoặc .
" Mang theo tự dùng với mấy đồng chí trong đó " Nghi Ân liếc mắt qua , lại bị người ta cường bạo hôn . Đầu lưỡi bị người ta quấn phi thường khó chịu , bực dọc không có cách nào đẩy ra .
" Nói năng với lão công mà em như thế , không cho em gọi là cậu nhất quyết phải gọi là anh . Nếu em dám gọi trổng , anh liền ở đó thao chết em " Gia Nhĩ giả vờ cứng rắn đem người ta ôm chặt vòng trong lòng , không nỡ buông ra .
" Biết biết , anh còn muốn căn dặn gì nữa đều nói đi " Hắn nghe xong liền cười đến sáng lạn nói ra một đống câu chung quy vẫn là về quan hệ của hai người .
" Không được cho tên nào tới gần em , để anh biết thì hắn tự tìm chết là vừa . Không được đi tìm người mua vui , không được về trễ . Không thể cùng một đám người tụ tập chơi bời , điện thoại không được tắt máy . Anh nói phải nghe không cho phép cãi , có việc gì đều báo anh một tiếng ,.. còn rất nhiều em chỉ cần đi học xong về ngủ là tốt " Mỗi câu nói xong lại giày xéo cổ cậu , còn để dấu vết ở những chỗ dễ thấy .
" Được được , không có anh tôi sẽ làm một người tốt . Anh dặn tôi thì lắm điều tôi còn chả buồn ra điều kiện với anh " Gia Nhĩ nghe cậu than oán thì phì cười căn dặn quả nhiên nhiều , Nghi Ân rõ là một bé ngoan cũng sẽ không làm mấy loại kia " Thật muốn trói em lại không cho tiếp xúc với ai . Một mình anh độc chiếm".
" Rồi rồi , đừng có ôm nữa để thời gian kiểm chứng xem anh giữ lại tôi được bao lâu " Nghi Ân nhéo cánh tay của anh , làm mặt quỷ . Trong lòng chẳng có một chút cảm xúc nhiều lắm là phiền chán .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro