Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Trường trung học tư thục YooIl, nơi quy tụ những tinh anh của giới thượng lưu và những nhân tài kiệt xuất, luôn vận hành theo những quy luật ngầm khắc nghiệt mà ai cũng hiểu nhưng không dám nói ra. Trong cái hệ sinh thái thu nhỏ ấy, giữa những hành lang sáng bóng và những lớp học như được đóng khung hoàn hảo, tồn tại hai cái tên được nhắc đến như hai thái cực không thể dung hòa, hai mảng màu đối lập gay gắt trên bức tranh thanh xuân đầy vết xước: Jang HyunHo và Go KyungJun.

Go KyungJun, cái tên gắn liền với quyền lực và sự ngạo mạn. Là cậu ấm của một tập đoàn lớn, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Hắn lớn lên trong nhung lụa, đã quen với việc được cung phụng và phục tùng, đến mức cái bóng của đặc quyền trở thành lớp da thứ hai của hắn. KyungJun sở hữu một trí tuệ sắc bén, thành tích học tập luôn đứng đầu toàn trường không phải vì bản thân cố gắng, mà như thể mọi thứ đều quá dễ dàng đối với hắn. Nhưng song hành với bộ não thiên tài đó là một nhân cách lệch lạc. Khuôn mặt hắn đẹp đến mức lạnh lùng, tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, nhưng nụ cười nhếch mép lại luôn phảng phất vẻ khinh miệt, giống như điềm báo cho một trò chơi tàn nhẫn sắp diễn ra.

Trong mắt KyungJun, những kẻ yếu thế không phải là bạn học, mà là công cụ. Nỗi sợ của người khác là thú vui, và việc biến ai đó trở thành mục tiêu tiêu khiển lại càng chứng minh vị thế độc tôn của hắn. Những trò bắt nạt của hắn không bao giờ ồn ào, chúng tàn nhẫn nhưng tinh vi, được chuẩn bị kỹ đến mức khiến nạn nhân không chỉ đau đớn về thể xác mà còn vụn vỡ về tinh thần, để lại những vết thương khó ai nhìn thấu. Giáo viên biết, nhà trường biết, nhưng tất cả đều chọn cách im lặng, vì họ hiểu rằng một lời phản đối cũng có thể khiến sự nghiệp của họ tan thành mây khói. Bởi lẽ, cái bóng quyền lực của gia đình hắn quá lớn, lớn đến mức đủ để che khuất mọi công lý trong ngôi trường này.

Đối lập hoàn toàn với bóng tối ngạo nghễ ấy là Jang HyunHo, người mà chỉ cần xuất hiện đã khiến không gian trở nên dễ thở hơn. Gã là hiện thân của ánh sáng, của sự hoàn hảo chuẩn mực. Một tuyển thủ Judo quốc gia với tương lai sáng lạn, một học sinh gương mẫu với thành tích không hề kém cạnh KyungJun. Gã hòa đồng, chăm chỉ, và đặc biệt là luôn sẵn lòng giúp đỡ bất kỳ ai, dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như kê lại ghế cho bạn học, xách giúp chồng tài liệu cho giáo viên, hay cúi xuống nhặt cái bút rơi trong lúc cả lớp còn đang ngó lơ.

Sự chân thành đến mức đôi khi khiến người ta khó tin rằng gã thật sự tồn tại giữa một môi trường đầy toan tính như YooIl. Nụ cười của HyunHo luôn mang một độ ấm vừa phải, giống như ánh nắng nhẹ ban trưa, đủ để khiến người khác cảm thấy thoải mái, không quá rạng rỡ để gây chú ý, cũng không quá lãnh đạm để bị coi là kiêu ngạo. Gã là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, là niềm tự hào của thầy cô, là hình mẫu lý tưởng của biết bao nam thanh nữ tú.

Hai kẻ ấy, học cùng một lớp, ngồi trong cùng một không gian, hít chung một bầu không khí, nhưng lại như hai cực từ luôn đẩy nhau. Không ai trong trường nói ra, nhưng mọi người đều cảm nhận được tình thế "nước lửa khó dung hòa". Giữa họ không có những trận hỗn chiến đẫm máu như thiên hạ thường đồn đoán, thay vào đó là những cuộc chiến thầm lặng, dai dẳng và đầy áp lực. Một ánh nhìn lạnh chạm vào nụ cười ấm, một lời nói mỉa đáp lại sự nghiêm túc ngay ngắn, một bước chân cố ý chắn lối, tất cả tạo thành cuộc đối đầu không hồi kết.

Trong cái hệ sinh thái vàng son nhưng mục ruỗng ấy, sự tồn tại của HyunHo và KyungJun giống như hai đường thẳng song song, tưởng chừng chẳng liên quan, nhưng bất cứ rung chấn nhỏ nào cũng có thể khiến chúng giao nhau, rồi bùng nổ thành một thứ không ai có thể kiểm soát.

Lần đó, một trong vô số lần lặp lại đến mức cả lớp đã quen thuộc, KyungJun lại trút sự độc địa của mình lên một cậu học sinh nhút nhát. Hắn đứng chống tay vào bàn, nửa người nghiêng về phía đối phương như một con thú săn đang thưởng thức nỗi sợ hãi của con mồi. Cậu học sinh với chiếc kích dày cộp đến mức ánh đèn neon phản chiếu thành hai mảng trắng đục, đứng co ro trước mặt hắn. Chỉ một câu nói đầy mỉa mai của KyungJun cũng đủ khiến cậu bé luống cuống đến mức suýt làm rơi tập tài liệu. Đám bạn của hắn lập tức phá lên cười, thứ âm thanh chói tai vang vọng trong lớp như thể đó là khúc nhạc hiệu cho sự độc ác mà chúng vẫn thường tung hứng cùng nhau.

Ngay lúc ấy, HyunHo bước đến. Không ồn ào, không vội vã, nhưng mỗi bước chân đều mang sự điềm tĩnh của một người biết rõ mình đang làm gì. Gã đặt tay lên vai cậu học sinh đang run rẩy, động tác ấy nhẹ nhưng lại tạo thành một ranh giới rõ rệt, như một bức tường vô hình chặn đứng sự khinh miệt của KyungJun.

"Cậu dừng lại được rồi đấy, KyungJun," Giọng HyunHo trầm ổn như một tảng đá được mài nhẵn qua năm tháng, không lớn nhưng lại có sức nặng khiến đám đông lặng đi. Ánh mắt gã nhìn thẳng, không né tránh, không kích động, nhưng đủ để phá tan sự hung hăng trong đôi mắt lạnh lẽo của KyungJun.

KyungJun xoay người, đáy mắt sắc lên như lưỡi dao phản chiếu ánh sáng. Hắn nhìn xoáy vào gã, cố tìm kiếm một tia sợ hãi, một dấu hiệu chùn bước. Nhưng trong đôi mắt HyunHo chỉ là sự bình thản quen thuộc, thứ mà KyungJun luôn xem là sự 'ngây thơ' của một kẻ đạo đức giả.

"Ôi chao," Hắn bật cười, khóe môi cong lên đầy mỉa mai. "Đội trưởng đội quân chính nghĩa lại xuất hiện rồi,"

Hắn đưa tay lên, cố tình để đầu ngón tay lướt nhẹ qua huy hiệu Judo trên áo HyunHo, một cái chạm đầy thách thức và khinh miệt.

"Đừng tỏ ra thanh cao nữa, tên vận động viên hết thời. Tôi tự hỏi... cậu có thể bảo vệ được bao nhiêu người? Và tôi có thể mua chuộc được bao nhiêu?"

Không khí như đông lại trong vài giây. Nhưng HyunHo chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không biết nó là lịch sự hay là đòn đáp trả.

"Cậu đâu cần dùng bạo lực để mua chuộc ai," Gã đáp. "Chỉ cần dùng tiền của gia đình cậu thôi cũng đủ khiến họ nghe lời rồi. Bạo lực... chỉ khiến người ta sợ hãi, chứ không khiến họ tôn trọng."

Lời nói ấy không sắc bén, không hằn học, nhưng lại đâm trúng niềm kiêu hãnh méo mó mà KyungJun luôn mang theo bên mình. Hắn không cần người khác tôn trọng, hắn cần họ run rẩy, cần cảm giác quyền lực khi thấy người khác cúi đầu. Thế nhưng HyunHo, với sự điềm nhiên ấy, luôn khiến hắn như bị phơi bày, bị bóc trần.

KyungJun nghiến nhẹ hàm, cố nuốt xuống cơn giận đang trào ngược. Hắn thừa hiểu rằng trong mắt mọi người, HyunHo luôn là thiên sứ toàn năng, còn bản thân hắn chỉ là cậu ấm hư hỏng với cái bóng gia thế che mờ tất cả hành động. Tiếp tục đối đầu chỉ khiến HyunHo càng được khen ngợi, càng trở thành biểu tượng 'chính nghĩa' mà hắn căm ghét.

Hắn rút tay về, ánh mắt sắc như muốn khắc một vết lên da thịt đối phương. "Cứ chờ xem, Jang HyunHo. Rồi đến một ngày, cậu sẽ nhận ra... sự ngây thơ của cậu chỉ là một trò đùa rẻ tiền."

KyungJun quay người bỏ đi, đám tùy tùng đang hùa theo ban nãy bỗng chốc im bặt, rụt rè đuổi theo bước chân hắn như những chiếc bóng thiếu hụt linh hồn. Căn phòng lập tức nới lỏng, bầu không khí nặng nề tan ra như vừa được tháo một nút thắt.

Cánh cửa lớp vừa đóng lại, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm. Những ánh nhìn biết ơn hướng về HyunHo, người họ xem là chỗ dựa tinh thần duy nhất có thể khiến KyungJun chùn lại một nhịp. Gã chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu khiêm tốn, nhẹ đến mức nhiều người còn không nhận ra.

Nhưng không ai nhìn đủ sâu để thấy rằng bên dưới lớp bình thản ấy, một sự chiếm hữu đã ngấm ngầm bén rễ từ lâu. HyunHo không chỉ bảo vệ người yếu thế, gã đang bảo vệ vai diễn của chính mình, một tấm màn hoàn hảo mà gã dùng để che giấu con quỷ đang lớn dần trong lồng ngực.

Và Go KyungJun, kẻ ngạo mạn, sắc sảo, kẻ duy nhất nhìn thấu được cái 'thiện lương' giả tạo ấy... chính là mục tiêu, là kho báu mà gã biết mình nhất định phải chiếm đoạt bằng mọi giá.

Thời gian trôi qua, ai cũng mặc nhiên tin rằng cuộc chiến âm ỉ giữa thiện và ác này sẽ không bao giờ có hồi kết. Một bên là ánh sáng, một bên là bóng tối, thứ tương phản ấy tưởng như đã trở thành quy luật cố hữu của YooIl. Cho đến một ngày hạ chí, ngày mà mặt trời rực rỡ đến mức không để lại lấy một khoảng bóng mờ, một sự kiện không tưởng đã xảy ra, làm rung chuyển cả ngôi trường danh giá.

Jang HyunHo và Go KyungJun, hai kẻ thù không đội trời chung, hai thái cực đối lập, tuyên bố họ đang... hẹn hò.

Tin tức lan nhanh hơn cả dịch bệnh. Chỉ trong vài phút, nó đã len lỏi qua từng hành lang đầy bóng nắng, từng lớp học đang mở cửa sổ đón gió hè, từng góc sân nơi học sinh đang ngồi ăn vặt sau giờ thể dục. Những chiếc điện thoại rung lên liên tục trong những cuộc trao đổi hoảng loạn. Chưa đến nửa tiết học, cả trường như bị tê liệt. Không ai dám tin.

Bạn bè của HyunHo, những người luôn xem gã là biểu tượng của sự chính trực, chỉ biết nhìn nhau trong hoang mang. Đám bạn của KyungJun thì thì thào, nghi hoặc không biết đây có phải là một trong những trò đùa bệnh hoạn mới của cậu ấm hay không. Còn giáo viên, những người thường xuyên dựa vào HyunHo để dập tắt những trò nghịch ngợm của KyungJun, giờ lại cảm thấy bất lực, như mình vừa mất đi trụ cột duy nhất có thể kiểm soát sự hỗn loạn. Họ không biết phải đứng về phía nào, cũng chẳng biết chuyện gì đang chờ phía trước.

Lời bàn tán lên đến đỉnh điểm vào một buổi sáng trong giờ tự học. Không gian lớp học như bị bao phủ bởi một lớp sương đặc quánh của những lời đồn thổi. Tiếng xì xào thì thầm lan đi thành một dòng chảy không ngừng, ma mị và đầy phán xét, hướng về hai người đang ngồi ở hai góc phòng, một sự xa cách cố ý, nhưng lại càng khiến mọi lời bàn tán thêm phần kịch tính.

"Tên điên đó lại bày trò gì nữa vậy?"

"Chắc HyunHo bị ép buộc rồi. Gia thế của KyungJun mà..."

"Tội nghiệp HyunHo, đang yên đang lành bị kéo vào vũng bùn."

Jang HyunHo lắng nghe từng lời, dù mắt gã vẫn dán vào cuốn sách giáo khoa, nhưng ai ngồi gần cũng có thể thấy bàn tay đang siết bút của gã trở nên trắng bệch. Nụ cười dịu dàng vẫn thường trực trên môi, nhưng cái độ cong ấy đã trở nên nguy hiểm, như dây cung sắp đứt. Dưới lớp đồng phục, phần cơ thể gã căng cứng, như một con thú đang cố kìm hơi thở.

Sự chiếm hữu lặng lẽ và mãnh liệt trong gã không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ tình cảm của họ. Không cho phép ai gọi KyungJun là kẻ dơ bẩn, và càng không cho phép người khác thương hại gã. Nếu lời nói không đủ, gã phải dùng đến bạo lực, một cách công khai, để khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối của mình.

"Loại như nó, tình yêu là thứ xa xỉ. Chắc lại định lừa HyunHo rồi quay clip tống tiền hay gì đó thôi."

"Đúng đó, nhìn cái mặt vênh váo của nó xem. Chắc đang diễn kịch..."

Lời cuối còn chưa kịp dứt, một tiếng "rầm" vang lên làm rung chuyển cả dãy bàn. Toàn bộ học sinh trong phòng chết lặng, ai nấy đều giật mình hướng về nơi phát ra tiếng động.

Chiếc bàn của HyunHo bị đạp mạnh đến mức lệch hẳn một đoạn, va vào chân bàn kế bên làm mọi thứ rung lên. Jang HyunHo đứng bất dậy, bước chân dứt khoát và nặng nề, dường như mặt đất cũng rung chuyển dưới chân, gã không còn là dáng vẻ dịu dàng như mọi người vẫn biết. Mà giống như một con mãnh thú bị dồn nén quá lâu cuối cùng đã xé toang sợi dây xích vô hình.

Gã đi thẳng đến bàn của KyungJun - người từ đầu đến cuối vẫn im lặng, ung dung đọc sách như thể cả thế giới đang ầm ĩ kia chẳng liên quan đến hắn.

KyungJun, kẻ luôn nhạy bén với sự thay đổi trong hành vi của HyunHo hơn bất kỳ ai khác, đã sớm nhận ra nhịp thở dồn dập của gã đang trở nên lệch nhịp so với vẻ bình thản bên ngoài. Hắn cố gắng giữ mặt lạnh, nhưng hai bàn tay vô thức siết chặt cuốn sách đến mức bìa giấy nhăn dúm, móp méo hoàn toàn.

HyunHo dừng lại trước bàn hắn, khuôn mặt lạnh tanh, im lặng đến rợn người. Khuôn mặt gã không còn nụ cười ấm áp vẫn dùng để đối phó với thế giới, nó trống rỗng, đôi mắt đỏ ngầu như vừa thức trắng nhiều đêm, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo đồng phục khiến bóng của gã phủ kín người KyungJun. Ánh sáng từ cửa sổ bị chặn lại, và trong thoáng chốc, cậu ấm nhà giàu cảm giác như mình đang bị dồn vào góc ổ của một con mãnh thú.

"Cậu..." KyungJun mở miệng, nhưng giọng nghẹn lại, run rẩy một cách vô thức. Cuốn sách tuột khỏi tay, rơi xuống sàn phát ra âm thanh khô khốc. "Cậu làm cái gì vậy?"

HyunHo không trả lời. Gã chỉ đưa tay ra, túm lấy cổ áo sơ mi đắt tiền của KyungJun, xốc ngược hắn dậy một cách thô bạo như nâng một món đồ nhẹ bẫng. Chuyển động thô bạo ấy vang lên giữa căn phòng đầy hơn bốn mươi con người, khiến cả không gian như nghẹt thở.

"Có vẻ," HyunHo gằn giọng, từng chữ rít qua kẽ răng như muốn nghiền nát cả sự tồn tại của người trước mặt. "Họ nghĩ tôi và cậu đang diễn kịch, KyungJun à."

Gã cúi xuống, mặt sát đến mức hơi thở nóng rát phả lên môi hắn. "Cậu nói xem... chúng ta có đang diễn không?"

KyungJun tái mặt, đôi môi run rẩy, ánh mắt dao động hỗn loạn như một mặt hồ bị ném đá xuống. Hắn muốn chống cự, muốn đẩy HyunHo ra, muốn gào lên phản đối, nhưng lực siết ở cổ áo, cùng bàn tay còn lại của HyunHo đang kẹp lấy cổ hắn, mạnh đến mức khiến mọi kháng cự trở nên vô nghĩa.

"Tôi... buông ra..."

"Chứng minh đi," HyunHo cắt ngang, giọng nói phát ra từ sâu trong lồng ngực, thứ âm thanh mà kẻ khác nghe vào chỉ thấy gai sống lưng. Trong đáy mắt gã, sự điên loạn bắt đầu loang rộng. "Chứng minh cho họ thấy... cậu thuộc về ai."

Không đợi KyungJun phản ứng, HyunHo cúi xuống, thô bạo ngậm lấy đôi môi của hắn. Đó không phải là một nụ hôn, đó là một cuộc tấn công được che đậy bằng hình thức của tình yêu, là một sự trừng phạt.

HyunHo cắn lấy môi hắn, nghiền nát niềm kiêu hãnh ấy, lưỡi gã cưỡng ép tách hàm răng đang cắn chặt của KyungJun để xông vào bên trong. Càn quét mọi ý muốn chống cự của hắn, chiếm lấy mọi khoảng trống như thể muốn đánh dấu lãnh thổ ngay trước sự chứng kiến của cả lớp. Tiếng thở gấp nghẹn lại trong cổ KyungJun, xen lẫn với âm thanh ẩm ướt của sự cưỡng đoạt công khai.

Tiếng xì xào tắt ngấm, cả lớp chết lặng. Không gian im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng áo đồng phục cọ xát.

Họ thấy Go KyungJun, kẻ luôn ngạo nghễ trên ngai vàng, đang run rẩy. Hai tay hắn bám lấy bắp tay cứng như đá của HyunHo, nhưng không phải để vùng vẫy. Hắn bấu vào chỉ để giữ mình khỏi ngã, bởi chân hắn đã mềm nhũn như sắp khuỵu xuống. Nước mắt sinh lý rịn ra nơi khóe mắt vì bị hôn đến nghẹt thở, đôi môi bị nghiến đến rướm máu và sưng đỏ từng vệt.

Khi HyunHo cuối cùng cũng rời khỏi môi hắn, sợi chỉ nước mỏng manh còn kéo dài rồi đứt. KyungJun gần như đổ sụp, hắn lảo đảo, phải dựa vào bàn mới không ngã quỵ. Khuôn mặt đẹp đẽ giờ nhòe nhoẹt, đỏ bừng, ướt át và tàn tạ.

Gã ghé sát vào tai hắn, thì thầm đủ để cả hai nghe thấy, nhưng âm sắc đe dọa thì lan tỏa ra cả không gian:

"Ngoan lắm. Đừng để tôi nghe thấy bất kỳ ai nghi ngờ việc cậu là của tôi nữa."

Không chỉ KyungJun nghe thấy. Cả lớp đều nghe, rõ ràng từng chữ. Hắn run lên, không rõ vì giận, vì sợ, hay vì sự chiếm đoạt ngang ngược đó đã đánh trúng vào thứ bản năng nào của hắn.

HyunHo ngẩng lên, xoay người chậm rãi, ánh nhìn sắc lạnh lướt qua từng gương mặt đang hoảng sợ đông cứng. Gã hỏi, giọng trầm nhưng vang dội như tiếng chuông báo tử:

"Các người... còn muốn bàn tán gì nữa không?"

Không ai lên tiếng, cũng không còn dám nghi ngờ nữa, sự thật đã được phơi bày theo cách trần trụi nhất. Bởi lẽ, cái nhìn điên loạn trong mắt HyunHo, và sự run rẩy, chấp nhận của KyungJun đã đủ để dập tắt mọi lời bàn tán. Hai thái cực đã va và nhau, hòa làm một theo cách méo mó nhất. Nhưng không ai biết rằng, sự hòa hợp ấy là khởi đầu cho một bi kịch đẫm máu, nước mắt, và sự ám ảnh không lối thoát.

Thế giới bên ngoài nhìn vào mối quan hệ của họ với sự ngưỡng mộ pha lẫn tò mò. Ai cũng nghĩ Go KyungJun và Jang HyunHo đang hẹn hò theo kiểu ngôn tình thanh xuân đẹp đẽ, một kẻ ngạo nghễ được kèm cặp bởi một cậu học sinh gương mẫu. Và vì cả hai đều không lên tiếng phủ nhận, lời đồn cứ thế mà lan rộng như một câu chuyện màu hồng mà ai cũng muốn tin.

KyungJun vẫn đi học với vẻ mặt kiêu ngạo thường thấy, dáng đi thảnh thơi, nụ cười nửa miệng như thách thức cả thế giới. Nhưng với những ai tinh ý, sự thay đổi trong hắn rõ rệt đến mức gai người. Ánh mắt mơ hồ, đôi khi trống rỗng. Những lúc ngồi trong lớp, hắn thường chống cằm nhìn ra cửa sổ lâu hơn mức cần thiết, như thể tâm trí đang mắc kẹt ở nơi nào đó hắn không thể thoát ra. Hắn cũng ít gây sự hơn hẳn, không còn hứng thú với những trò quậy phá mà hắn từng xem là niềm vui hằng ngày.

Ngược lại, HyunHo vẫn duy trì vỏ bọc chuẩn mực của một cậu học sinh ưu tú mà thầy cô hết mực tin tưởng. Gã vẫn lịch sự, nhẹ nhàng, luôn cúi đầu chào hỏi, luôn là hình mẫu hoàn hảo trong mắt người khác. Chỉ là... mỗi khi ánh mắt gã lướt qua KyungJun, sự dịu dàng ấy biến dạng thành thứ gì đó đục ngầu, đặc quánh như vực sâu không đáy. Một ánh nhìn đầy tính chiếm hữu, như thể chỉ cần ai đó chạm vào KyungJun sai cách, gã sẵn sàng dùng đến bất cứ biện pháp nào để bảo vệ "tài sản" của mình.

Mỗi sáng, người ta vẫn thấy HyunHo dịu dàng xách cặp cho KyungJun, đi cạnh hắn như thể hai người là một cặp đôi hoàn hảo trong phim truyền hình học đường. Thấy gã kiên nhẫn đứng đợi hắn trước cổng trường, thấy gã đưa đón hắn mỗi ngày bằng vẻ chu đáo đến mức khiến người khác ganh tỵ. Nhưng họ không nhìn thấy những gì ẩn dưới lớp đồng phục phẳng phiu ấy, những vết bầm tím trải dài trên đùi, hằn trên eo, lấm tấm sau lưng KyungJun. Những dấu vết được che giấu kỹ bằng miếng dán, kem che khuyết điểm, và sự im lặng tuyệt đối.

Tất cả chỉ là một vở kịch. Một vở kịch vụng về mà KyungJun bị cưỡng ép phải đóng vai chính.

Trên bề nổi, hắn phải học cách "tận hưởng" những khoảnh khắc tình tứ mà HyunHo cố tình phô bày. Hắn phải để gã nắm tay trước đám đông, phải cười khi nhận được hộp cơm trưa được chuẩn bị tỉ mỉ, phải nghiêng đầu nghe gã thủ thỉ như thể họ là một đôi thực sự. Hắn phải đáp lại những cái chạm, những cái vuốt nhẹ lưng, những lần HyunHo quàng tay qua eo hắn, tất cả đều được tính toán hoàn hảo để không ai nghi ngờ.

Hắn phải giả vờ đắm say, giả vờ hạnh phúc, giả vờ rằng mọi thứ đều đúng như những gì thế giới bên ngoài đang trầm trồ.

Nhưng bên trong lớp vỏ bọc hào nhoáng ấy, tâm hồn KyungJun đang mục ruỗng từng ngày. Mỗi khi HyunHo siết tay hắn quá chặt, hắn giật mình. Mỗi khi gã cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương hắn, sống lưng hắn lạnh toát. Mỗi khi gã gọi tên hắn bằng giọng nói dịu dàng đến bất thường, KyungJun chỉ muốn nôn mửa.

Nỗi sợ hãi trong hắn dai dẳng như bệnh mạn tính, bám theo hắn đến tận khi nhắm mắt ngủ. Hắn không yêu Jang HyunHo. Hắn sợ gã. Sợ đến phát run. Sợ đến mức mỗi lần nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau lưng, tim hắn như bị ai bóp nghẹt. Hắn kinh tởm sự đụng chạm của gã, kinh hãi vẻ bình thản quá mức của gã, cái vẻ bình thản chỉ xuất hiện ở những kẻ biết chắc rằng họ có toàn quyền kiểm soát con mồi của mình.

Jang HyunHo không phải là thiên thần, không bao giờ là như vậy. Gã là một con quỷ đội lốt người, một kẻ thái nhân cách với cấu trúc tâm lý méo mó đến mức tình yêu và bạo lực trong gã hòa thành một thứ duy nhất. Gã ám ảnh với sự chiếm hữu đến bệnh hoạn, muốn nắm trọn KyungJun trong lòng bàn tay, không phải như một người yêu... mà như một món đồ sưu tầm đắt giá, một con búp bê sứ mà gã có thể nâng niu hay bóp nát tùy ý.

KyungJun đã từng là một tên đầu gấu. Hắn hiểu thế nào là bạo lực, hắn biết cách kiểm soát người khác bằng sự sợ hãi. Nhưng với HyunHo, gã là một thứ gì đó hoàn toàn khác. Nếu bạo lực với KyungJun chỉ là công cụ, thì với HyunHo, bạo lực lại là một ngôn ngữ để yêu, một cách gã khẳng định rằng KyungJun thuộc về mình. Một kiểu yêu méo mó, vặn vẹo và tàn độc. Và KyungJun, dù cố vùng vẫy thế nào, vẫn chỉ như một con búp bê bị trói tay, trơ mắt nhìn thế giới thu hẹp còn lại trong bóng đen của gã.

Hằng đêm, trong căn hộ áp mái sang trọng và biệt lập của HyunHo, nơi KyungJun bị gã ép dọn đến ở chung, một bầu không khí giam cầm nặng nề bao trùm.Những tiếng gào thét và khóc lóc đau đớn vang lên, nhưng nhanh chóng bị nuốt chửng hoàn toàn bởi những bức tường cách âm dày đặc, biến căn phòng thành một nhà tù riêng biệt không lối thoát.

Trên chiếc giường cỡ lớn phủ ga lụa, KyungJun cố gắng co rút tấm thân trần trụi, nhích từng chút một ra xa khỏi bóng dáng cao lớn và áp bức đang đứng ở cuối giường. Cơ thể hắn run rẩy, những vết bầm cũ và mới hòa vào nhau trên làn da trắng muốt.

"Xin cậu... tha cho tôi... đau quá... HyunHo, tôi xin cậu..." Giọng KyungJun vỡ vụn, những lời van xin trở nên vô nghĩa trong không khí nặng trĩu.

HyunHo, với thân hình vạm vỡ bán khỏa thân, bình thản nhìn hắn. Hắn không nhìn KyungJun bằng dục vọng vồ vập, mà bằng một sự mãn nguyện tĩnh lặng, như một thợ săn đang chiêm ngưỡng con mồi của mình quằn quại trong tuyệt vọng. Từ từ, gã tháo chiếc thắt lưng da màu nâu khỏi cạp quần, động tác chậm rãi nhưng sắc lạnh.

"KyungJun, hôm nay cậu đã nhìn Kim JunHee quá ba giây rồi" HyunHo cất giọng nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt. Gã bước đến, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mại của KyungJun, sự đối lập giữa hành động dịu dàng và lời nói sắc lạnh càng khiến KyungJun kinh hãi. "Tôi đã dặn cậu thế nào? Mắt của cậu, chỉ được phép nhìn tôi thôi."

 KyungJun sợ hãi lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy dài xuống thái dương. "Tôi... tôi không có. Chỉ là vô tình...Aaaaa!"

Âm thanh khô khốc của da chạm da vang lên, xé toạc lời biện minh yếu ớt. Chiếc thắt lưng quất xuống, để lại một vệt đỏ ửng, nóng rát chạy dài trên làn da trắng mịn của KyungJun. Hắn hét lên một tiếng đau đớn, nước mắt tuôn ra giàn giụa. Hắn đau, không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là nỗi đau đến tận tâm can. Hắn là một thiếu gia được nâng niu từ bé, chưa từng chịu một cái búng tay, giờ đây lại bị hành hạ, bị đối xử như một con súc vật.

HyunHo không cho hắn thời gian để hồi phục. Gã lao đến, dùng sức mạnh bẩm sinh và sức lực của một kẻ đã rèn luyện võ thuật từ bé, đè nghiến KyungJun xuống nệm một cách tàn bạo. Gã dùng đầu gối tì mạnh vào hai chân hắn, khiến mọi sự chống cự trở nên vô ích. Gã không cần sự cho phép hay chuẩn bị, mà xâm nhập vào bên trong hắn một cách thô bạo, xé toạc mọi sự kháng cự yếu ớt và cả sự trinh bạch đã bị vấy bẩn từ lâu.

Với HyunHo, làm tình không phải là sự thăng hoa của cảm xúc, mà là nghi thức của sự sở hữu và khẳng định quyền lực. Gã cưỡng ép hắn, bắt hắn phải mở rộng cơ thể, phải đón nhận sự hung hãn này như một lẽ đương nhiên. Mặc cho KyungJun khóc lóc, van xin, gào thét đến khản cổ:

"Đau... đau lắm... làm ơn... dừng lại đi mà... HyunHo..."

Những lời cầu xin ấy chẳng khác gì ngọn lửa kích thích thêm thú tính điên cuồng trong gã. HyunHo không chỉ điên cuồng thâm nhập vào sâu bên trong KyungJun, mà trong lúc đó, khi mà tâm trí của hắn đã trở nên mơ hồ bởi sự pha trộn giữa những cơn khoái cảm tủi nhục và đau đớn tột cùng, HyunHo lặng lẽ nhồi nhét, áp đặt và ép buộc hắn phải thuận theo những điều luật cao thượng về tình yêu méo mó của gã.

"Đau mới nhớ," HyunHo gầm gừ bên tai hắn, nhịp điệu ra vào càng lúc càng điên cuồng và tàn nhẫn. "Đau để cậu khắc cốt ghi tâm rằng cơ thể này, cái lỗ này, cả linh hồn cậu đều là của tôi."

Gã thích nhìn KyungJun vỡ vụn dưới thân mình, thích nghe tiếng nức nở tuyệt vọng và đứt quãng của hắn, thích cảm giác được toàn quyền kiểm soát sự sống, cái tôi và cả sự kiêu hãnh của kẻ đã từng cao ngạo kia. Cuộc hoan lạc cưỡng ép và tra tấn tinh thần kéo dài cho đến khi KyungJun hoàn toàn kiệt sức, ngất lịm đi vì mệt mỏi và đau đớn.

Bình minh len qua rèm cửa, thứ ánh sáng nhạt nhòa và lặng lẽ như thể cũng e ngại phải chạm vào không khí nặng nề còn sót lại trong căn phòng. KyungJun tỉnh dậy với một cơn đau buốt chạy dọc cơ thể. Toàn thân hắn tê rần, rã rời như bị rút sạch sức sống, những vệt bầm tím loang lổ ẩn hiện dưới lớp chăn mềm mại, như những lời nhắc nhở độc ác về đêm dài vừa qua.

Và như mọi buổi sáng sau cơn ác mộng có thật, hắn nhận ra mình đang bị khóa chặt trong vòng tay của Jang HyunHo. Gã đang dùng khăn ấm lau người cho hắn, động tác nhẹ nhàng, nâng niu như thể hắn là báu vật.

"Tỉnh rồi sao?" Giọng HyunHo mềm mại như mật, nụ cười tỏa nắng khiến bao người trong trường si mê. Gã cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, ấm áp đến rợn người.

"Tôi đã nấu cháo bào ngư cậu thích. Ăn chút nhé, rồi tôi đưa cậu đi học."

Sự thay đổi thái độ chóng mặt ấy khiến KyungJun rùng mình. Hắn muốn nôn mửa, muốn hét vào mặt gã là "Đồ điên", nhưng cổ họng hắn khô khốc và nỗi sợ hãi đã bóp nghẹt mọi ý chí phản kháng.

"V...vâng..." Cuối cùng, hắn chỉ thốt ra được từng ấy, nhỏ xíu và vô lực.

Hắn chấp nhận bát cháo, chấp nhận lời quan tâm, chấp nhận vòng tay ôm siết lấy eo mình như thể là điều tự nhiên nhất thế giới. Bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn phản kháng, dù chỉ là một ánh nhìn sai lệch, "hình phạt" sẽ quay trở lại, tàn nhẫn hơn, dài hơn, khó thoát hơn.

KyungJun ghê tởm sự dịu dàng ấy, một sự dịu dàng nhuốm mùi thao túng, một sự tử tế chỉ để bù đắp thứ tàn nhẫn không thể gọi tên. Nhưng hắn không dám phản kháng. Hắn đã thử, và cái giá phải trả vẫn đang in hằn trên da thịt lúc này.

Sự đau đớn về thể xác, sự nhục nhã ê chề đã bẻ gãy ý chí của cậu thiếu gia nhà giàu. KyungJun sống như một cái xác không hồn. Hắn phải diễn tròn vai người yêu hạnh phúc trước mặt mọi người, nhưng bên trong hắn đã mục rỗng. Từng lớp sợ hãi tích tụ trong hắn, chồng chất lên nhau thành một nhà tù vô hình, một bức tường ngăn cách hắn với thực tại.

Hắn chỉ còn biết bám víu vào sự ngoan ngoãn giả tạo để sinh tồn. Hắn học cách im lặng, học cách để tâm trí rời khỏi cơ thể mỗi khi bị ép phải "yêu", học cách mỉm cười khi gã muốn, chỉ để đổi lấy một chút bình yên giả tạo. Nhưng trong sâu thẳm, mỗi lần HyunHo chạm vào hắn, dù là vuốt tóc hay nắm tay, KyungJun đều cảm thấy như bị ấn một thanh sắt nóng lên da. Mỗi nụ hôn đặt lên môi như khóa thêm một chiếc xiềng nữa vào cổ tay hắn.

KyungJun sống trong nỗi sợ hãi thường trực. Hắn cảm thấy mình như một con chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng dát vàng, được cho ăn đầy đủ, được vuốt ve, được bảo vệ, nhưng đôi cánh đã bị bẻ gãy từ lâu. Hắn chỉ còn biết hót những giai điệu mà chủ nhân muốn nghe.

Có những lúc, khi cả hai đang ngồi cạnh nhau trong im lặng, KyungJun lén nhìn gã. Hắn luôn tự hỏi, trong những khoảnh khắc gã nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng ấy, liệu HyunHo có nhận ra sự trống rỗng trong ánh mắt hắn không?

Hay là... gã không bao giờ thực sự nhìn vào hắn? 

Mà chỉ nhìn thấy hình hài mà gã muốn chiếm hữu, chứ không phải con người tên Go KyungJun?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro