Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16


Han Seo không hỏi gì anh trai mình thêm nữa. Cũng không dám làm bất cứ điều gì ngoài những gì anh trai cậu mong muốn, thậm chí cậu còn chẳng biết phải làm thế nào với chính mình ngay lúc này. Vì vậy, cậu đã đơn giản là tuân theo mệnh lệnh của anh trai, quá lo lắng cậu có thể gây ra một chuyện tồi tệ nào khác và không chắc liệu mình còn có thể sống sót được không nếu trường hợp tương tự hôm nay xảy đến một lần nữa. Han Seok đã trở lại vài giờ sau đó và Han Seo không thể không nhìn chằm chằm vào vết cắt ở một bên cổ của anh ấy với sự hối hận dâng trào. Cậu cảm thấy mình sắp khóc, thật đáng thương làm sao, vậy mà cậu lại dám đòi hỏi thứ không thuộc về mình và còn khiến anh trai bị thương nữa.

"H-Hyun-gnim." Han Seo lắp bắp, lộ rõ ​​vẻ nao núng khi ánh mắt của Han Seok hướng về phía cậu.

"Chúng ta sẽ có một cuộc họp với Wusang." Han Seok cắt ngang, phớt lờ nỗi sợ hãi của người kia. "Hãy sẵn sàng để tới công ty."

"Đ-Đợi đã!" Cậu hét lên, ngay lập tức co rúm người lại khi ánh mắt dữ dội được đặt trở lại vào cậu. "L-Làm ơn, cho phép em được...được..." Han Seo chỉ vào một bên cổ của mình và Han Seok nhếch mép cười.

"À," Anh gật đầu. "Tôi dường như quên mất nó." Han Seo nghi ngờ điều đó, nhưng không đề cập nhiều thêm, chỉ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi anh trai của cậu tiến vào phòng tắm và quay trở ra với chiếc hộp sơ cứu, đưa cho cậu rồi thả mình xuống đi-văng. Han Seo gượng gạo nở một nụ cười run rẩy với anh trai và mở hộp, nhẹ nhàng lôi ra một vài thứ bao gồm cả cồn tẩy rửa và nhúng nó vào một miếng vải mềm trước khi dùng đôi tay run rẩy áp nó lên cổ anh trai mình.

"C-cái nà-này sẽ hơi đ-đau một ch-chút, H-hyung, em...em xin lỗi." Han Seo run rẩy nhưng anh trai của cậu chỉ ậm ừ đáp lại, và không có bất kỳ chuyển động hay âm thanh nào khi cậu nhẹ ấn chất lỏng đang chảy vào vết thương. Cậu đã làm sạch kỹ lưỡng trước khi lấy một miếng băng cá nhân màu trắng và dán nó lên vết cắt.

Khi mọi thứ hoàn thành, cậu bỏ tay ra ngay lập tức, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. "C-Cảm ơn anh," Cậu khẽ thì thầm.

"Ồ, không có gì to tát đâu. Tại sao tôi không để em trai mình chăm sóc vết thương cho tôi chứ hmm?" Han Seo chớp mắt nhưng không đủ can đảm để đáp lại, thậm chí chẳng còn thời gian để làm điều đó ngay cả khi cậu ấy muốn bởi chỉ ngay giây phút tiếp theo, cậu đã bị anh trai nhấc bổng lên từ đằng sau gáy. "Bây giờ, như tôi đã nói, chúng ta có một cuộc họp cần phải tham gia."

-

"Họ đã thả anh ấy."

"Cái gì?" Han Seo mở to mắt hỏi. "Tại sao họ lại..." Cậu tự ngắt lời mình khi cảm thấy ánh mắt của anh trai đang xuyên thấu, và khẽ liếc qua anh chỉ để nhận thấy rằng Han Seok thực sự đang nhìn vào cậu. Cậu ngập ngừng nói tiếp, nhưng lần này giữ cho giọng ở mức nhẹ nhàng hơn. "Tại sao họ muốn anh ấy?"

"Tôi không chắc mục đích là gì, nhưng tôi chỉ biết có một cái gì đó còn lớn hơn nữa đằng sau chuyện này!" Ông Han tự tin nói.

"Tôi nghĩ ngài nên chú ý hơn đến việc che giấu danh tính của mình." Cô Choi lên tiếng, nhìn vào Han Seok.

"Cô ấy nói đúng, chúng ta đang chống lại một cơ quan tình báo." Ông Han buộc phải thừa nhận. "Khi nói đến thông tin tình báo, họ giỏi hơn chúng ta nhiều. Bởi vì đó là công việc của họ." Han Seo khẽ búng ngón tay.

"Đúng, ông có lý." Cậu lẩm bẩm.

--

"Vin...Vincenzo?" Han Seo nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Ông Han vừa rời đi sau khi một lần nữa cố gắng thuyết phục cậu thoát khỏi anh trai mình, nhưng cậu chỉ... không thể làm được. Cậu ấy biết bản thân sẽ không bao giờ có thể làm được. Anh trai của cậu ấy biết quá nhiều, anh ấy biết tất cả mọi thứ. "Hong...Hong Chayoung. Hai người đang làm gì ở đây vậy?" Cậu hỏi, mắt nheo lại, trừng trừng nhìn bọn họ.

Vincenzo lao ngang qua căn phòng, dành cho cậu một cái liếc mắt rồi thư thái dựa lưng vào chiếc ghế dài như thể anh ta sở hữu toàn bộ không gian nơi đây, nhưng đối với cuộc sống của chính mình lúc này, Han Seo không thể thực sự tỏ ra quá tức giận. Cha Young chạy theo anh ta, rõ ràng là không cảm thấy tự tin cho lắm.

"Cậu không phải là chủ tịch thực sự." Vincenzo nói rõ ràng, ngước lên nhìn cậu. "Tôi đã biết chuyện đó rồi. Và tôi còn biết rằng chủ tịch thực sự, rất có thể là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu nữa." Han Seo lo lắng nuốt nước bọt khi anh trai cậu bị đề cập đến. "Tôi chỉ là không biết rằng, người kia có thể là ai." Han Seo bật cười. Giọng nói của cậu rất khó nghe, nhưng...dù vậy, cậy vẫn phải làm điều này.

"Tôi không biết..."

"Chúng tôi đã thấy cậu." Vincenzo nói đơn giản. "Cách đây không lâu."

"Phải," ChaYoung nói thêm. "Cậu đã rất lo lắng, sợ sệt và đi tới đi lui. Không đời nào cậu là chủ tịch được." Han Seo nhíu mày. Làm thế nào mà họ... Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là phải cẩn thận và khiến họ rời đi trước khi anh trai cậu xuất hiện. Mặc dù anh trai cậu không phải lúc nào cũng đến căn hộ của cậu mỗi đêm, nhưng hôm nay có khả năng chuyện đó sẽ xảy ra đặc biệt là xem xét việc anh ấy đã tức giận như thế nào trong cuộc họp trước đó. Han Seo đã rất may mắn khi thoát được, nhưng cậu không ngu ngốc như vậy. Anh trai của cậu rất có thể sẽ đến vào một lúc nào đó trong đêm, và cậu chắc chắn không muốn anh ấy nghĩ rằng cậu đang cấu kết với kẻ thù ngay trong chính căn nhà của mình.

"Tôi sẽ không..." Vincenzo ngắt lời cậu.

"Tôi không thực sự quan tâm." Anh ta nói với một cái nhún vai. Han Seo trừng mắt nhìn anh ta. "Bằng cách này hay cách khác tôi sẽ tìm ra hắn là ai. Hắn đã về nước ít nhất một thời gian rồi...có lẽ kể từ khi cậu tiếp quản công việc này...hoặc lâu hơn." Han Seo không xác nhận mọi thứ, song cậu phải thừa nhận rằng mình tương đối run khi Vincenzo lại biết chính xác đến vậy. "Hắn khống chế cậu, nên có khả năng là ở gần đây, rất có thể là cậu đến nhà hắn hoặc là hắn sẽ tìm tới nơi này, tôi đã sai người tìm kiếm mọi điểm trùng hợp." Vincenzo thừa nhận. Rồi anh ta thở dài não nề. "Tôi chỉ muốn hỏi một câu." Han Seo cắn lưỡi và gật đầu. "Tại sao? Tại sao cậu lại bênh vực hắn ta? Tại sao cậu lại bảo vệ hắn chứ?"

"Tôi xin lỗi? Nhưng gì cơ?" Han Seo rít lên.

"Chà, anh trai của cậu đối xử với cậu như một con chó. Quăng quật cậu khắp nơi, đánh cậu tơi tả... vậy mà cậu lại chấp nhận đóng vai của hắn ta, đóng vai chủ tịch, để hắn ta kiểm soát mọi thứ...tại sao?"

"Tôi không..." Han Seo sững người...Vincenzo và ChaYoung cũng im lặng.

"Han Seo," chàng trai trẻ giật mình khi giọng nói du dương của anh trai mình vang lên sau cánh cửa khóa. "Tôi biết em đang ở nhà. Mở cửa ra. Ngay bây giờ." Han Seo mở to mắt nhìn Vincenzo và Hong ChaYoung. Cậu hít mạnh. Trong giây lát, cậu đã nhanh chóng băng ngang qua căn phòng, giật lấy cổ tay Vincenzo và ChaYoung rồi đẩy họ vào tủ chứa đồ dùng của người giúp việc. Đó là cách duy nhất lúc này cậu có thể nghĩ ra.

"Đừng nhúc nhích." Cậu rít lên, hoàn toàn không chắc tại sao mình lại bận tâm. Nếu họ gây ra tiếng động hoặc rời khỏi tủ chứa đồ này...Han Seok sẽ giết bọn họ, nhưng sau đó, anh ta sẽ giết cả cậu vì dù sao thì họ cũng ở trong nhà cậu ấy...Cậu thở dài nặng nề, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cậu khi một tiếng gõ khác vang lên trên cánh cửa.

"H-hyungnim." Han Seo nói, giọng thì thầm nhẹ nhàng, kéo anh trai mình vào nhà một cách tuyệt vọng.

"Yah!" Han Seok rít lên lườm cậu. "Đừng chạm vào tôi." Han Seo cụp mắt xuống một lần nữa.

"E-em xin lỗi, H-Hyungnim, em chỉ... em nghĩ em đã nhìn thấy..."

"Thấy ai?"

"V-Vincenzo." Han Seo giữ gương mặt của anh trai mình khuất khỏi tầm nhìn của tủ quần áo.

"Oh?" Han Seok nhìn cậu hỏi lại.

"Em không biết tại sao họ lại ở đây, hyung, tại sao..."

"Suỵt," Han Seok nói đơn giản, giơ một tay lên, khiến Han Seo buộc phải im lặng. "Tôi đã nói với em rằng tôi sẽ tự mình xử lý Vincenzo rồi." Han Seo nuốt nước bọt nhưng cũng khẽ gật đầu. "Chúng ta có chuyện khác cần phải nói."

"H-hyung?"

"Tôi không ngu ngốc," Han Seok nói đơn giản, tiến về phía trước theo hướng của em trai mình, người đã vội vàng lùi lại cho đến khi cậu ngã xuống chiếc ghế dài. "Tôi biết ông Han đã gặp em." Han Seo nhìn chằm chằm vào Han Seok với đôi mắt mở to. "Bây giờ, tôi tự hỏi rằng tại sao ông ta lại muốn nói chuyện riêng với em nhỉ?" Han Seok hỏi, đầu gối kẹp vào hông em trai mình, khiến cậu đứng hình. Một bàn tay vu vơ đưa xuống ôm lấy cổ họng cậu, lần theo làn da ở đó.

"Em sẽ không bao giờ phản bội anh đâu, Hyungnim." Han Seo nói, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. "Ông Han cứ tiếp cận em, lần nào em cũng cố đẩy ông ta ra nhưng ông ấy không để em yên." Nỗi sợ hãi hiện rõ trong giọng nói của cậu ấy khi cậu cố gắng thuyết phục anh trai mình.

"Ồ, tôi biết em sẽ không bao giờ phản bội tôi, Donsaeng." Han Seok nói đơn giản, tay còn lại của anh ấy vuốt ve dọc theo cánh tay của cậu. Han Seo rùng mình, rõ ràng là Vincenzo và ChaYoung đang xem toàn bộ cảnh này. "Em không bao giờ có thể làm điều đó." Anh khẽ lẩm bẩm, rồi anh nhổm người dậy và nhìn chằm chằm vào Han Seo. "Vậy...có vẻ như tôi cần phải xử lý ông Han rồi, phải không?" Han Seo run rẩy gật đầu và anh trai cậu ậm ừ.

"Thú vị." Han Seok túm lấy cổ và tay em trai mình rồi lôi cậu lên cầu thang. "Tôi nghĩ vậy," Anh nhẹ nhàng nói, phớt lờ những tiếng gọi nhỏ và tiếng khóc của cậu thanh niên phía sau.

"Chúng ta không nên giúp cậu ta sao?" ChaYoung lẩm bẩm hỏi. Vincenzo lắc đầu. Bất chấp tất cả, chủ tịch thực sự sẽ không giết Han Seo, và anh ta biết những gì Han Seo đang làm, anh ta cần phải đưa ChaYoung ra khỏi đây trước khi có thể giúp được Han Seo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro