Chap 4: Gặp được Jane Ramida
Lúc này Ciize đã say đến mất hết ý thức, đem thân mình dựa vào trên người Kapook,nàng buồn ngủ quá nên hoàn toàn không có nghe rõ cô đang nói cái gì?
"Kapook, đừng có thừa nước đục thả câu." Janeeyeh ở một bên mở miệng nói, thấy nàng lúc này thần trí không tỉnh táo, gần như hôn mê bất tỉnh.
"Janeeyeh, vậy là cậu không biết rồi, bây giờ các cô gái đều thích như vậy, yên tâm đi, cô ấy tuyệt đối cam tâm tình nguyện, nói không chừng khi tỉnh táo lại cô ta còn chết mê chết mệt tôi đấy, tôi đi trước đây, cậu thì sao?" Kapook vội vã nói,cô sẽ không bỏ qua cho con mồi đã chủ động đưa lên đến cửa nên giọng nói có chút khẩn cấp. Janeeyeh nhìn Kapook, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Tôi cũng đi thôi." Vốn dĩ chính mình bị Kapook kéo tới đây mà.
"Vậy cậu tự mình đi đi, tôi sẽ không đi cùng cậu, nhưng mà, phiền cậu mở cửa xe dùm tôi một chút." Kapook không chút khách sáo mở miệng.
"Toàn bộ Phuket này cũng chỉ có Kapook cậu là dám ra lệnh cho tôi làm việc, cậu có biết hay không? Bây giờ tôi rất muốn đánh cho cậu một cái." Janeeyeh cũng không khách sáo đáp.
"Hâhha, ai bảo cậu là chị em tốt của tôi, muốn đánh cũng không nên đánh lúc này, bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng." Kapook giúp đỡ Ciize, lúc này đang say bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài.
"Vậy sau này cùng nhau đánh một trận." Nói tới nói lui thì Janeeyeh cũng vẫn đi theo ra ngoài và giúp cô mở cửa xe.
Sau khi cửa xe mở ra, Kapook liền cố gắng đẩy Ciize vào trong. Janeeyeh vừa muốn xoay người rời đi, lại đột nhiên thấy khuôn mặt nàng lộ ra, kinh ngạc nhìn, là em ấy? Thật sự là em ấy? Gương mặt của em gầy hơn trước kia, nhưng cô không thể nhận lầm, tuy rằng đã qua năm năm, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái thì cô cũng có thể nhận ra Ciize ngay, không phải em đã rời khỏi Phuket rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở quán Bar? Một loạt các nghi vấn xuất hiện trong đầu cô.
"Janeeyeh, cám ơn cậu, sau này bạn thân sẽ mời cậu, tạm biệt." Kapook đã muốn bước lên phía trước, chuẩn bị lái xe.
"Chờ một chút." Jane gọi Kapook lại, lập tức mở cửa xe bế Ciize ra ngoài, mặc kệ là tình nghĩa vợ chồng trước đây hay là vì báo đáp ơn chú Joong Archen,cô không thể để cho Kapook mang nàng đi, nếu như nàng tỉnh táo thì chính mình không cần phải xen vào, nhưng lúc này thì không được.
"Janeeyeh, cậu làm gì vậy?" Kapook kinh ngạc nhìn cô, chẳng lẽ Jane coi trọng cô gái này? Không thể nào, tuy rằng cô gái này lớn lên quả thật rất xinh đẹp, nhưng bên cạnh Kapook thứ duy nhất cô không thiếu chính là mỹ nữ, cũng không nhìn ra cô gái này có gì đặc biệt? Tại sao lại thu hút ánh mắt Jane?
"Nhường cô ấy lại cho tôi, tôi muốn dẫn cô ấy đi." Jane nói xong, không đợi Kapook đồng ý liền mở ra cửa xe của mình rồi đẩy Ciize vào.
"Thế nào? Cậu cũng bắt đầu có hứng thú rồi sao? Thì ra cậu không phải không muốn ăn vụng, mà chỉ là chưa thấy người hợp mắt thôi." Kapook nhìn cô một cách mờ ám, tỏ ra cao thượng nói:
"Được rồi, nếu cậu thích thì nhường cậu, khó có người nào được bạn thân coi trọng như vậy, thậm chí ngay cả những thứ tốt nhất, nếu cậu thích thì tôi cũng sẽ tặng cậu, chúc cậu có một đêm lên mây nhé, bạn thân đây đành phải cô đơn một lần."
"Kapook, bớt nói lời dư thừa đi, tôi đi đây, tạm biệt." Jane trừng mắt liếc cô một cái, không có giải thích nhiều với Kapook đã lái xe chở Ciize rời khỏi quán Bar.
Chiếc xe hơi sang trọng chậm rãi chạy vào biệt thự tư nhân xa hoa. Jane ôm lấy Ciize đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh trở về phòng, sau đó đặt nàng nằm trên giường.
Ánh mắt sâu thẳm híp lại, nhìn người mà mình đã năm năm không gặp, so với năm năm trước đây, bây giờ nàng gầy và sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, thời gian năm năm đủ để thay đổi một người và thay đổi rất nhiều chuyện.
"Nước, tôi muốn uống nước." Người nằm bất tỉnh trên giường vô thức kêu lên,Ciize chỉ cảm thấy cổ họng thật khô, thật khát, rất muốn uống nước. Jane đi đến nhà bếp rót một ly nước đưa đến bên miệng của em:
"Nước đây, uống đi."Tay Ciize chạm đến ly nước liền chộp lấy, uống một hơi cạn sạch, cảm giác thoải mái hơn nhiều, chậm rãi mở ánh mắt mông lung vì say rượu ra, liền nhìn thấy trước mắt là gương mặt quen thuộc mà mình ngày nhớ đêm mong suốt năm năm qua, trong mắt lộ ra tia nhìn vui mừng, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cô.
"P'Jane, là chị phải không? Thật sự là chị sao?"
"Cô uống say, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Jane lạnh lùng nói, xoay người lại muốn rời đi, mặc dù năm năm đã trôi qua, nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho em được.
"Jane, đừng đi." Ciize liền xông ra ngoài, ôm lấy cô từ phía sau, trong lòng nàng chỉ có một ý tưởng, đó là vất vả lắm mới có thể gặp lại, nàng không thể để cho chị rời đi,nàng không muốn mất chị.
"Này cô, cô nhận làm người rồi." Jane dùng sức gỡ hai tay của Ciize ra, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, đừng đi, hai chữ này thật buồn cười, lúc đầu bởi vì muốn bỏ đi nên em đã nói rất nhiều câu tuyệt tình, làm rất nhiều chuyện mà cô không thể chịu đựng được nữa.
"Không,chị là Jane." Một lần nữa Ciize lại dùng sức ôm lấy cô.
"Em biết,chị đang trách em,chị không chịu tha thứ cho em, xin lỗi, trước đây đều là em sai, đều là em không đúng, sau khi rời khỏi chị, em mới biết được thì ra em yêu chị rất nhiều!"Nói xong, nàng đã muốn khóc không thành tiếng.
"Cô thật sự nhận lầm người rồi, tôi không biết cô." Sắc mặt Jane không có một chút cảm xúc, hung hăng dùng sức đẩy nàng ngã trên giường, muốn mượn rượu để nói chuyện ư? Mấy câu nói đó có thể bù đắp cho những chuyện mà nàng đã gây ra năm năm trước sao?
"Không,chị là Jane, mắt của chị, mi của chị, môi của chị, tất cả đều khắc sâu trong tâm trí em." Ciize ở ngồi ở nơi đó khóc thì thào, đôi mắt say rượu lờ đờ mê ly, nàng biết bản thân say, tuy say nhưng nàng hiểu rất rõ, nếu không phải say, thì nàng cũng không có lá gan lớn như vậy để thổ lộ cùng Jane.
"Em biết, là chị không chịu tha thứ cho em, nhưng chị không cần kết hôn với người khác được không? Không cần cưới người khác được không. Em cố ý từ Mỹ trở về tìm chị,chị có biết không?"Ciize còn chưa nói xong thì đã bị cô ngắt lời.
"Tôi đã nói với cô, tôi không phải là người mà cô muốn tìm." Jane nhăn mặt nhíu mày rất khó coi, có chút không kiên nhẫn quát, người phụ nữ này rốt cuộc đang nói cái gì? Từ Mỹ trở về để tìm mình ư? Ánh mắt đột nhiên lóe lên, chẳng lẽ hôm nay bóng dáng ở trước cửa công ty là nàng sao? Đột nhiên phát hiện Ciize đang cố sức đến gầnmình.
"Cô muốn làm gì?"
"Jane, em biết chị sẽ không tiếp nhận em, như vậy hãy để em yêu chị một lần đi." Ciize cởi áo ngoài, chỉ còn mặc đồ lót, nhắm mắt lại, chậm rãi bước tới gần Jane, muốn nhớ kỹ nụ hôn của chị, đôi môi của chị, tất cả của chị,Jane Ramida,em nhớ chị rất nhiều .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro