Chap 6 : Chăm sóc
“Dạ dì, dì hóng gió sao ? Dì đã dọn xong nhà chưa ạ ?” Ciize hơi tò mò nhìn cô.
“Tôi ra đây hút thuốc một chút thôi. Đồ đạc đã vận chuyển hết vào nhà rồi, chỉ còn sắp xếp lại một chút nữa là ổn.” Jane vừa nói vừa bước về phía Ciize. Thân hình cao lớn của cô ngày một gần em hơn, phải đến gần Ciize mới cảm thấy người phụ nữ này cao đến chừng nào. Nàng cao cũng tầm 1m55, vậy mà chỉ cao được đến trên vai của cô một chút. Đoán chừng chiều cao của cô chắc cũng phải tầm 1m75. Khi cô đến gần, một mùi gỗ lành lạnh xen kẽ với mùi thuốc lá vẫn còn vươn lại dần bao trùm lấy Ciize. Ciize hơi mất tự nhiên, lùi lại một chút.
“Vậy sao ? Vậy..tôi vào nhà nhé. Có gì cần chú có thể gọi tôi.” Nói rồi Ciize xoay người đi về phòng. Chân vừa nhấc lên đã nghe Jane gọi lại.
“Cô nhóc, em bảo tôi gọi em mà em còn không cho tôi phương thức liên lạc. Có thể add Line của em được không ?” Nói rồi Jane chìa điện thoại ra. Ciize khựng lại, quay đầu nhìn điện thoại của cô. Ban đầu nàng không tính cho, nhưng ngẫm nghĩ lại người này về sau mình sẽ còn thường xuyên gặp. Liền lấy điện thoại ra quét mã Line của cô.
“Được, tôi quên mất. Để tôi add dì nhé.” Jane đạt được ý định. Cười cười nhìn em. Cô gái này cũng thật là không biết cách bảo vệ bản thân. Ỷ lại chỉ đi đổ rác, em mặc bộ váy ngủ ở nhà ra ngoài ban công. Em mặc một chiếc váy lụa hai dây mỏng màu trắng dài trên đầu gối một chút, vạt váy được phối ren. Bên ngoài Ciize khoác hờ thêm một chiếc áo lạnh dày. Do mặc váy nên đôi chân trắng nõn của em lộ ra ngoài. Mặc dù rất muốn ngay lập tức vác em về nhà dạy dỗ lại cách ăn mặc, không cho em mặc như thế bước ra ngoài, tuy nhiên Jane phải nhịn xuống. Vẫn chưa phải lúc, cô vừa gặp lại em chỉ vài tiếng đồng hồ thôi.
“Ciize, sau này em ra ngoài nhớ mặc đồ kín một chút. Sẽ lạnh đó.” Ciize nghe tiếng của cô, quay qua nhìn lại bộ váy hôm nay mình mặc. Nàng hơi ngượng ngùng, cầm hai vạt áo khoác quấn người mình lại, cười gượng nhìn cô.
“Do tôi cứ nghĩ chỉ đi ra đổ rác rồi liền vào nhà ... Tôi add xong Line của cô rồi, tôi vào nhà đây.” Nói rồi Ciize lập tức quay người chạy về nhà. Thật là xấu hổ mà. Do lầu này đó giờ chỉ có nàng cùng cậu sinh viên kia sinh sống. Mà cậu sinh viên kia lúc nào cũng ru rú trong phòng. Một năm không biết nàng chạm mặt cậu ta được bao nhiêu lần, làm nàng cũng quên mất là căn nhà đối diện đã đổi chủ rồi. Cũng còn may là ban nãy khi ra ngoài, nàng vẫn lấy cái áo khoác mặc hờ bên ngoài. Ciize vỗ vỗ mặt mình, sau này nàng phải cẩn thận hơn mới được.
Nằm lên giường, Ciize mở điện thoại lên. Thấy một tin nhắn đến từ dì nhà bên và 2 cuộc gọi nhỡ. Là Kapook gọi nàng. Nàng mặc kệ chị ta, hôm đó đã nói là hai người sẽ không liên lạc với nhau nữa rồi. Ciize bực bội kéo số điện thoại của Kapook vào danh sách đen. Mở tin nhắn của Jane ra đọc.
“Cô nhóc, sáng mai có muốn cùng đi ăn sáng với tôi không ? Vừa chuyển tới đây, tôi vẫn chưa biết chỗ nào ăn ngon. Sẵn tiện mời em một bữa, coi như bữa cơm làm quen hàng xóm mới,em có thể gọi tôi bằng chị,tôi chưa già đến thế đâu gọi bằng dì tôi gượng lắm” Ciize hơi khựng lại một chút. Nàng có nên đi không nhỉ ? Đó giờ nàng cũng không có giao lưu quá nhiều với mọi người ở cùng chung cư. Người phụ nữ này sao lại muốn cùng mình đi ăn sáng ? Là vì không có ai ăn cùng sao ? Thật sự chỉ đơn giản là muốn làm quen hàng xóm mới,với lại dì cũng mới 34 tuổi gọi là chị cũng không sao nhỉ ? Ciize vẫn còn hơi phân vân nhưng rồi nàng vẫn quyết định đồng ý. Chị ta ở ngay đối diện nhà nàng, nàng cũng không tiện từ chối. Dù sao chính nàng cũng là người kêu người ta có gì không biết thì nhắn cho mình, bây giờ người ta nhắn rồi thì lại từ chối, vậy có vẻ hơi kì cục.[dễ dãi zị Zizi ơi]
“Được thôi, vậy 7 giờ sáng mai chị đợi tôi trước cửa rồi chúng ta cùng đi ăn nhé.”
“Sáng mai gặp. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trực giác của Ciize cảm thấy rằng có lẽ phụ nữ này cũng không phải là người xấu. Có thể vẫn kết giao được. Thôi thì thêm một người bạn cũng tốt. Nói rồi nàng dần thiếp đi. Trong mơ, nàng thấy hình ảnh của một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh mỉm cười nhìn mình, nụ cười đó thật quen thuộc.
---------
Reng ... Reng ... Reng ...
Chuông báo thức vang lên, Ciize mơ màng bấm tắt. Nàng nhớ tới giấc mơ đêm qua, mặc dù không nhớ rõ mặt, nhưng người phụ nữ trong mơ thật giống chị hàng xóm nhà bên. Sao mình lại mơ thấy chị ta nhỉ. Ciize xuống giường vệ sinh cá nhân.
Hôm nay nàng chọn mặc một chiếc áo ôm cổ lọ màu kem, kết hợp cùng chiếc quần vải ống rộng màu nâu nhạt. Khoác thêm một chiếc áo khoác ngắn màu trắng bên ngoài. Tổng thể vừa tôn được dáng người đạt chuẩn của nàng, vừa khiến nàng trông trẻ trung cũng không kém phần quyến rũ. Tóc được cột buộc hờ một nửa. Đánh thêm một chút son cùng má hồng. Xong xuôi,Ciize cầm túi xách đi ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa, Ciize đã thấy Jane dựa vào cửa nhà cô chờ sẵn. Một tay cô cho vào túi quần, một tay cô cầm điện thoại lướt. Hôm nay tóc của cô không có vuốt keo gọn gàng như hôm qua, mà thả xuống tự nhiên, cô cũng không đeo chiếc kính gọng bạc nữa. Không còn gì che chắn đôi mắt sáng hơi xếch lên của cô. Cả người cô tỏa ra cái khí chất rất thu hút người đối diện. Đột nhiên, Ciize nhớ ra cô là ai rồi.
“ Dì Jane,có phải dì là người khoảng 3 năm trước, bị đau dạ dày phải nằm viện ở bệnh viện Bangkok không ?”
“Ồ, cuối cùng em cũng nhớ ra tôi rồi?” Jane nhướng mày ngước lên nhìn em.
“Lúc ở bệnh viện chị không đeo kính, tóc cũng xõa xuống trước trán giống như bây giờ vậy. Cũng đã lâu như vậy rồi, giờ tôi mới nhớ ra chị đó. Bệnh dạ dày của chị đã đỡ hơn chưa,trước tôi không biết tuổi chị nên xưng hô hơi bất lịch sự,chị thông cảm ”
Jane cười cười nhìn đôi mắt trong veo của em. Giọng nói mang theo chút vui vẻ.
“Ừm, bệnh dạ dày của tôi hiện tại đã ổn rồi. Lúc trước rất cảm ơn em đã giúp đưa tôi vào bệnh viện.”
“Không có gì đâu ạ. Chị khỏe là tốt rồi. Chúng ta cùng đi ăn sáng thôi. Chị muốn ăn món gì ?”
“Tùy em chọn, tôi ăn gì cũng được.”
Vậy tôi dẫn chị đi ăn sủi cảo hấp gần đây nhé. Quán đó là quán tôi thích ăn nhất luôn đó.” Hai người vừa nói cười vừa bước vào thang máy. Ciize dẫn Jane đến một chiếc quán có vẻ lâu đời, mặc dù hơi nhỏ nhưng quán rất sạch sẽ và đông đúc. Chọn một bàn gần cửa sổ, Ciize cùng Jane ngồi xuống gọi đồ ăn. Sau khi gọi xong món ăn, Ciize quay sang trò chuyện cùng Jane.
“ Dì Jane, không ngờ là sẽ gặp lại dì đó, dì còn là hàng xóm của tôi nữa. Thật trùng hợp.”
Jane nghe em nói vậy, đôi mắt xếch khẽ nheo, mỉm cười đáp lời em.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp. Mà nè, em đừng một tiếng dì Jane nữa, hai tiếng dì Jane nữa có được không. Trông tôi già tới vậy sao ? Cứ gọi chị Jane Ramida không được sao ?”
“ Dì, dì lớn hơn tôi 11 tuổi. Làm sao tôi gọi dì là chị được chứ. Vầy đi, tôi gọi dì là chị Jane hoặc Pí Jane nhé ?” Khóe môi Jane giật giật, không ngờ cô gái nhỏ này cứ công kích vào tuổi tác của cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy tuổi tác là khuyết điểm lớn như vậy đối với mình. Cô gái mình đang theo đuổi gọi mình là dì, cô cứ có cảm giác biến thái thế nào ấy. Không trách em được, cô thực sự lớn hơn em 11 tuổi. Không sao, sau này em cũng phải đổi sang gọi chồng, gọi ông xã thôi. Một tiếng dì này cô vẫn nhịn được.
“Được, em thích gọi thế nào cũng được.” Ciize nghe cô đồng ý, híp mắt cười nhìn cô gật gật đầu.
Đồ ăn được mang ra, Jane cẩn thận lau sơ lại muỗng đũa, đưa sang cho em. Ciize nhận lấy rồi cảm ơn cô. Hai người im lặng cùng giải quyết xong bữa sáng. Sau khi ăn xong, Ciize cùng Jane tản bộ về nhà.
“ Pí Jane,chị không đi làm sao ? Hôm nay là thứ Hai đó.”
“Công việc của tôi không phải lúc nào cũng cần đến công ty. Còn em thì sao ?”
“Tôi đang trong kì nghỉ phép, hai tuần nữa tôi mới bắt đầu đi làm lại.”
Ciize vừa dứt lời, đột nhiên hướng đối diện có một người chạy xe đạp lao thẳng vào mình. Jane sửng sốt, lập tức vòng tay ôm lấy eo Ciize ngã lăn sang một bên, dùng cơ thể mình đỡ cho em ngã bên trên. Ciize sau một màn kia, choáng váng hết cả đầu óc. Mở mắt ra thấy cả người mình đang nằm đè lên người Jane, nàng sửng sốt lật đật ngồi dậy. Chiếc xe đạp mất phanh khó khăn dừng lại. Cậu thanh niên chạy xe đạp tức tốc chạy lại đỡ hai người ngồi dậy.
“Thực xin lỗi, xe đạp của tôi đột nhiên mất phanh, không thắng lại được. Hai người có sao không ?”
Jane ngồi dậy, đỡ Ciize đứng lên, cô chăm chú quan sát từ trên xuống dưới của em.Cũng may hôm nay quần áo của Ciize mặc đều là đồ dài, chỗ quần ở đầu gối chỉ bị rách chút ít.
“Ciize, em sao rồi ? Có đau ở đâu không ?” Jane lo lắng hỏi thăm em. Nghe Jane gọi tên mình thân mật như vậy, tim nàng bỗng nhiên đập phịch một cái, nàng hơi ngượng ngùng đáp lời cô.
“Tôi không sao, đầu gối chỉ hơi đau một chút thôi.”
“Thực xin lỗi, xin lỗi. Tại chiếc xe đạp quèn của tôi hết. Để tôi bồi thường cho hai người nhé.” Cậu thanh niên nhìn thấy Ciize bị thương cũng cuống quýt lên.
Ciize mỉm cười nhẹ trấn an cậu ta.
“Không sao đâu, anh về đi. Tôi chỉ hơi đau đầu gối chút thôi.” Nghe em nói vậy, Jane quay qua nhìn cậu thanh niên phất phất tay ý bảo cậu ta đi được rồi.
“Em đi được không ? Có cần tôi cõng em về không ?” Ciize nghe cô nói thế thì hoảng hốt quay sang từ chối cô.
“Không cần đâu, tôi vẫn đi được mà. Không cần phiền phức thế đâu.”
Jane thấy em có vẻ ngượng ngùng nên không tiếp tục ép em nữa. Chỉ dìu em đi từ từ về chung cư.
“Em cẩn thận một chút, nếu không đi được thì bảo tôi cõng em. Đừng có gắng sức.”
Lên tới trước cửa nhà, Jane trông thấy quần nàng ướt đỏ một mảng. Cô lập tức cúi xuống, kéo ống quần nàng lên xem. Ciize bị giật mình lùi lại.
“ Pí,piiiií Jane làm gì đó ?”
“Ciize, chân em trầy rồi. Vậy mà em còn bảo là không sao ? Nhà em có bông băng với thuốc không ?” Ciize nhìn xuống chân mình, không ngờ là thực sự bị thương. Nãy giờ nàng cứ mơ màng với hai tiếng “Ciize” của cô, chả cảm nhận được gì hết.
“Tôi..hình như là không có.”
Jane nghe vậy thoáng thở dài.
“Em vào nhà tôi đi, nhà tôi có. Để tôi giúp em xử lý vết thương.” Ciize hơi khó xử nhìn nhìn cô. Chưa biết nhau được bao lâu mà đã vào nhà người ta rồi. Nàng mở miệng từ chối.
“ Pí Jane, không cần đâu. Tôi vào nhà rửa một cái là được rồi ạ.” Jane không nghe lời em nói, dìu em bước sang nhà mình. Bấm mật mã mở cửa nhà.
“Em sợ cái gì chứ ? Vết thương của em phải xử lý, em muốn nhiễm trùng sao ? Em vào đây ngồi đợi tôi, tôi đi lấy thuốc với bông băng cho em. Nếu em sợ thì cứ để cửa mở thế đi.” Nói rồi Jane dìu nàng vào ghế sofa của cô ngồi, còn cô thì đi lục tìm bông băng và thuốc.
Jane cứ nói một lèo rồi dìu nàng vào nhà, không cho em cơ hội phản bác. Ciize đành bất đắc dĩ nghe theo. Quan sát ngôi nhà cô một chút. Chủ đạo là màu trắng, nội thất cũng là màu tối giản như trắng, đen và xám. Đôi khi sẽ có một vài món đồ gỗ xen vào. Chỉ trong vòng một ngày mà nhà cửa cô đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Nhìn tổng thể cách bài trí, đúng là rất phù hợp với vẻ bề ngoài chững chạc nghiêm túc của cô.
5 phút sau, Jane từ trong phòng đi ra cùng với một hòm thuốc. Cô khuỵu một gối trước chỗ Ciize ngồi. Cẩn thận đặt chân em lên đùi mình, vừa tính xử lý vết thương thì cô thấy Ciize rụt chân lại. Cô khẽ nắm lấy mắt cá chân em, ngước lên nhìn em như đang chất vấn. Ciize ngượng ngùng, đỏ mặt quay sang nhìn chỗ khác, thấp giọng lên tiếng.
“ Pí Jane , tôi tự làm được.”
[Công nhận Janeciize là otp của toy đáng iu từ truyện đến ngoài đời,đây là bộ fic đầu tay nên hi vọng sẽ hợp gu mấy vợ iu đang đọc nhó]
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
⪡ • || By Laris || • ➣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro