Chap 3: Gặp gỡ
Tại phòng riêng của Kapook Phatchara ở quán bar GMM.
Kapook vừa trải qua tình một đêm cùng cô gái lạ mặt do Namtan đưa tới. Cô ngồi dựa vào thành giường trầm tư hút thuốc. Sau trận mây mưa, đúng là cô được phóng thích được tự do bản thân, nhưng cô chả thấy thỏa mãn một chút nào. Lúc làm cùng cô gái kia, cô chỉ một mực nhớ đến khuôn mặt của Ciize, nhớ tới đường cong cơ thể quyến rũ của nàng. Cô đã nhiều lần tự hỏi, là cô thật lòng yêu nàng hay chỉ si mê vẻ ngoài của nàng. Ban đầu đến với nàng, là vì em là hoa khôi của khoa Dược, vẻ ngoài của em lại rất hợp gu cô, cô chỉ tính quen em một thời gian cho vui. Trùng hợp là lúc đó mẹ cô cứ hối thúc muốn cô đi xem mắt, sẵn dịp cô dắt em về dự tiệc gia đình, cho mẹ của cô bớt làm phiền tới cô. Gia đình của cô rất thích Ciize, một cô gái dịu dàng lễ phép, Kapook cũng rất hài lòng về thái độ của em. Thế mà lay lắc cũng được ba năm. Trong thời gian quen nhau, em cũng rất quan tâm chăm sóc cô, chỉ duy nhất một chuyện khiến cô không hài lòng, đó là cho dù cô có dụ dỗ thế nào, Ciize vẫn nhất quyết không cho cô làm tới bước cuối cùng. Nghĩ tới đây, đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên, Kapook cầm lên xem, là mẹ cô.
"Mẹ, có chuyện gì ạ?"
"Kapook,ngày mai con dẫn con dâu của mẹ về nhà một chuyến. Mẹ vừa đi du lịch về đây, mua rất là nhiều đồ cho con bé. Mẹ còn mua ..." Jamie còn đang hào hứng thì bị con gái cắt ngang.
"Mẹ, con và Ciize chia tay rồi. Mẹ quẳng hết đống đồ đấy đi."
" Con nói cái gì cơ ? Con và Ciize chia tay rồi ? Vì sao chứ ? Đứa con bất tài vô dụng này, con và Ciize làm sao đấy ?"
"Là con chia tay cô ấy, con chán. Vậy nhé, con cúp máy đây." Nói rồi cô thẳng tay cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại. Kapook vò đầu, dập tắt điếu thuốc. Đứng dậy mặc quần áo, đến công ty làm việc.
--------------
" Kapook...alo...con ..." Jamie nhăn mặt mày. Quay sang chị dâu June đang ngồi bên cạnh.
"Chị xem chị xem, cái đứa con của em, nó chia tay với Ciize rồi. Ôi cái con bé đấy vừa ngoan ngoãn lại lễ phép, hỏi nó vì sao lại chia tay thì liền cúp máy." June cũng lo lắng vỗ vỗ tay Jamie.
" Có phải con bé mà mấy năm trước Kapook dẫn về hôm tiệc gia đình không ? Con bé ấy vừa xinh xắn lại rất lễ phép nha."
"Đúng rồi đấy chị, con gái ất ơ của em, 25 tuổi rồi. Kêu nó mau cưới Ciize về cho em thì giờ nó làm mất luôn con dâu của em rồi. Ngày mai em phải gọi điện cho Ciize hỏi thăm một chút mới được."
"Em cũng đừng tức giận quá, từ từ rồi nói. Chắc hẳn Kapook nó cũng có lý do riêng của nó. Em xem,Jane Ramida già nhà chị năm nay cũng 37 tuổi rồi, vẫn chẳng có được một mối tình nào nữa đây." June vừa nói xong, liền thấy con gái của mình về nhà. Jane mặc bộ vest đen, trên tay cầm cặp tài liệu, vừa về đến nhà đã nghe mẹ mình than vãn. Cô vừa thay giày vừa lên tiếng chào mẹ và bác Hai (Jamie).
"Con về rồi mẹ, con chào Bác Hai. Hai người sao lại nói xấu con rồi chứ." June vừa thấy con gái về liền tiến tới đánh cô một cái.
" Ôi tổng giám đốc chịu về nhà rồi sao. Ai nào dám nói xấu cô, chỉ toàn nói thật thôi. Khi nào cô mới dẫn con dâu của tôi về nhà đây." June đưa tay cởi áo vest, rồi đưa áo cùng cặp tài liệu cho người giúp việc đi cất. Rồi Jane quay sang ôm lấy vai mẹ mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
"Mẹ, con gái mẹ rất bận rộn. Không có thời gian yêu đương. Mẹ biết mà." Jamie nghe hai mẹ con nói chuyện, cũng lên tiếng chen vào.
"Chị à, Janeyeh giỏi giang như vậy, chắc chắn là có khối cô gái xếp hàng theo nó đấy. Chị đừng lo lắng quá. Chỉ có đứa con vô dụng nhà em, kiếm được một đứa con dâu xinh xắn như thế lại để vuột mất, em thật là chán nó quá đi mất." Jane vừa nghe thấy thế, tim cô chợt quặn thắt một cái. Sau đó lấy lại tinh thần, cùng mẹ ngồi xuống ghế sofa.
"Bác Hai, không phải Kapook có bạn gái rồi sao ?" Jane vừa cầm ấm trà rót cho mình một tách, vừa giả vờ vu vơ hỏi một câu.
"Ôi trời, bác vừa gọi điện cho nó. Nó bảo nó chán con gái nhà người ta, chia tay rồi. Thôi đừng nói đến nó nữa. Jane, khi nào thì cháu mới dẫn cháu dâu về cho mẹ cháu ? Giỏi giang thì đám nhóc ở nhà không ai bằng cháu thật, nhưng cháu vẫn phải cần một người ở nhà để chăm sóc cho cháu chứ. Đừng khiến mẹ cháu lo lắng nữa."
Mẹ June nghe vậy, lập tức hùa theo.
" Đúng đó mỹ nữ già của tôi, khi nào thì cô đây mới dẫn con dâu về cho mẹ hả ? Nếu con dẫn về một đứa cháu cho mẹ luôn thì càng tốt, mẹ không ngại đâu."
"Mẹ, mỹ nữ của mẹ lên lầu tắm rửa đây. Mẹ và Bác hai nói chuyện phiếm tiếp đi ạ." Nói rồi Jane lập tức đứng dậy đi lên lầu. Mẹ June tức giận quát.
"Con đó con đó, đang nói chuyện liền bỏ đi như vậy sao. Vừa về nhà là đã chọc tức mẹ rồi."
--------------------------
Jane lên phòng, mở vài cúc áo, cô ngồi dựa trên ghế suy ngẫm. Chia tay rồi sao ? Vậy có phải là cô có cơ hội rồi không ?
Cô gặp Ciize lần đầu vào ba năm trước. Lần đó, công ty cậu đang trong giai đoạn phát triển mở rộng sang các tỉnh thành trong nước. Lượng công việc thực sự quá tải, cô làm việc không ngừng nghỉ từ sáng đến tối. Do không ăn uống đầy đủ, bệnh dạ dày của cô đột nhiên trở nặng, vì không muốn làm phiền mọi người. Cô liền tự mình đứng dậy, tính đến tiệm thuốc gần công ty mua vài liều thuốc. Nhưng vừa mới ra khỏi công ty, đột nhiên bụng cô đau quặn thắt, trán rỉ đầy mồ hôi. Cô hơi choáng váng ngã khuỵu gối xuống đất. Lúc đó, một cô gái nhỏ với mái tóc xoăn dài được buộc gọn gàng, gương mặt tinh xảo đầy lo lắng chạy đến đỡ cô dậy.
" Chị gì ơi, chị có sao không ạ ?" Jane nương theo bàn tay nhỏ trắng đang đỡ cô, nhìn về phía Ciize. Cô vừa ngước mặt lên, Ciize liền hơi sửng sốt. Ngừii phụ nữ này cũng quá xinh gái rồi đi, gương mặt góc cạnh nữ tính, cặp mày dày đậm, mắt sáng hơi chếch lên khiến cô trông hơi lạnh lùng. Môi mỏng đang mím lại vì đau. Tóc cô buông xõa xuống trước trán, che đi một phần đôi mắt của cô.
"Tôi vẫn ổn. Cảm ơn." Nói rồi cô đứng thẳng người dậy. Ciize nhìn sắc mặt tái nhợt cùng một cánh tay đang ôm bụng của cô. Cô gái nhỏ khẽ chau mày, rút điện thoại ra huơ huơ trước mặt cô.
" dì gì ơi ,tôi gọi taxi giúp dì nhé. Có phải dì muốn tới bệnh viện không ? Tôi thấy sắc mặt dì rất không ổn." cô nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy mình đúng thật là không ổn rồi. Bụng thì đau quặn thắt, nhưng lại bị cô gái nhỏ này chọc tới tức cười. Một tiếng dì, hai tiếng dì,lúc thì chị. Cậu già tới vậy sao, dù sao cô cảm thấy với nhan sắc của cô thì cũng chưa từng có cô gái nào nhỏ tuổi hơn cô gọi cô là dì cả.
" Tôi già lắm sao ? Cũng chỉ mới 34 thôi. Cô nhóc, em có thể đừng gọi dì nữa được không ?" Ciize giật giật khóe miệng. Cái cô này, lớn hơn nàng tận 11 tuổi. Không gọi dì thì gọi là gì,gọi là bạn-tớ?. Đau đến nỗi cả gương mặt xám xịt lại rồi mà vẫn còn quan tâm đến vấn đề này sao.
"Được rồi chị, chị đừng nói nhiều như vậy nữa. Để tôi gọi taxi cho chị nhé." Nói rồi nàng quay sang bấm số gọi taxi. Jane tính cản nàng lại, cô chỉ định đi mua vài liều thuốc uống thôi. Nhưng nhìn thấy cô nhóc này nhiệt tình như vậy, không hiểu sao cô lại không nỡ cản. Bàn tay vừa giơ lên định ngăn lại của cô bỗng hạ xuống. Jane chăm chú nhìn nàng một lúc rồi quay đầu đi, im lặng đứng đợi xe cùng nàng.
Thấy xe vừa tới, nàng liền bảo Jane lên xe ngồi. Rồi nàng quay sang nói với tài xế chở cô đến bệnh viện gần nhất, trả tiền taxi xong liền quay đầu đi mất.Jane vừa vào xe, quay qua thì cô nhóc đã chạy mất. Cô hơi thất thần, còn chưa biết tên của cô nhóc. Cả quãng đường từ công ty đến bệnh viện, bụng của Jane càng ngày càng đau dữ dội hơn, cô cũng không còn tâm trí nhớ tới cô nhóc con nào đó nữa.
Sau khi đến bệnh viện, cô được chẩn đoán là loét dạ dày cấp tính và chuyển đến phòng cấp cứu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mẹ June ngồi bên giường nước mắt lưng tròng cùng với ba cô nghiêm nghị đứng kế bên.
" Mẹ, sao mẹ lại ở đây ?"
"Cái nhỏ ngốc này, có phải con ham tiền tới nỗi muốn bỏ mạng luôn không ? Gia đình mình có nhiều tiền như vậy, con đừng có cấm đầu vào công việc nữa có được không hả ?" Mẹ June vừa khóc vừa nắm lấy tay cô mà nói. Jane cảm thấy hơi đau đầu.
"Ba, ba dẫn mẹ về nghỉ ngơi đi. Con không có việc gì đâu. Ba mẹ không cần lo lắng cho con."
"Jane, con đừng khiến mẹ con lo lắng nữa. Mẹ con nói đúng, gia đình chúng ta không phải không có tiền để mà con ra ngoài tự mở công ty rồi bán mạng như vậy."
Ba cô chau mày, nghiêm nghị quở trách. Mặc dù giọng điệu nghe có vẻ rất hà khắc, nhưng nội dung vừa nghe liền biết đây là một người ba vô cùng nuông chiều con cái.
"Ba, ba biết tính con mà. Ba mau dẫn mẹ về nghỉ ngơi đi."
"Tôi biết rồi, cô thì giỏi lắm. Tôi có thuê hộ lý cho cô. Có việc gì thì cứ gọi người ta. Tôi dẫn mẹ con về nghỉ ngơi trước."
"Vâng, ba với mẹ về cẩn thận ạ." Mẹ June lau lau nước mắt, vỗ lên vai con gái một cái.
"Vậy mẹ về đây, có gì thì con nhớ gọi cho mẹ. Mai mẹ lại đến thăm con."
"Vâng ạ."
Sau khi nghe tin con gái nhập viện, ba mẹ Jane tức tốc chạy tới bệnh viện. Chuyển con gái sang phòng VIP một giường. Ba mẹ vừa đi, căn phòng liền trở nên yên tĩnh. Jane nhìn lên trần nhà trắng toát, đột nhiên cô lại nhớ tới cô nhóc tối qua. Chậc, có vẻ như cô đã thiếu nàng tiền taxi rồi. Nghĩ nghĩ một hồi khoé miệng cô lại cong lên một chút, cô nhóc đó cũng có một chút đáng yêu.
"Cọc cọc"
"Tôi xin phép vào đưa thuốc ạ."
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt cô là cô nhóc ngày hôm qua trong bộ áo blouse. Hôm nay mái tóc xoăn được nàng buộc một nửa, xõa một nửa dài ngang lưng. Trông nàng vừa nhẹ nhàng lại thêm một chút nghiêm túc. Trên tay nàng cầm một khay thuốc, vẫn còn đang chăm chú với các loại thuốc trên khay nên chưa chú ý tới cậu. Trên cổ nàng đeo một thẻ thực tập sinh, cậu nhìn sang. Ciize Rutricha Phapakithi.Thì ra là Ciize sao. Thực tập sinh ? Là khoảng 22-23 tuổi, hèn gì lại gọi cô là dì. Cô hơi ngẩn người nhìn nàng.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
⪡ • || By Laris || • ➣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro